Chương 274
Đồ Đằng thú Mặt trời sáng rực, gió biển phất phơ, mặt biển trập trùng sóng biếc, sóng dậy ào ào, cự ngư tung tăng, chim giang cánh bay, thế giới thanh tân tự nhiên đầy sinh cơ.
Từng đóa hoa sóng rì rào, trên bãi cát vàng có cua bò qua lại, lúc sóng rút đi để lại những vỏ sò mỹ lệ. Dừa mọc thành từng vạt xanh biếc, tạo thêm màu sắc đầy sức sống cho bãi cát vàng.
Thần Nam phát hiện một khúc kiếm gãy trong một khoảnh rừng dừa, quan sát kĩ thấy đoạn kiếm hoen rỉ không thành hình dạng gì nữa, e rằng không bao lâu sẽ trở thành cát bụi. Thanh kiếm rỉ khá lớn, chế tạo khá thô thiển, không thể coi là thần binh lợi khí, thậm chí kém xa tinh thiết kiếm ở Nhân gian.
Hắn hoan hỉ, mới lên đảo đã có phát hiện, dấu hiệu khá thuận lợi, có thiết khí ắt sẽ có dấu vết con người.
Trong hải đảo có nhiều cây cối xứ nóng, sinh cơ phồn thịnh nhưng lại trùng trùng nguy hiểm, đi trong rừng thường gặp độc xà mãng trùng, buộc hắn phải đề phòng.
Đi hơn mười dặm, hắn đánh chết ba con độc xà, đương nhiên hắn có thể ngự không phi hành nhưng không thực hiện bởi độc xà không làm gì được hắn. Hắn loáng thoáng cảm giác được rằng có thể phát hiện gì đó trên đảo, nếu phi hành ắt bỏ lỡ.
"Gào..."
Tiếng gầm vang vọng, một con kiếm xỉ hổ lao vào hắn, bất hạnh thay nó không gặp thức hắn mà chạm vào cao thủ cấp Thần Vương.
Thần Nam tung chưởng hất nó văng đi, nhưng con kiếm xỉ hổ dài cả trượng hung tính đại phát, như nanh múa vuốt lao tới tiếp tục. Lòng hắn máy động, phát ra thần thức cực manh, kiếm xỉ hổ ngoan ngoãn phục xuống như mèo con, thân thể run lên không ngừng.
Đoạn hắn dùng thần thức kiểm tra kí ức của kiếm xỉ hổ, thử xem có moi được manh mối gì từ con hung hổ không.
Kí ức của kiếm xỉ hổ rất đơn giản, săn được mồi rồi thì giết, xé xác... toàn là những cảnh đẫm máu nhưng cuối cùng Thần Nam vẫn tìm được một tin tức vô cùng hữu dụng.
Là hình ảnh của nhân loại.
Hắn vui mừng xen lẫn kinh hãi, tức thì tìm kiếm thật kỹ, những hình ảnh kiểu đó chỉ gồm mấy chục bức nhưng cũng đủ rồi. Đủ xác nhận hòn đảo này có người, hắn cả kinh nhận ra họ tựa hồ phi thường nguyên thủy, vẫn mặc da thú, dùng thiết khí thô sơ, sinh hoạt như những bộ lạc nguyên thủy.
Hắn ngồi lên lưng kiếm xỉ hổ, phát ra thần thức dao động, uy lực khiến hung thú ngoan ngoãn biến thành vật cưỡi đưa hắn vượt qua trùng trùng nguyên thủy sâm lâm, tiến vào sâu trong hải đảo.
Dọc đường gặp toàn cổ thụ cao vút, vượn hót hổ gầm, nguyên thủy sâm lâm dày đặc, hung thú rất nhiều. Vượt hơn trăm dặm núi non, kiếm xỉ hổ dừng lại vẫy đuôi lắc đầu, ra hiệu hắn quan sát phía trước.
Rừng rú thưa dần, có dấu hiệu của nhân loại: tro tàn bếp lửa, cây rừng bị chặt, cả đường mòn.
Hắn vỗ lên đầu kiếm xỉ hổ bảo nó đi tiếp.
Quả nhiên thấy dấu vết con người.
Phía trước xuất hiện một thôn làng vô cùng nguyên thủy, phần lớn người dân mặc da thú, thấy mãnh hổ đột nhiên xuất hiện, nhiều người cả kinh chạy ra khỏi nhà, cầm thiết kiếm lao tới, lớn tiếng hò hét.
Đại khái chừng gần trăm người ra khỏi thôn, lao vào kiếm xỉ hổ, hung thú định quay đầu chạy nhưng trước áp lực tinh thần của Thần Nam, nó không dám động đậy.
"Gào..."
"Gừ..."
...
Những người này thân thể cao lớn, lớn tiếng hò hét nhưng Thần Nam không hiểu gì.
Đám đông nhanh chóng lao tới, hiển nhiên họ vô cùng chấn kinh với kẻ ngồi trên lưng mãnh hổ, tựa hồ mấy đầu lĩnh lẩm bẩm mấy câu rồi quăng vũ khí quỳ xuống đất. Những người theo sau thấy đầu lĩnh như vậy cũng quỳ theo.
