Thần Mộ 2

Lễ tình nhân, sát, sát, sát





Chương 236

Lễ tình nhân, sát, sát, sát

Lời nói của Thần Nam là một đả kích nặng nề đối với hắn, một người con gái mà mình bấy lâu nay ngưỡng mộ mà đã làm mẹ rồi sao. Đừng nói hắn là người tâm cao khí ngạo, cho dù là kẻ đầu gỗ cũng nổi điên, huống chi hắn là một nam nhân thì không thể nào chịu được.

"Ngươi là đồ cuồng vọng, nói hươu, nói vượn, điều này tuyệt đối là không thể xảy ra! Ngươi không biết sao, Khả Nhi là nhân tài nhất trong đám đệ tử, do tiên tôn của phái Đạm Thai ta tuyển ra, sớm muộn gì có một ngày nàng cũng được tiếp nhận vào thiên giới, trở thành thượng vị giả của Đạm Thai nhất phái, như thế nào có thể... như thế nào có thể sẽ phát sinh chuyện giống như theo lời ngươi nói đây?"

Tiên sư Hiết Tư Để Lý, tâm trạng điên cuồng, hắn không cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt.

"Khả Nhi là tên cho ngươi gọi sao? Ngươi không biết nhục sao!" Thần Nam đả kích không chút lưu tình. Đồng thời hắn xoay người đối mặt với Mộng Khả Nhi, có chút xấu hổ, cười cười, nói: "Mộng tiên tử...đem con của chúng ta lại cho hắn nhìn xem."

Tiểu long nghe nói thế cả người rung lên, lảo đảo tại không trung như muốn té xuống dưới đất, đôi móng vuốt nhỏ màu kim sắc bịt chặc miệng để tránh cho bản thân khỏi cười ra tiếng.

"Ngao..." Tử kim thần long hét dài một tiếng, từ không trung rớt xuống dưới, nằm trên mặt tuyết co giật không ngừng vì lão ta thật sự chịu không nổi những lời nói của Thần Nam.

"Ngao ô...tiểu tử ngươi giỏi lắm, ngươi thật là thái quá mà!"

Lời nói càn rỡ này, suýt chút nữa làm Mộng Khả Nhi té ngã,hai má sáng như ngọc trong phút chốc chợt đỏ bừng, nàng tức giận, rung giọng nói: "Thần Nam ngươi...ta..."

Mộng Khả Nhi nói không ra lời, cuối cùng la thảm một tiếngngã xấp xuống trên mặt tuyết, hoàn toàn hôn mê.

Vị Tiên sư kia sắc mặt sạm đen lại, tay phải nắm chặt lại không ngừng đập vào ngực của mình, miệng thì kêu lớn lên: "Điều này không phải là thật...điều này là giả!" Cuối cùng, cũng chạy đến bên sườn núi đập đầu vào phiến thạch bích.

"Vì sao vậy?" Thần Nam vội vàng chạy tới dìu Mộng Khả Nhi đứng lên, một tay thì xoa huyệt nhân trung của nàng, một tay thì truyền một đạo nguyên khí vào trong thân thể nàng.

Mộng Khả Nhi mơ màng tỉnh lại, lúc vừa nhìn rõ Thần Nam đang dìu ngọc thể của nàng, nàng tức giận đến nổi miệng phun ra một ngụm máu tươi, cố gắng vùng mạnh tránh khỏi tay của hắn, quát: "Ngươi thật là hỗn đản...mau buông ta ra!"

"Tốt...tốt...tốt, ta buông nàng ra. Nhưng ta thật sự muốn hỏi, con của chúng ta đâu?" Thần Nam không biết sống chết cứ mở miệng hỏi.

"khanh thương"

Mộng Khả Nhi rút nhanh bảo kiếm ra, cả người run rẩy, dùng kiếm chỉ vào Thần Nam, tức giận mặt trắng bệch, nói: "Ta...ngươi...ngươi câm miệng lại cho ta, ngươi mà nhắc lại chuyện này... không phải ngươi chết, thì là ta vong!"

"Ai...Mộng tiên tử, nàng ngàn vạn lần đừng có nên nổi giận a!" Thần Nam lùi lại hai bước, có chút khó hiểu, lo lắng hỏi: "Con của chúng ta đâu? Nó không phải con của riêng nàng, mà là ta cũng có phần nha. Là con trai hay con gái? Giống nàng hay là giống ta?"

