Chương 30
Cổ thần điện "Đã khiến cho ông thất vọng rồi, tôi chỉ là một người bình thường, tại sao trong mắt của ông, người nhất định không bằng thần tiên?"
La Mạn Đức Lạp có chút sững sờ, thuận theo lời nói của Thần Nam nói: "Đúng thế, người tại sao lại không thể mạnh hơn thần tiên?"
Câu nói trong lúc vô tình của Thần Nam, đã khiến cho La Mạn Đức Lạp nghĩ ra một điểm khác, ông ta nghĩ tới những truyền thuyết liên quan tới những pháp thần và đấu thần, ông ta trầm tư rất lâu sau đó mới nói: "Trong nhân gian có một số người tu luyện cực đạo, sớm đã ngộ thông cảnh giới sinh tử, đã không muốn bay lên thiên giới, trên thực tế võ công của họ có thể sánh ngang cùng các thần linh..."
Thần nam không để ý tới ông ta nữa, nhắm hai mắt lại, kệ cho huyền công tự ý lưu chuyển, chân khí cuồn cuộn vừa phục hồi lại tạng phủ bị tổn thương của chàng ta, vừa hồi phục lại nguyên khí cho chàng, hai canh giờ cứ thế trôi qua, trời cũng dần tối, lúc này Thần Nam đã hồi phục lại được bảy tám phần
La Mạn Đức Lạp càng trở nên buồn rầu đau khổ, ông ta nhìn những tia nắng tàn còn sót lại, than thở: "tịch dương vô hạn thật là đẹp, chỉ có điều đã sắp hoàng hôn.."
"Ông già, ông không chịu đựng được nữa sao?" chắc cũng chỉ có Thần Nam mới dám xưng hô như vậy với một tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ
"Còn trụ được khoảng ba ngày nữa"
"Cũng thật là lâu đó"
La Mạn Đức Lạp: "..."
"Nghĩ thoáng một chút đi, người thường khó tránh được cái chết, hãy nhìn xem gần đây có nơi nào cảnh sắc không tồi, sớm chọn lấy một ‘ngôi nhà mới' đi"
Nghe những lời nói này, La Mạn Đức Lạp không nói gì gượng cười, tuy nhiên đối với ông ta mà nói, quả thật là nên tìm một nơi để chôn thân
"Đợi chút, ông già ông quả thật cần tìm một khu mộ phần, thời gian vẫn còn rất nhiều, có thể nói cho ta biết những chuyện liên quan tới ta được không,bởi vì ta đã mất đi trí nhớ rồi!" tới tận lúc này, La Mạn Đức Lạp đã không còn uy hiếp được Thần Nam, vì thế mà Thần Nam mới đem chuyện mình mất trí nói ra.
"Ngươi...mất trí rồi? Chả trách!" La Mạn Đức Lạp đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc,sau đó lại trở nên sửng sốt, cuối cùng ông ta đã biết được lúc Thần Nam xuất chiêu, tại sao lại không dựa theo các chương pháp, cũng hiểu được tại sao lời nói và hành động của chàng ta lại kì quái tới như vậy
"Những chuyện mà ta biết không nhiều, chỉ biết ngươi là đệ nhất thanh niên cao thủ của đông thổ, cũng là đệ nhất thanh niên cao thủ của cả đại lục, ngươi và đồ đệ của ta là Tư Mã Lăng Không có thù oán, ngươi đã từng giết chết tám vị tuyệt thế cao thủ chỉ trong một ngày"
"Nhiều như thế cơ à"
"Đúng thế, ta bình thường vẫn bế quan, không biết nhiều chuyện của thế giới bên ngoài"
Trời cuối cùng đã tối, tuy nhiên Thần Nam không muốn rời nơi này, chàng cảm thấy vùng sa mạc vẫn chưa được biết ở phía trước, dường như đang có một số thứ không bình thường đang hấp dẫn chàng ta, chàng muốn đợi tới ngày mai sau khi trời sáng sẽ cẩn thận đi tìm hiểu một lần.