Thần Nam tuy không biết ngôn ngữ của họ nhưng hiểu được ý tứ, dùng thần thức quét qua tinh thần dao động của họ quả nhiên được chứng nghiệm, họ coi hắn là người được thiên thần phái tới.
Hắn liền túng động, thiên thần? Thật ra là thần thánh phương nào? Long Bảo Bảo không có ở đây, hắn đành phải đóng vai thần côn, nhận là thiên thần sứ giả, dùng thần niệm trao đổi với họ.
Những người đó công kênh xung quanh đưa hắn vào thôn, vào đến nơi, cảm giác sắc bén cho hắn biết có tu luyện giả ở gần đó, tu vi đạt lục giai cảnh giới, với hắn không đáng gì nhưng ở một thôn gần như nguyên thủy này ắt không tầm thường.
Hắn lại phát ra một dải thần thức dao động, cố ý thức tỉnh đối phương.
Một tiếng gầm đùng đục vang lên từ trong vùng sâu của bộ lạc, những người đi cùng hắn lớn tiếng hô lên kinh hãi. Hắn tìm được trong óc họ một tin tức kinh nhân, tiếng gầm đó là của một Đồ Đằng còn sống.
Đồ Đằng!
Một Đồ Đằng còn sống.
Trong thoáng chốc hắn suy tư trăm đường, loáng thoáng nắm bắt được tình hình.
"Ầm, ầm. ầm..."
Mặt đất rung lên, tiếng gầm càng lúc càng gần, sau cùng Đồ Đằng sống của bộ lạc lộ chân thân.
Đó là một con đã ngưu cao ba trượng, dài sáu trượng, lớp lông đen nhánh như tơ phát ra trận trận quang hoa, cặp sừng uốn cong như ma hoa, cong liền mấy vòng, lấp lành hào quang lạnh lẽo.
Kiếm xỉ hổ hắn cưỡi tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí run lên nhưng hắn phát một đạo tinh thần dao động vỗ về, nó liền yên lặng lại.
Đã ngưu cũng nói ra tiếng người, ngôn ngư y hệt của thôn dân, nó quát vang: "Ngươi là ai?" Thần Nam nghe không hiểu nhưng từ tinh thần dao động là hiểu ý nghĩa.
"Ta là thần." Hắn lạnh lùng đáp.
"Không thể nào, ta là Đồ Đằng của bọ lạc này, ngươi không thể là thần, ta không cảm ứng thấy khí tức của thiên thần sứ giả trên mình ngươi, ngươi là địch nhân của thiên thần." Nó gầm lên.
Thôn dân vô cùng khiếp sợ, tựa hồ phi thường sợ nó, đều quỳ dưới đất lễ bái.
Thoáng chốc, Thần Nam hiểu ra, giáo hoàng kích hắn tiến vào tầng địa ngục mười bảy là có thâm ý. Hiện tại thấy Đồ Đằng của một nguyên thủy bộ lạc, hắn liền nghĩ đến những đại nhân vật như Tây thổ Đồ Đằng, Đông thổ Đồ Đằng, điều đó gợi gì cho hắn? Không phải lịch sử trùng hiện sao? Có lẽ sau đây hắn sẽ trải qua những ánh xạ lại như nhân loại đã trải qua từ cổ đến giờ.
Đương nhiên tất cả là do hắn đoán, đã đến dây rồi thì có thời gian nên đi kiểm chứng, thám thính.
"Ai phong người làm Đồ Đằng, ngươi chỉ là một ngưu yêu tu luyện thành tinh, đừng bày trò uy phong trước mặt ta, bằng không ta sẽ biến ngươi thành thức ăn cho vật cưỡi của ta."
"Hỗn láo, ta là Đồ Đằng của mọi thôn làng trong mấy trăm dặm quanh đây, ngươi dám coi thường ta như vậy sao?"
"Ha ha... chỉ là một con trâu mà lớn lối Đồ Đằng cái gì." Thần Nam cười ha hả, phát ra uy lực tinh thần cực mạnh, trùm lên mình đã ngưu khiến lục giai Đồ Đằng thú run rẩy. Tinh thần lực của cao thủ Thần Vương đương nhiên nó không đối chọi nổi.
"Ngươi..."
"Nói mau, thiên thần ngươi nói đến là gì? Ở đâu?"
"Ta... ta không biết."
"Đến giờ mà còn không chịu nói, không biết tốt xấu." Thần Nam đằng không bay lên, ngôi trên lưng Đồ Đằng thú đoạn vẫy tay cho kiếm xỉ hổ chạy về núi.
Người trong thôn run rẩy, đều quỳ bất động dưới dất. Đồ Đằng của bộ lạc lại bị người ta biến thành vật cưỡi khiến họ hoảng sợ, càng xác nhận Thần Nam là sứ giả thiên thần phái tới.
"Có nói hay không?" Thần Nam quát vang.
