Thần Mộ 2

Chiến hồn, hãy cháy lên!





Chương 352

Chiến hồn, hãy cháy lên!

Uy thế của Thiên Long tràn ra khiến cả Huyết hải bình tĩnh lại, Thiên Longthân tỏa ra kim mang vạn trượng như một dải núi hoàng kim vô tận, haicánh xòe ra che kín chân trời.

Đó là một bức tranh cực kỳ ấn tượng.

Tràng long khiếu vang vang, phảng phất như từ thời thái cổ, xuyên qua thời gian truyền tới, chấn động màng tai mọi người.

Thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải tái hiện thực lực đỉnh cao từ thời thái cổ.

ThiênLong kị sĩ Thụy Tư Mạn được coi là cường giả tuyệt đỉnh trong hàng ngũnhững Thiên Long kị sĩ, thân thể hùng vĩ đứng trên đầu Thiên Long tỏara sức sống mãnh liệt, ẩn chứa sức mạnh vô hạn như thủa xưa, mái tócdài vòng óng tung bay như nhọn lửa.

Nhưng trong mắt y ngập tang thương, mất mát vô tận, hiện rõ nét tuyệt vọng khiến người ta có cảm giác anh hùng mạt lộ.

Bá phách hùng hồn phát ra từ Thiên Long kị sĩ Thụy Tư Mạn.

Tronglòng Thần Nam rúng động, phát giác khí tức quen thuộc trên mình Thụy TưMạn, hệt như y hồi mười ba năm trước, cơ hồ buông cho sinh mệnh đi đêncuối con đường.

Nỗi đau của anh hùng mạt lộ! Thụy Tư Mạn muốn chết, định mượn cơ hội này kết thúc sinh mệnh.

Hắnhá miệng định lên tiếng nhưng sau cùng không biết nói gì bởi hắn hiểutâm tình của Thụy Tư Mạn, y muốn giải thoát trong trận chiến vinhquang, dùng phương thức đặc thù của võ giả mà chiến tử.

Câu nói "Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng" của Thụy Tư Mạn lặp lại ba lần, với mỗi người lại mang hàm nghĩa khác nhau.

Thần Nam im lặng tiễn y, đó là kính lễ với bậc cường giả, là điểm Thiên Long kị sĩ đáng được tôn kính.

NhưngĐức Mãnh nghe thấy lại như lời trào phúng, cho rằng Thụy Tư Mạn coithường mình. Y đại nộ, đường đường đệ ngũ giới quân vương, tuy chiếnlực không phải thiên hạ đệ nhất nhưng cũng là quân vương một cõi, HắcKhởi còn không dám coi thường.

"Thụy Tư Mạn, đừng tưởng sống lạilà thiên hạ vô địch, ngươi phải đem mạng ra trả vì đã ngạo mạn vô lễvới ta." Đức Mãnh tuốt thần kiếm, chỉ vào Thiên Long kị sĩ trên cao.

"Huyếtdịch của ta không dễ chảy ra đâu, hi vọng ngươi đủ mạnh." Thụy Tư Mạncao lớn đứng trên đầu Thiên Long, hoàng kim chiến mâu trong tay bắn rahào quang nóng bỏng, y và Thiên Long cơ hồ hợp lại thành một thể, phátra thần quang sáng lóa, như dải thiên hỏa rực cháy giữa thế gian, bốclên tận trời cao.

"Quân vương nổi giận, trăm vạn thi thể ngã gục." Đức Mãnh gầm vang lao lên, thần kiếm trong tay chém vào Thụy Tư Mạn.

"ThiênLong kị sĩ động, trời sập đất nứt." Thụy Tư Mạn cũng rống lên, hoàngkim chiến mâu trong tay đột nhiên lớn lên ngàn trượng như một cây cộtxuyên qua đất trời, phá toái hư không, chém mạnh xuống, đập thẳng thừngvào thần kiếm của Đức Mãnh.

"Choang!" Tiếng động vang dội đất trời bùng lên trên tầng không Huyết hải tức thì bấy lên sóng máu ngút trời.

Thầnkiếm và chiến mâu tuy thể tích khác hẳn nhau nhưng nằm trong tay thiêngiai cường giả nên uy lực gần ngang ngửa, thân thể hai thần linh trênkhông đều rung lên.