La Mạn Đức Lạp đã tìm được cho mình một mộ huyệt tốt, tuy nhiên, ông ta không muốn chết một cách uổng phí như vậy, nếu như không biết được bất tử chi vương ở trong sa mạc này thì ông ta chết không cam tâm
Trong sa mạc tại sao lại có hàng nghìn hàng vạn bộ bạch cốt? có thể điều khiển nhưng sinh vật bất tử như thiên sứ khô lâu, tên bất tử chi vương này rốt cuộc mạnh tới mức nào? Trong sa mạc rốt cuộc có tất cả bao nhiêu thiên sứ khô lâu? Tại sao bất tử chi vương không đích thân tới giết bọn họ? La Mạn Đức Lạp muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện
Phía đông hửng sáng, mặt trời từ từ xuất hiện
Thần Nam sau khi rửa mặt đánh răng ở một khe núi, đã bắt một con thỏ hoang bắt đầu nướng làm bữa sáng. La Mạn Đức Lạp có chút lặng lẽ, quay người lại, bây giờ tạng phủ của ông ta đã vỡ nát, không cần ăn uống, đến uống nước cũng không cần thiết nữa
"Thần nam, ta đi vào trước, ngươi cần phải giữ một khoảng cách với ta, vùng sa mạc này thật là tà dị, ta đã là người sắp chét, dù có xảy ra điều bất trắc gì cũng không sao, còn ngươi vẫn còn cả một tuổi trẻ, không nhất thiết phải tự mình đi vào chỗ nguy hiểm, chỉ cần đứng ở xa quan sát là được"
La Mạn Đức Lạp nói xong, bước nhanh vào trong sa mạc, đêm hôm qua ông ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải vào nơi sâu cùng traong sa mạc này, tận mắt nhìn thấy bất tử chi vương vị chúa tể của vùng bất tử lãnh địa này, rốt cuộc đó là nhân vật như thế nào
Thần Nam cầm lấy con thỏ nướng, ăn ngấu nghiến, vừa nhồm nhoàm vừa nói: "Này ông già, đợi chút đã, chúng ta cùng nhau đi vào!" đêm hôm qua, chàng ta đã biết được từ La Mạn Đức Lạp rằng đây là một vùng lãnh địa của bất tử chi vương, bên trong có một bất tử chi vương hùng mạnh khó có thể tưởng tượng được, sau khi biết được những điều này, càng khiến cho Thần Na, hiếu kì, chàng ta cứ cảm thấy bên trong có thứ gì đó hấp dẫn chàng
Trong ánh nắng, sa mạc màu vàng vô cùng tĩnh lặng, La Mạn Đức Lạp đã nhanh chóng bước vào trong năm trăm mét, đã bước tới nơi trận đại chiến ngày hôm qua
Hôm qua khi ông ta bị trọng thương, đau đớn vô cùng, trong sa mạc đã vô cùng thê thảm, bây giờ ông ta trọng thương sắp chết, nhưng bề ngoài thì vẫn vô cùng có tinh thần
Đây là bởi vì La Mạn Đức Lạp biết chắc rằng ông ta nhất định sẽ chết, bắt đầu không thèm để ý tới hậu quả để thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, khiến cho sức mạnh hồi phục tới trạng thái mạnh nhất, tuy nhiên hậu quả nếu làm như thế chính là tính mạng vốn là ba ngày bây giờ chỉ có thể sống được nửa ngày
La Mạn Đức Lạp là một cường giả, là đệ nhất thánh long kị sĩ của giới tu luyện phương tây, tôn nghiêm của cường giả không cho phép bị nhạo báng, ông ta muốn dùng tính mệnh có hạn để rửa sạch sự sỉ nhục của ngày hôm qua trong sa mạc
Thần Nam vừa xé thịt thỏ, vừa nhanh chóng lao vào trong sa mạc