Long bảo bảo đang bay trên không trung, nghe vậy liền té ngã,cắm đầu xuống giữa đống tuyết tại sườn núi. Tử Kim Thần Long co quắp cả người lăn vòng vòng. Tiên sư thống khổ không chịu nổi, dùng đầu đập mạnh vào sườn núi tòa thạch bích.

"Ta giết ngươi!"

Mộng Khả Nhi sớm đã mất đi bình tĩnh, vẻ mặt tiên tử thánh khiết ngày xưa giờ đã đỏ bừng, tức giận mãnh liệt, đằng đằng sát khí, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo ngân mang, bao lấy Thần Nam phách trảm tới.

Kiếm khí kinh động không gian, tuyết bay mịt mù. Tại đây, tâm cảnh bất đồng con người bất đồng, có thể nói là thiên địa u ám.

"Đương"

Một tiếng âm thanh kim loại vang lên, Thần Nam đánh văng trường kiếm trong tay Mộng Khả Nhi ra, rồi sau đó chụp lấy tay cầm kiếm của nàng. Khuôn mặt lo lắng phi thường hỏi: "Con chúng ta hiện giờ đang ở đâu? Ngươi... Ngươi thật sự giết nó rồi sao?"

"Phốc"

Nghe Thần Nam nói thế, Mộng Khả Nhi nhịn không được lại ói ra ngụm máu tươi, nàng nghiến răng nói: "Thần Nam... ngươi nếu còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ thật sự giết nó đó... Phi!"

Nói xong lời cuối cùng, Mộng Khả Nhi nhịn không được phì một cái, nổi giận tự trách mình sao không nói thẳng ra, nàng sau đó nói: "Ngươi...không cho ngươi nhắc lại chuyện này trước mặt ta nữa, nếu không ta cho ngươi hối hận cả đời!"

Thần Nam bất tri bất giác buông tay Khả Nhi ra, nói: "Chính là...Đạm Thai thánh địa có lắm quy củ, nàng một người nuôi đứa nhỏ có tiện không? Không bằng đem nó giao cho ta nuôi dưỡng cho."

Mộng Khả Nhi cũng hiểu được có nói sao Thần Nam cũng không hiểu rõ được, nàng tức gần chết. Cuối cùng nàng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng cỡi lên đạo gia chí bảo ngọc liên bay lên, rất nhanh thoát đi.



"Phanh phanh phanh..."

Cách đó không xa, tiên sư đang đập đầu vào tòa thạch bích, phát hiện Mộng Khả Nhi rời đi, hắn cũng ngừng lại, rồi sau đó điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Thần Nam đánh tới.

Đối với tên điên cuồng mất tĩnh táo này, Thần Nam phải mất một phen công phu mới đè hắn lại được. Thần Nam không khách khí, dùng đại pháp lực của mình làm hắn mất đi một đoạn trí nhớ, rồi sau đó phóng cước đá hắn rơi xuống dưới tuyết sơn.

Hai con rồng, cả người dính đầy tuyết, đã ngừng quay cuồng, co quắp, từ trên mặt đất đứng dậy.

"Hai tên gia hỏa các ngươi vẫn còn cười sao? Có cần ta điểm huyệt cười của các ngươi, xong để các ngươi tại tòa tuyết phong này cho các ngươi cười cả đời tại đây."

"Ngao ô... Long tiểu tử, ha ha ha..."

Hai con rồng không cần che dấu nữa, phóng khai yết hầu cười ha hả.

Cười một hồi, tử kim thần long hỏi: "Tiểu tử, tại sao ngươi để cho tên tiên sư kia chạy đi? Trực tiếp giết hắn đi, hoặc là đem nhốt hắn vào trong nội thiên địa của ngươi, khi nào lão nhân gia buồn buồn thì có hắn nói chuyện cũng lý tưởng lắm chứ."

Thần Nam vừa xoa huyệt thái dương, vừa nói: "Mấy ngày này, ta không muốn để cho hắn nói loạn, nhưng chuyện ta là hậu nhân của Thần gia cũng không thể che đậy nổi, sau này mọi người đều sẽ biêt. Qua một đoạn thời gian, nếu hắn khôi phục được trí nhớ, thì nhờ miệng của hắn truyền bá tin tức dùm cho lão bằng hữu ta".

"Ngao ô... ngươi sẽ không là muốn mạt sát mặt mũi Đạm Thai phái chứ?"