Thiên giai đại chiến bùng nổ.

Hoàngkim chiến mâu dài ngàn trượng được Thụy Tư Mạn nắm chắc trong tay,không hề có cảm giác nặng nề mà như một tia chớp vàng rực xé tan từngphiến hư không, mũi mâu sắc lẹm phát ra ánh sáng chói lòa, vây chặt ĐứcMãnh.

Đức Mãnh bị dồn ép luống cuống chân tay, mấy lần suýt bịmũi mâu đâm trúng, thân thể bị cương phong đáng sợ làm rỉ ra những sợimáu.

Đó quả là sỉ nhục với Đức Mãnh, vốn đã cho rằng đối phươngkhinh thị mình, hiện tại sa xuống hạ phong khiến y không nhẫn nại nổi,gầm lên chói tai, thần kiếm dấy lên ngàn tầng kiếm ảnh, ảo hóa ra kiếmmang vô tận sáng chói, chấn bay mũi mâu khổng lồ. Y phá toái hư không,trực tiếp xuất hiện phía trên Thiên Long.


Y cười lạnh liên hồi, cho rằng long kị sĩ thái quá ngu xuẩn, chỉ cần đột phá đến gần, muốn làm gì chẳng được.

Nhưngtất cả không như y tưởng, chưa kịp hành động gì đã kinh ngạc phát hiệnra hoàng kim Thiên Long dưới chân Thụy Tư Mạn biến hóa.

Nó phát ra vô tận hào quang sáng lóa, thân thể hóa thành cây kim đảng cực lớn: long dực lưu kim đảng!

Bàntay khổng lồ do Thụy Tư Mạn ảo hóa ra nắm lấy, bổ mạnh lên không. ĐứcMãnh cả kinh tránh đi, nhưng long dực lưu kim đảng là vật sống, nhanhchóng chuyển hướng, hung hãn chém ngược lại, cắt Đức Mãnh đang luốngcuống thành hai đoạn.

Sỉ nhục!

Đức Mãnh hổn thẹn rống lên, nhanh chóng hợp lại thân thể, xuất hiện ngoài xa, cầm thần kiếm, giận dữ nhìn Thụy Tư Mạn.

ThiênLong kị sĩ trầm ổn như núi non, tay trái cầm hoàng kim chiến mâu ngàntrượng, tay phải cầm long dực lưu kim đảng, đứng lặng trên không, lạnhlùng nói với Đức Mãnh: "Đến đi."

Câu nói vang lên trong tai Thần Nam như chút bi tráng cuối cùng, với Đức Mãnh lại như một hành động sỉ nhục trắng trợn.

"Giết."

Y cầm thần kiếm lao lên tiếp, quét ra, quanh mình dấy lên ngàn tầng ma vân, theo sát y bổ vào Thiên Long kị sĩ.

Thầnkiếm và chiến mâu kịch liệt giao phong, liên tục áp chế long dực lưukim đảng, nhưng cùng lúc tiếng gầm của Thiên Long vang lừng, Lan TưKhải rời khỏi Thụy Tư Mạn, ảo hóa thành bản thể.

Hoàng kim chiếnmâu trong tay Thụy Tư Mạn ép thần kiếm của Đức Mãnh xuống, tứ thì longvĩ của thần thánh Thiên Long quét tới dãy núi phạt ngang, sức mạnh vạncân quả không tưởng tượng được, theo thế Thái Sơn áp đỉnh nhấn chìm ĐứcMãnh xuống Huyết hải, dấy lên làn sóng ngút trời.

Đức Mãnh phẫn nộ cực độ, rẽ sóng máu lao lên, bổ vào thần thánh Thiên Long.

Longthân to lớn của Thiên Long Lan Tư Khải rung động, phát ra hoàng kimthần quang chói lòa, thoáng chốc hóa thành một nam tử cao lớn, hai câyhoàng kim đao trong tay do Thiên Long giác hóa thành bổ mạnh vào ĐứcMãnh.