"Wào.." Một tiếng hú dài lanh lảnh từ nơi sâu nhất của sa mạc vọng tới, quần sơn xung quanh cũng theo đó mà rung chuyển, sa mạc cuộn lên giống như biển cả, cảnh tượng ngày hôm qua một lần nữa lại tái hiện, hàng ngàn vạn cốt lâu từ trong cát vùng lên, bạch cốt đại quân đứng chật cả sa mạc
Sức mạnh của La Mạn Đức Lạp đang ở trạng thái mạnh nhất, không còn thảm hại như ngày hôm qua, một chưởng vung ra, một đạo quang mang mười trượng chém xuống, đám bạch cốt ngăn cản đường đi của ông ta tan ra giống như hoa tuyết gặp phải ánh nắng mùa hạ, chỉ trong chớp mắt đã tan chảy, hóa thành bột trắng rơi xuống sa mạc
Đại quân bạch cốt mặc dù vẫn lũ lượt xông lên, nhưng khó có thể ngăn cản được La Mạn Đức Lạp một ngũ giai cao thủ đang trong trạng thái xung mãn nhất, ông ta mở được một con đường bạch cốt, tiến về phía sâu nhất của sa mạc
Trải qua một đêm tu luyện, cơ thể của Thần Nam cũng gần như hoàn toàn phục hồi lại như ban đầu, cũng có thể phát huy được sức mạnh của trạng thái sung mãn nhất, khoảng cách giữa chàng ta và La Mạn Đức Lạp khoảng trăm mét, từng đám từng đám cốt lâu bị đánh nát, chàng ta cũng mở ra được một con đường bạch cốt xông về phía trước
Lần này, không hề xuất hiện thiên sứ khô lâu, chỉ xuất hiên vài bộ bạch cốt khô lâu, tuy nhiên hai cao thủ đang ở vào trong trạng thái sung mãn nhất, toàn lực xuất đòn, cho dù bạch cốt khô lâu cứng như thép, cũng khó có thể thoát được
"wào..." Bất tử chi vương trong nơi sâu nhất của sa mạc, rống lên một tiếng gầm phận lộ đáng sợ, chỉ có điều, hắn ta cũng vẫn chỉ giống như ngày hôm qua, không đích thân xuất hiện để giết hai người
Một ngàn mết, hai ngàn mét...
Khi bước vào bốn ngàn mét trong sa mạc, một toàn thần điện cổ kính xuất hiện trong tầm mắt của hai người, mặc dù khoảng cách là rất xa nhưng một luồng khí tức cổ xưa từ đó phát ra
Sa mạc đáng sợ, cổ điện thần bí, tất cả những điều này thật quái dị vô cùng...
Khoảng cách ngày càng rút ngắn lại, thần điện cổ kính càng ngày càng hiện ra rõ ràng hơn, khoảng đất của thần điện không quá rộng, chỉ có một tòa đại điện, không phải là một quần thể kiến trúc liên kết lại, một lớp ánh sáng nhạt bao phủ lên trên thần điện, càng tăng thêm vẻ thần bí cho nó
Thần Nam có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đây chính là thần điện mà người già trong làng nói hay sao? Chỉ có điều...hồ li bày màu ở đâu? Hơn nữa... theo lời người già nói, căn bản không thể có một cái sa mạc? trong đại sơn không thể nào có vài tòa thần điện được, chẳng lẽ là bất tử chi vương sau này đã chiếm cứ thần điện của nơi này, biến nơi này thành bất tử lãnh địa của ông ta
Cùng với khoảng cách ngày càng gần, đại quân khô lâu trong sa mạc giống như đang sục sôi, tất cả đều điên cuồng lao về phía hai đại cao thủ, muốn liều mạng ngăn cản họ tiếp cận với Thần điện
Nhìn đám bạch cốt đại quân giống như nước thủy triều, giống như tuyết sơn, hai đại cao thủ không ngừng vung ra cương khí, ra tay không chút nương tình, đám xương vụn bắn ra khắp xung quanh, hai người đã tiến lại gần nhau, từng bước từng bước, vững chắc tiến lại gần khu thần điện