"Thần nói, đó là Đạm Thai thánh nữ, do Đạm Thai Tuyền đích thân lựa chọn, ngươi sẽ không là muốn mạt sát mặt mũi Đạm Thai Tuyền chứ?"

"Ai, ta thật ra không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nghe người ta nói Mộng Khả Nhi cũng không đơn giản, để đến lúc đó nhìn xem Đạm Thai Tuyền phản ứng ra sao. Hơn nữa nàng lại còn là mẹ đứa nhỏ, xin lỗi!"

"hả!"

Hai con rồng đồng thời la lên.

"Thần nói, chúng ta bây giờ đi đâu? Vài ngày gần đây hình như không có chuyện gì đặc biệt."

Thần Nam suy nghĩ một chút, nói: "Mặc dù bây giờ không có chuyện gì quan trọng, tuy nhiên hiện tại có một số việc chúng ta có thể xử lý. Bây giờ chúng ta đi chém người. Lục đầu thần ma viên, còn có Tam đầu hoàng kim thần long kia, hai tên vương bát đản kia không phải đã tới sao? Cùng đi kiếm bọn chúng tính sổ, chặt ra thành từng miếng!"

Một người, hai rồng bắt đầu tại chổ tuyết mạch liên miên không dứt tìm kiếm, bất quá sau nửa khắc tìm kiếm, long bảo bảo là người trước tiên phát hiện chuyện lạ.

"Thần Nam, đại sự không tốt rồi, có người đánh mẹ của con ngươi kìa!"

Thần Nam nghe nói như thế, quay về phía tiểu long, hung hăng gõ vào đầu nó một cái, rồi sau đó phóng nhanh về phía trước. Từ lúc được khai thiên nhãn, mục lực của hắn có thể so sánh với tiểu long, có thể từ đằng xa thấy rõ ràng Mộng Khả Nhi đang bị hai cừu nhân bao vây giữa không trung, tựa hồ đang bị hỏi về vấn đề gì đó.

"Ngao ô... Mụ nội ơi, đúng là hắn rồi, thật sự là thái xảo a, đang muốn đi kiếm hai thằng hỗn đản nhiều đầu nhiều não này, không ngờ tự dưng đem đến cửa mà."

Còn cách rất xa, Thần Nam đã cầm đại long đao trong tay, tại không trung hóa thành một đạo thôi xán thần mang, rất nhanh vọt đến gần.

"Lục đầu thần ma viên, Tam đầu hoàng kim long, bọn ngươi đi đâu mất dạng vậy, ta đang muốn tìm bọn ngươi để hảo hảo nói chuyện đây." Thanh âm của Thần Nam vang lên rét lạnh, bên trong tràn ngập sát khí.

Mộng Khả Nhi giờ phút này rất là chật vật, bị hai tuyệt đỉnh cao thủ bao vây tại không trung, nàng trong lòng cảm giác áp lực thật là nặng nề dị thường.

Tam đầu hoàng kim thần long biến ra cao lớn hơn mười trượng, cả long khu chớp động kim quang, so sánh trong long tộc thì không phải là lớn lắm, tuy nhiên uy thế phát ra nặng như núi khiến cho người ta rúng động, nó như là thần ma, làm cho nội tâm người ta tràn ngập sợ hãi, trước mặt nó có cảm giác thật là nhỏ bé như là con kiến vậy.

Lục đầu thần ma viên cao ba trượng, hai đầu phía trên thật khổng lồ nhìn có vẻ thật là dữ tợn, kinh khủng, mà mỗi hai bên vai lại có hai cái tiểu đầu lâu.

Bất quá bốn đầu lâu nhỏ miệng mũi hoàn chỉnh, trong mắt phát xạ ra hàn quang lạnh người, cũng không phải là vật chết. Khắp cả người hắn lông đen, phát ra âm khí lạnh băng băng, làm cho người ta cảm giác bị một lực trầm trọng áp bức, so với Tam đầu hoàng kim long còn muốn đáng sợ hơn.
"Thần Nam... là ngươi?"

Nhìn thấy Thần Nam, Tam đầu hoàng kim long rõ ràng sững sốt, mấy ngày nay, truyền thuyết về Thần Nam rất là nhiều, đủ loại, sớm truyền khắp các huyền giới tại nhân gian giới.