Thần kiếm và hoàng kim đao va nhau phát ra tiếng nổ độngtrời, Đức Mãnh có cảm giác bàn tay mất tri giác, cùng Thiên Long tỷ thíkhí lực nhưng quá chênh lệch.

Đồng thời, hoàng kim chiến mâu củaThụy Tư Mạn lại công tới, suýt nữa xuyên qua tim Đức Mãnh, mũi mâu xénát đầu vai y, hất văng ra xa.

Đức Mãnh phẫn nộ cực điểm, gầmvang: "Ta vốn cho rằng không cần dùng bản lĩnh chân chính cũng thu thậpđược ngươi, xem ra ngươi ép ta phải xuất vốn, chúng ta thật sự phải tửchiến một phen."

Nói đoạn trường kiếm trong tay hóa thành hai, hai hóa bốn...thành ngàn ngàn vạn vạn. Quanh y trở thành một rừng kiếm.

"Toái Thiên kiếm trận!"

Ngànvạn đạo thần kiếm tạo thành kiếm trận phức tạp, thần quang sáng ngời,phát ra tiếng xé không khí xèn xẹt, trùm lên Thụy Tư Mạn.

Đốiviện với kiếm trận thanh thến gút ngàn, Thiên Long kị sĩ nhíu mày:"Toái Thiên trận của Đấu chiến thánh giới. Người của giới khác...là saonhỉ?"

Vừa lẩm bẩm, y vừa dùng hoàng kim chiến mâu xé toang khônggian, đem ngàn vạn đạo thần kiếm trút vào hư không. Nhưng Toái Thiênkiếm trận uy lực vô cùng, vùng không gian đó không nuốt gọn hết được,thần kiếm lại phá không gian lao ra, vây chặt lấy Thụy Tư Mạn và ThiênLong.

Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Thiên Long liên tụcgầm lên, vung hai lưỡi hoàng kim đao những vẫn không thể hoàn toàn ngănkiếm trận lại.
Vỗ số lưỡi thần kiếm bị phá vỡ nhưng vẫn ó mấychục lưỡi thần kiếm xuyên qua Thụy Tư Mạn và Thiên Long khiến cả hainát vụn trên không.

"Grào...", tiếng gầm vang vang, Thiên Longtụ lại thân thể, ảo hóa thành ban thể khổng lồ, Thụy Tư Mạn đứng thẳngtrên đầu nó, quát vang: "Đã không chiến đấu theo lệ thường mà tiến hànhquyết chiến ta cũng phụng bồi."


Các thần linh đứng xa quan sátkhông khỏi lạnh người, ai cũng cam khác được khí tức ngút trời từ ThiênLong kị sĩ phát ra. Y và Thiên Long như đang cháy lên hừng hực, vô tậnhoàng kim đấu khí bốc lên trời cao.

Sau cùng, cả hai ảo hóa thành tư thái chiến đấu mới.

Hoàngkim chiến mâu trong tay Thụy Tư Mạn biến thành một mũi mâu khổng lồ,thân thể Thiên Long thành cán mâu vươn dài, khe khẽ rung động, thiênđịa đều động theo.

Đức Mãnh biến sắc, Toái Thiên kiếm trận lại phát ra, trùm lên trên không.

"Ầm, ầm, ầm."

Tiếng sấm rền rĩ, hoàng kim chiến mâu khổng lồ lại bổ xuống.

Vừa chạm vào kiếm trận, hư không liền vỡ nát, thành trăm ngàn cây thần kiếm dựng đứng lao vào Đức Mãnh.

"Giết!" Đức Mãnh biến sắc, dùng toàn lực khống chế thần kiếm rợp trời nhưng không chống nổi mũi mâu xuyên thiên phá địa.

"A..."

Sau cùng Đức Mãnh bị hoàng kim chiến mâu phá nát thân thể, hồn phách trọng thương.

"Thụy Tư Mạn, hạ thủ lưu tình!" Pháp Tổ ở ngoài xa kêu lớn, y không muốn minh hữu chết lãng xẹt như vậy.

ThiênLong kị sĩ Thụy Tư Mạn hiển hiện bản thể trên không, cầm hoàng kimchiến mâu đứngt rên đầu Thiên Long, tỏ hợp này phát ra uy lực kinh hồn,đượm khí khái anh hùng "mâu vấn thiên hạ duy ngã độc tôn."