Đồ Đằng thú nhanh chóng phục xuống đất, nó cảm nhận được áp lực đáng sợ của Thần Nam, run giọng nói: "Ta cũng bị Đồ Đằng thú của bộ lạc lớn sai khiến, thật không biết thiên thần ở đâu."
Thần Nam lại phóng ra thần niệm cực mạnh, quét qua kí ức của Đồ Đằng thú, phát giác đúng như nó nói, nó chỉ là Đồ Đằng thú thấp nhất, không biết thiên thần ở đâu.
"Đi, đưa ta đến đại bộ lạc gặp Đồ Đằng thú sai khiến ngươi."
"Ta... không dám..."
"Không dám? Còn muốn sống thì đừng nói lăng nhăng nữa."
Ngưu Đồ Đằng bị áp lực của Thần Vương, hoàn toàn không còn uy nghiêm, vội gật đầu: "Vâng, ta sẽ đưa."
Đồ Đằng thú thành vật cưỡi khiến trong lòng Thần Nam nghĩ rất nhiều, đây là một nguyên thủy bộ lạc, nếu cứ phát triển thì Đồ Đằng này có thành cao thủ siêu việt hắn từng thấy trong tầng địa ngục mười hai không?
Có lẽ hắn được chứng kiến quỹ tích phát triển của lịch sử trong tầng địa ngục mười bảy.
Bộ lạc lớn nhất có mấy ngàn người, ở giữa đảo. Đồ Đằng thú tu vi lục giai, có thể xuyên vân phá vụ phi hành trên không trung, đưa hắn đến đích rất nhanh.
Nhìn xuống dưới thấy từng gian nhà gỗ rải rác, hắn vừa định lệnh cho Đồ Đằng thú hạ xuống thì phát giác một thân ảnh quen thuộc, đại bộ lạc tựa hồ phát sinh đại loạn, một nữ tử trẻ tuổi bay múa trên tầng không như thiên tiên.
"Đạm Đài Tuyền." Hắn vô cùng kinh hãi, lảm bẩm: "Sao nàng ta lại tới? Lại vào tầng địa ngục mười bảy?"
Hắn vội lệnh cho Đồ Đằng thú bay vào vân vụ rồi mở thiên nhãn quan sát cẩn thận.
Đạm Đài Tuyền bạch y bay bay, uốn lượn dưới tầng không thấp rồi như ngôi sao băng bay về phương đông, thoáng chốc đã mất bóng, nhiều người vẫn còn lễ bái.
Hắn không hành động, lẳng lặng chờ đợi nửa thời thần, tin rằng Đạm Đài Tuyền đã đi xa mới lệnh cho Đồ Đằng thú đáp xuống. Nhưng lại bay xuống một khoảng rừng rậm, hắn không muốn kinh động thôn dân, mà muốn ngấm ngầm thám thính bí mật.
Hắn vừa đáp xuống một ngọn cao sơn trong rừng, chợt phát giác phía xa truyền lại từng sợi dao động, vội bảo Đồ Đằng thú ẩn khí tức rồi chắm chắm quan sát.
Một nữa tử có mái tóc màu lam phá không bay qua như lăng ba tiên tử, thân ảnh yêu kiều vạch thành một quỹ tích ưu mỹ rồi đáp xuống bộ lạc, lại khiến tất cả loạn xạ, người trong bộ lạc vô cùng hoảng sợ.
"Nguyên Tố thủy thần Tây Lạp Lệ Ti."
Thần Nam càng kinh hãi, ở đây lại thấy Nguyên Tố thủy thần của Tây phương Thiên giới, hắn nhíu mày, đối phương hà cớ lại tiến vào tầng địa ngục mười bảy?
Đã mấy ngày rồi, cửa vào tầng địa ngục mười bảy đã đóng, Nguyên Tố thủy thần lại không hề sợ hãi, tựa hồ đang truy tìm gì đó, tinh thần còn có vẻ hưng phấn, tuyệt không giống người thụ khốn.
"Muốn đoạt lại thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy? Không thể nào, ả biết địa ngục chi môn đã đóng, còn gì mà lại hưng phấn như vậy, khiến ả truy tìm? Lẽ nào tầng địa ngục mười bảy có bí ẩn trọng đại?" Thần Nam lẩm bẩm, càng nghĩ càng thấy đúng.
"Gào..." từ trong đại bộ lạc truyền ra tiếng gầm kinh thiên động địa, một cự lang ba đầu dài mười trượng, cao bốn trượng đằng không bay lên, đưa Nguyên Tố thủy thần bay về phương đông, phương hướng giống Đạm Đài Tuyền.
Lúc đó Đồ Đằng thú cạnh Thần Nam run lên: "Tam đầu cự lang là Đồ Đằng của đại bộ lạc này, thật không ngờ... y cũng đến nước này."
"Hắc, bất quá là thất giai yêu lang, đương nhiên không phải đối thủ của chủ thần. Đi nào, lặng lẽ bám theo."
Thần Nam quyết định bám theo Nguyên Tố thủy thần và Đạm Đài Tuyền xem họ hành động thế nào.
Giao diện cho điện thoại