Chuyện Thần Nam đại náo thiên giới dĩ nhiên đã được truyền tới tai của Kỳ Lạp Ngang, vốn hắn còn chưa tin, hắn cho rằng đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi. Lúc trước hắn truy sát Thần Nam, lúc đó Thần Nam chỉ đạt lục giai mà thôi, làm sao mà trong thời gian ngắn như vậy mà còn bị phong ấn trong mười tám tầng địa ngục, làm sao mà đến được thiên giới đại náo, gây ra một trường huyết vũ tinh phong đây?

Nhưng giờ phút này, sau khi nhìn thấy Thần Nam hắn mới tin những lời đồn đại, bởi vì từ trên người của Thần Nam, hắn cảm giác được một làn khí tức nguy hiểm. Lục đầu thần ma viên, sáu đôi mắt trương ra nhìn, đồng thời bộc phát hàn quang sâm sâm, hắn cũng cảm giác được khí tức của Thần Nam, so với trước kia mạnh hơn nhiều, hắn ý thức được đối phương thật đúng là kình địch rất mạnh của hắn.

Thần Nam cầm trong tay đại long đao, che trước người của Mộng Khả Nhi, đối diện với hai đại cao thủ tây thổ, hắn hướng về phía Mộng Khả Nhi hỏi: "Mộng tiên tử, bọn họ đang bức bách nàng phải không?"

Mộng Khả Nhi mặc dù vạn phần rất hận Thần Nam, nhưng hai cao thủ tây thổ mới vừa rồi còn hung ác bao vây lấy mình, dĩ nhiên so với họ Thần Nam vẫn thân cận hơn, đáp: "Bọn họ... bọn họ hướng ta hỏi về tin tức của ác ma hiện đang bị phong ấn trong thánh địa."

"Thần nói, ta trừng phạt các ngươi!" Long bảo bảo làm ra dáng vẻ thật giống, dùng sức nắm chặt đôi nắm tay bé nhỏ của mình lại.

"Ngao ô... các ngươi là hai đứa vương bát đản, nợ mới, nợ cũ cùng nhau đồng thời thanh toán cho xong đi, ta, Long đại gia muốn đập chết các ngươi."

"Hống..."

"Hống..."

Có ai mà dám mắng hai đại cao thủ của tây thổ này, Tam đầu hoàng kim thần long cùng Lục đầu thần ma viên đồng thời rống to, làm tuyết phong phía bên dưới chấn động kịch liệt, cuối cùng vang ra tiếng ầm ầm do nhiều tuyết băng lỡ ra.

Hai đại cao thủ tây thổ, hung hăng hướng tiểu long cùng tử kim thần long đáng tới. Chợt một đạo thôi xán đao mang dài mười trượng bay đến chặn đường của bọn họ, một đao cuồng phách kinh thiên chém tới làm hai người họ chấn động, cả hai vội vàng bay ngược nhanh về phía sau.

Thần Nam thi triển thần vương dực, cử đao chém thẳng xuống, một đao tiếp theo một đao, đao mang bay lượn trùng điệp, mang theo tiếng sấm ầm ầm, thiên phạt phủ xuống, tại bên trong từng đạo lôi quang, một đạo đao mang đỏ như máu thật lớn, dài gần trăm trượng, đánh bay hai đạo cao thủ tây thổ.

Thần Nam cũng không tiếc vì đã khiến thiên phạt, hắn vận dụng đến lực lượng cực hạn được cho phép tại nhân gian, điên cuồng chém hai đại cao thủ tây thổ.

Tại từng đạo sấm sét, đại long đao trong tay Thần Nam không ngừng chém, chặt, từng đạo đao khí xông lên tận trời, kích động tung hoành. Làm cho đỉnh tuyết phong bên dưới gần như bị san bằng.

Hai đại cao thủ tây thổ bị đánh đến nổi tay chân rối loạn, từng đòn, từng đòn nghiêm trọng đánh vào bọn họ, oanh kích bọn họ không ngừng tại không trung, máu tươi từ khóe miệng bọn họ không ngừng tung bay trong không trung.

Nhìn thấy vậy, Mộng Khả Nhi thầm giật mình không thôi, tại sao lại được như vậy? Nàng không có nghĩ đến cảnh giới của Thần Nam đã mạnh tới bậc như thế này, đã không ngừng áp đảo, bức bách hai đại cao thủ danh chấn của tây thổ mấy ngàn năm nay.