"ThụyTư Mạn, ngươi muốn tìm chết sao? Ta cảm giác lòng ngươi đã lụi, thật ralà chuyện gì?" Pháp Tổ lên tiếng hỏi, y cũng cảm thấy Thiên Long kị sĩkhác thường, như đang lâm vào cảnh anh hùng mạt lộ.

"Grào..."

Thầnthánh Thiên Long Lan Tư Khải ngửa mặt gầm lên bi thiết, Thụy Tư Mạnđứng trên đầu nó, mái tóc theo gió lất phất, dáng vẻ vô cùng tịch mịch.

"Tavốn đã bị tiêu diệt trong trận chiến Thái cổ nhưng vào Huyết hải rồi,linh hồn vẫn được bảo tồn nhưng vĩnh viễn không thoát khỏi đây được,cùng không thể khôi phục tấm thân huyết nhục, một khi khôi phục chỉ duytrì sinh mệnh được một ngày. Bao nhiêu năm nay ta sống như tử vật, trởthành con rối bảo vệ Huyết hải, đương nhiên ta không hận chủ nhân nơinày, quy tắc y định ra rất rõ ràng, tất cả đều muốn nô dịch ta. Kiểusống này, ta chịu hết nổi, chỉ muốn đường đường chính chính chiến tử,kết thúc hơi tàn."

"Ngươi quả nhiên muốn chết!" Pháp Tổ thở dài, pha lẫn chút thương cảm.

ĐứcMãnh vừa kinh hãi vừa tức giận, thần tình vô cùng phức tạp, hợp thânthể xong, y đứng lặng trên không quan sát cường giả tuyệt đỉnh trongcác Thiên Long kị sĩ.

Các thần linh ngoài xa cũng buồn bã, nhấtlà chúng thần trong Thần Vực, đó chính là cường giả đỉnh cao của tâyphương năm xưa, giờ lại anh hùng mạt lộ, sinh mệnh đi đến điểm tận đầu.

"Trướckhi chết, ta muốn làm rõ một việc, vì sao cường giả của đấu chiến thánhgiới lại đến đây?" Sắc mặt y cực kỳ nghiêm túc, hai mắt xạ ra thầnquang sáng lóa chiếu vào chúng thần. Rất nhanh, một bức họa và tin tứcnhập vào óc y, thoáng chốc y đã hiểu hết.

"Hóa ra là vậy, đệ lụcgiới chưa động, đệ ngũ giới đã thành họa loạn." Thụy Tư Mạn vô cùngphẫn khái, lẩm bẩm: "Nhân gian là nơi tô điểm cho cường giả các giới,kì thật trong Lục đạo rất nhiều cường giả đều phát nguyên từ đây, khôngngờ lại có người muốn tiêu diệt nó. Hắc Khởi không phải mạnh lắm sao?Ta chỉ còn lại sinh mệnh một ngày, làm sao đây!"

Y ngẩng lên trời hú vang, phát ra chiến ý xung thiên, miệng hát một khúc chiến ca cổ xưa, lời ca vô cùng thê lương...

Hiển nhiên y muốn vào đệ ngũ giới cùng quyết chiến với Hắc Khởi.

"La Khải Nhĩ, ta với Hắc Khởi ai mạnh hơn?"


"Chuyện này..." Pháp Tổ đớ lưỡi, không biết trả lời Thiên Long kị sĩ ra sao.

"Tabiết mình không phải đối thủ của hắn." Thụy Tư Mạn ngẩng lên cười lớnrồi quát vang: "Bất kể hắn mạnh thế nào nhưng đã muốn giết sạch Nhângian thì dẫu ta không phải đối thủ của hắn cũng phải dùng tàn mệnh nàyhuyết chiến. Chiến tử như vậy là kết thúc đẹp nhất cho ta."

"Y bị phong ấn rồi..." Lúc đó Đức Mãnh cũng thấy kính trọng Thiên Long kị sĩ.

"Vậy các ngươi cũng phong ấn ta luôn." Thiên Long kị sĩ gầm lên, Thiên Long dưới chân cũng rống vang.