Bất tử chi vương dường như vô cùng phẫn nộ, không ngừng gầm gào trong cổ điện, nhưng nó vẫn không chịu ra mặt. về điều này hai người đã dần dần hiểu ra, bất tử chi vương hùng mạnh dường như không thể nào thoát thân, dường như bị giam trong thần điện
Cổ điện dài chường gần bảy chục mét, rộng chừng bốn mươi mét, cao tới ba mươi mét, mặc dù chỉ là một gian đại điện, nhưng khí thế thì vô cùng hoành tráng mạnh mẽ. nguyên liệu để xây dựng là đã kim cương cứng nhất ở đại lục, tuy nhiên bên trên thì đã có in dấu ấn của thời gian, vừa nhìn đã biết nó đã có rất nhiều năm tuổi rồi, cũng không biết từ lúc nào đã tồn tại ở nơi này
Lớp ánh sáng mờ nhạt bao bọc lấy cổ điện, khiến cho nó nhìn có vẻ vô cùng trang nghiêm thần thánh, dường như quả thật có thần linh sinh sống trog đó, chỉ có điều tiếng gầm gào đáng sợ của bất tử chi vương, và cả sự tồn tại của đại quân bạch cốt, đã phá hoại đi cảm giác thần thánh, so sánh một cách mạnh mẽ thì cổ điện có vẻ rất quái dị
Thần Nam và La mạn Đức Lạp đánh lùi đám đại quân khô lâu đang xông lên như thủy triều, xung quanh bọn họ nơi nào cũng là những đống xương vụn, sa mạc vàng óng sắp trở thành sa mạc sương vụn trắng toát
Hai người cuối cùng đã tới được phía trước đại điện, tuy nhiên đúng trong lúc này, đại quân khô lâu hùng hậu đột nhiên lùi ra xa, vùng cát trước mặt thần điện đột nhiên rung chuyển kịch liệt, hai con vật khổng lồ bò lên
Mỗi bộ khung xương bạch ngọc đều dài tới mười trượng, bộ xương trắng như tuyết phát ra ánh sáng thánh khiếp mờ ảo
"Cốt long"
"Hài cốt của thần long!"
Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đều kêu lên kinh ngạc
Vùng sa mạc chết chóc này đúng là vô cùng thần bí, đã chôn cất nhiều cường giả đã chết như vậy
Hai bộ cốt long từ từ bay lên bầu trời, khung xương giống như bạch ngọc phát ra ánh sáng thánh khiết mờ ảo, đầu rồng dữ dằn, đôi xương cánh khổng lồ, long trảo hàn quang ẩn hiện, cái đuôi dài khủng khiếp, hai bộ cốt long nhìn vô cùng đáng sợ.
Thực lực của hai con thần long này lúc còn sống nhất định đã từ thất giai trở lên, nếu không thì hài cốt của chúng không thể nào phát ra thứ ánh sáng thánh khiết như vậy được, hốc mắt của hai bộ cốt long đều lập lòe lục quang rất quái dị, rõ ràng chúng đã xuất hiện linh trí, đã là thượng vị giả của hệ bất tử
"Đồ người ngu xuẩn, dám mạo phạm tới quyền uy của Mạc Hàn Luân tát bệ hạ, rõ ràng là không thể nào tha thứ được" dòng ý thức của một bộ cốt long vang lên trong đầu Thần Nam và La Mạn Đức Lạp
"Con rồng chết tiệt, mồm miệng thật ngông cuồng, nhanh gọi tên đầu xỏ chết tiệt của chúng mày ra đây, để ta xem xem nó rốt cuộc có bộ dạng như quỷ quái thế nào?"
Lời nói của Thần Nam đã thật sự làm cho hai bộ cốt long nổi giận. còn trong thần điện cũng vọng ra một tiếng gầm dài phẫn nộ đáng sợ vô cùng
"Tên người ngu xuẩn, ngươi sẽ phải trả giá cho những lời nói và hành động vô tri của mình, Mạc Hàn Luân bồ tát đón nhận ý của thần, khi ngài có được xương thần, cả thế giới này sẽ rung chuyển dưới chân của ngài.
Giao diện cho điện thoại