Thần Nam bất kể hậu quả, không tiếc gây ra thiên phạt. Chủ yếu là, trước kia hai kẻ này truy giết hắn làm hắn chật vật dị thường, hôm nay tu vi cảnh giới được tiến nhanh, hắn hung hăng muốn báo mối thù trước kia.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân chủ yếu, với tu vi của hắn bây giờ, hắn nhận ra được tu vi cảnh giới của hai kẻ này. Hắn phát giác ra hai kẻ này cũng rất cường hãn, thực lực siêu việt có thể so sánh với Vương Chí, đại đệ tử của Đạm Thai Tuyền tại thiên giới, còn cách thần vương chi cảnh không xa, không hổ là đại cao thủ tây thổ.

Trên trời cao, một thanh niên nam tử bay loạn, tay cầm đại long đao, dưới ngàn vạn đạo sấm sét, đang cùng với hai đại nhân vật ngang nhiên kịch liệt chém giết.

Núi cao rung chuyển, loạn tuyết tung bay.

Trong không trung, điện quang lòe lòe, sấm sét cuồn cuộn, kình khí mênh mông, nguyên khí hạo đãng. Ba người dưới thiên phạt đang chém giết lẫn nhau, Thần Nam trong tay đại long đao kích phát từng đạo đao mang kịch liệt. Trảm phá hư không, đánh cho hai đại cao thủ lâm thế hạ phong, khiến cho hai kẻ này miệng không ngừng thổ máu tươi, tại không trung không ngừng quay cuồng.

Tại lúc này, một tiếng kêu nhỏ từ phía xa truyền đến, một đạo ngân ảnh như tia chớp phi đến.

Tử kim thần long quay đầu như muốn chạy trốn.

"Ta rốt cục cũng tìm được ngươi, nếu ngươi đào tẩu, ta chết cho ngươi xem."

"Ngao ô... Giai Ti Lệ nàng làm sao đến được đây?"

Phía trước, một đầu ngân long dài ước chừng mười trượng đang đứng tại hư không, lân giáp lóe ánh sáng màu bạc, nhàn nhạt quang huy thánh khiết, một con rồng xinh đẹp, trong mắt tràn ngập phẫn nộ. Đúng vậy, là Ngân long Giai Ti Lệ, người có nhiều tình cảm dành cho tử kim thần long, là tiểu nữ nhân, con của thượng cổ thần long Khôn Đức.

"Khi ta nghe được phụ thân ta nói, các người đã bình an thoát khỏi mười tám tầng địa ngục, ta thật là cao hứng. Sau lại nghe nói các ngươi đại náo tại thiên giới, gây nên một trận máu tanh, ta thật là lo lắng, cuối cùng biết các người thuận lợi phản hồi nhân gian, ta rất là vui mừng không tả được, không nghĩ tới...lúc nhìn thấy ngươi, ngươi lại muốn chạy trốn, thật sự làm cho ta rất đau lòng..."

Ngân long Giai Ti Lệ đôi mắt to đầy nước mắt, khóc: "Ngươi biết hôm nay là ngày gì không? Ta tốn biết bao công sức, vạn khổ, rốt cục hôm nay tìm thấy được ngươi."

"Hôm nay... là ngày gì?"Tử kim thần long nói thầm trong lòng.

"Năm ngàn năm trước, cũng như ngày hôm nay, bông tuyết bay đầy trời, trời đã chuyển sang đông, khi đó chúng ta gặp nhau tại Thập Vạn Đại Sơn... Ngươi là tên hỗn đản, cái miệng cứ ba hoa..."

Con rồng bỉ ổi nét mặt già nua nhất thời hồng lên, vội vàng cắt ngang lời nói của Giai Ti Lệ, nói: "Nhớ kỹ rõ ràng vậy sao?"

"Ta mà không nhớ rõ ràng sao? Ta đợi ngươi mấy ngàn năm, chính là ngươi, hỗn đản... hàng năm vào ngày này, ta nhớ đến ngươi, ngươi là cái tên hỗn đản đáng chết,... nhưng..."

Lão rồng bỉ ổi xấu hổ vô cùng, nét mặt già nua ngày càng đỏ.

Tuy nhiên, ngân long Giai Ti Lệ vẫn tiếp tục kể lể, càng làm cho tử kim thần long xấu hổ, muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

"Có một chuyện ta muốn hỏi thẳng ngươi, ngươi tới cùng có thích qua ta không? Không nên luôn trốn tránh. Ta không muốn hàng năm đến ngày này lại buồn bã đau thương, ta không muốn ngày lễ tình nhân của ta biến thành ngày đau thương trong đời ta được."