Chúngthần ngoài xa ai cũng tâm tình trầm trọng, Thiên Long kị sĩ muốn đichiến tử như vậy, ai cũng thấy kính ý dâng lên từ chân tâm.

Thần Nam bất giác tiến lên, hắn bội phục Thiên Long kị sĩ vô cùng, đưa phương thiên họa kích ra: "Dùng cây hung binh này."

"Khôngcần, đa tạ, ngươi chết, mâu gãy, vậy là đủ rồi, không cần loại binh khínào khác." Thụy Tư Mạn cự tuyệt hảo ý của Thần Nam.

Lúc đó thầnthánh Thiên Long Lan Tư Khải dưới chân y cũng chằm chằm nhìn Long BảoBảo trên vai Thần Nam, thở dài: "Sao ngươi cứ mơ hồ như vậy? Đến ngàynào mới chịu chân chính tu luyện. Ngươi là thiên tài của long tộc chúngta, là kẻ duy nhất có hi vọng vượt qua Thiên Long hoàng nhưng sao ngươicứ...'Đặc lập độc hành'." Lan Tư Khải không tìm được từ ngữ thích hợpđành dùng "Đặc lập độc hành" để hình dung Long Bảo Bảo.

"Ngẫu mễ đầu phát!" Long Bảo Bảo mở lớn cặp mắt nhìn Lan Tư Khải với vẻ nghi hoặc.

"Thấyngươi ngớ ngẩn thế này, ta thật muốn cùng ngươi quyết chiến!" Thầnthánh Thiên Long có vẻ phẫn nộ nhìn tiểu long, đoạn thở dài: "Thôi vậy,cũng chả trách, hình như ngươi quên hết quá khứ, bất quá..." Long mụcliền lăng lệ hẳn lên, quát vang: "Bất kể thế nào, Thiên Long hồn cháyrạng không thể bị diệt. Hôm nay ta giúp ngươi đốt lại Thiên Long mạnhnhất, hi vọng ngày trở lại. Grào... "

Lan Tư Khải gầm lên kinhthiên động địa, hai mắt xạ ra hai đạo linh hồn thánh hỏa bay vào cặpmắt đang trợn tròn của Long Bảo Bảo.

Hoàn thành xong, Lan TưKhải hình như vô cùng hư nhược nhưng Long Bảo Bảo trên vai Thần Nam lạibiến hóa kinh người, toàn thân tiểu long cơ hồ cháy rực, hoàng kimthiên hỏa liên tục bốc lên, phát ra khí tức hùng hồn cực độ.

Dù nó không ngừng khống chế năng lượng trong cơ thể nhưng không tài nào ngăn được hoàng kim liệt diễm hừng hực.

LanTư Khải nói với Thần Nam đang lo lắng: "Y không sao, đó là chiến hồntrần tịch tỉnh lại, đến ngày Thiên Long hồn chi hỏa của y cháy đến cựcđiểm, Thiên long chiến hồn sẽ chân chính quay lại."

"Ngẫu mễ đầuphát... Lan Tư Khải, xin lỗi...ngươi đừng đi, ta trả lại ngươi bảo tàng..."Long Bảo Bảo lẩm bẩm, đứng trên vai Thần Nam mà hoàng kim thiên hỏacháy rạng toàn thân, dần chìm vào giấc ngủ. Cặp mắt nó rớt xuống haihàng lệ lấp lánh.

"Cuối cùng ngươi cũng nhớ đến ta..." Trước lúc ly biệt, thần thánh Thiên Long phi thường thương cảm, đó là lời vĩnh biệt.

"Giết thẳng đến ngũ giới!" Thụy Tư Mạn gầm lên khiến thiên địa lay động.

Thần thánh Thiên Long đằng không bay lên, bay ra ngoài Huyết hải.

"Cháy lên nào, chiến hồn!" Thần thánh Thiên Long gầm vang.

Thiên Long kị sĩ lại hát lên khúc chiến ca cổ xưa mà thê lương.

Người và rồng đã đi xa nhưng trong lòng chúng thần vẫn trầm trọng... bên tai vẫn phảng phất ngân vang khúc chiến ca bất diệt.



Giao diện cho điện thoại