"Ngao ô..." Lão rồng bỉ ổi bay nhanh đi, gấp giọng nói nhỏ: "Nhỏ giọng một tí, chúng ta có chuyện gì thì từ từ mà nói, tiếng tăm mấy ngàn năm của lão long ta hôm nay đều mất sạch... "

"Thần của ta!" Long bảo bảo ở một bên, hống lên, nói: "Úc úc úc... không có tình nhân vào lễ tình nhân, rất nhiều kẻ cảm giác thật cô đơn, vậy mà có kẻ được người yêu, mà không biết, tưởng niệm cứ để trong lòng..."

Tử Kim thần long đối với long bảo bảo vừa tức, vừa giận, nhưng chỉ có thể trước hết dụ ngọt ngân long Giai Ti Lệ cái đã, miễn cho nàng khỏi tiếp tục nói lung tung làm cho hắn xấu hổ thêm.

Long bảo bảo, con rồng nhỏ này thật sự là một con rồng quỷ quái, chọc xong hai con rồng kia, lại quay sang nhìn về phía Mộng Khả Nhi đang cùng Thần Nam đối địch đằng kia, miệng hát lên: "người trong mộng đã tìm được,làm ta nhớ lại một đoạn hồi ức...cùng người một thời gian vợ chồng hạnh phúc,có hay không sang năm tình duyên đâm hoa kết trái..."

Mộng Khả Nhi hận, cắn chặt hàm răng, trường đao trong tay Thần Nam cũng mở rộng phối hợp, ánh đao chiếu khắp bầu trời, hắn cười dài, nói: "Hôm nay, ta đưa cho con cá chạch một phần đại lễ, trước mắt là hai vị này..."

Mới nói tới đây, trên trời cao, thiên lôi dường như hưởng ứng lời nói này, tại hư không đột nhiên phá toái, từ trên không trung, có một cổ lực lượng to lớn, hạo hạo đãng đãng, hạ áp xuống, một thông đạo to lớn đột nhiên xuất hiện tại không trung.

"Sát a... "

"Sát a... "

Hảm sát rung trời, đại quân thần tộc tại thiên giới chợt xuất hiện! Vài vị thần vương đột nhiên động thủ đối với hắn.

Thần Nam không sợ hãi, ngược lại cười to, nói: "Ha ha... tới đúng lúc, ma đao của ta đang chờ đợi các ngươi. Cá chạch, hôm nay là lễ tình nhân của ngươi, ta gởi cho ngươi một phần đại lễ, lần này thu thập một ít nguyên anh quả, giúp ngươi khôi phục nguyên khí!"

Đồng thời, hắn quay đầu lại đối mặt với Mộng Khả Nhi, nói: "Nàng không cho ta nhìn mặt đứa nhỏ cũng không sao, nhưng là ta muốn nó nhìn thấy hình dáng của cha nó. Hôm nay ta làm một tràng cảnh trảm thần diệt tiên, ta đem tinh thần lạc ấn nhập vào trong lòng của nàng, đứa nhỏ sớm muộn gì cũng có ngày thấy được hình dáng của ta!"

Thần Nam tay phải cầm đại long đao, tay trái cầm liệt không kiếm, hướng đến không gian thông đạo đang không ngừng nhả ra tiên thần, vọt tới.

"Sát a... "

"Sát a... "

Vô số tiên thần, hảm sát rung trời, nhằm phía Thần Nam vọt tới.

Thần Nam tóc rối bời tung bay, quanh thân trên dưới huyết khí, nguyên khí mãnh liệt, mênh mông, huyết quang hiện tại không trung, đao mang cùng kiếm khí trong nháy mắt cùng lượt từng phát, chém, trảm, đánh về phía thân thể của đám tiên thần...

Long bảo bảo, nhỏ giọng la: "Thần của ta a, tinh thần lạc ấn như vậy...Thần Nam muốn con của mình... tương lai trở thành đại ma vương hoặc là tiểu ma nữ loạn thiên động địa sao?"

Mộng Khả Nhi tâm thần kịch chấn, theo như lời Thần Nam nói, hắn sẽ đem tinh thần lạc ấn đưa vào tim của nàng, cùng lúc đó nàng cảm giác trong cơ thể một cổ tánh mạng ba động, càng ngày càng kịch liệt.



Giao diện cho điện thoại