Thần Mộ 2

Phong đô lão thi





Chương 77

Phong đô lão thi

Cho tới khi rời khỏi nội thiên địa của Thần nam, tinh thần của Nạp lan nhược Thủy vẫn còn chút sợ hãi. Nàng cảm thấy mình và Thần nam dường như thực sự ở 2 thế giới khác nhau.

Thần nam và con rồng bỉ ổi trong lòng cũng có chút bất ổn. Có 1 số sự thật đáng sợ đang bày ra trước mắt, từ cổ chí kim đã lưu truyền 1 vài món khôi bảo thần bí, bất kể có được người đời ghi lại chính xác hay không, nhưng cuối cùng vẫn có truyền thuyết chứng minh rằng nó thực sự tồn tại.

Vậy mà tấm cổ thuẫn tàn vỡ kia lại chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết, nhưng giờ xem ra nó lại là 1 khôi bảo đồng cấp với hậu nghệ cung và huyền vũ giáp, nhưng mà trước đây rất lâu rồi bị người ta đánh vỡ. Vào niên đại xa xôi đó, nó có lẽ là 1 thánh vật mà mọi người đều biết.

Vào niên đại đó, không biết đã xảy ra sự việc đáng sợ gì. Tấm tàn phiến cổ thuẫn mà chủ thần cũng không có cách nào đánh vỡ đó khi nó là 1 vật hoàn chỉnh vô khuyết, thật làm cho người ta khó tưởng tượng, như thế nào mới đủ khả năng hủy hoại nó, đó rút cục là 1 sức mạnh như thế nào.

Thần nam tu luyện tại long cốc đã gần 1 tháng, hiện giờ nội thiên địa đã được mở ra, chàng tiến vào 1 lĩnh vực tu luyện hoàn toàn mới, huyền vũ quy giúp chàng mở rộng nội thiên địa ra hơn 100 trượng, hậu nghệ thần thụ thì giúp chàng biến "đại địa" thành 1 nơi tràn đầy sức sống.

Dùng 2 thánh vật này để khai tịch nội thiên địa nên kết quả thu được vô cùng lớn, nếu như những người tu luyện khác trong cùng lĩnh vực biết được, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc ngưỡng mộ, có thể nói, nếu như không có 2 thánh vật này, Thần nam tuyệt đối không thể trong 1 thời gian lại tế luyện được tiểu thế giới của mình tới quy mô như vậy.

Nạp Lan Nhược Thủy biết Thần Nam sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi đây, nhưng nàng không thể ngờ được rằng 1 ngày lại đến nhanh như vậy, một tháng ngắn ngủi bên nhau, nàng cảm thấy tâm tư thay đổi rất nhiều, giờ phút li biệt, nàng cảm thấy có 1 nỗi đau không thể nói ra.

Nhưng thần y mỹ nữ này đã hết sức cố gắng giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nàng không nói gì ngước lên nhìn 1 người 1 rồng trên không trung, vẫy tay tạm biệt.

"Nhược thủy, nếu sau này ta vẫn còn sống, ta nhất định về thăm nàng, ta sẽ mở cho nàng 1 vùng đất trong lành ở nội thiên địa."

"Grào..." Một tiếng rồng gầm cực lớn vang vọng khắp dãy núi, tử kim thần long đưa Thần nam dần dần đi xa.

Nạp lan nhược thủy lặng lẽ chăm chú nhìn lên không trung, rất lâu rất lâu sau mới khẽ thì thầm: " Ta có nên học 1 chút thuật trường sinh?"

Thần nam có chút buồn lòng, chàng biết tâm ý của Nạp Lan Nhược Thủy, nhưng chàng không thể quên được Vũ Hinh của vạn năm trước, do vậy không thể nào đưa cho nàng bất cứ hi vọng gì.

Đặc biệt là với sự xuất hiện của Tiểu Thần Hy và cơ thể sản sinh linh trí của Vũ Hinh, chàng cảm thấy Vũ Hinh thực sự vẫn chưa biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, chàng tin rằng sẽ có 1 ngày, người con gái làm chàng hồn xiêu phách lạc sẽ xuất hiện trước mắt chàng.



Nạp Lan Nhược Thủy một mình ở lại trong sơn cốc vắng vẻ, Long vũ tương vong giang hồ... nghĩ tới những điều này, trong lòng Thần nam cảm thẩy buồn bã.

"Nếu như... Vũ Hinh ko tha thứ cho ta..." Thần nam hướng lên trời cao: "Vũ Hinh, nàng hãy mau trở về!"

"Ây da, tên tiểu tử vô lại này, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, điều này không dễ làm sao? Hoa hồng đen, hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ đều là hoa hồng. Tất cả... không nên bỏ phí thứ nào, cứ trồng hết vào trong 1 cái chậu, làm cái chậu lớn lớn chút, sau này vẫn còn có thể tiếp tục trồng thêm... haha... 1 ý kiến hay... grào..."

Đáp lại nó là 1 đòn cầm long thủ, quang chưởng kim sắc liên tục bổ vào đầu nó.

"Tên tiểu tử vô lại kia, lời của long đại gia ta đều là lời vàng ý ngọc, không nên để bất cứ một bông hoa nào héo tàn, rụng lá." Con rồng bỉ ổi ngữ khí như 1 triết nhân dạy bảo: " Tiên hiền đã từng nói, thiên hành kiện, quân tử tự cường nhi bất tức, quân tử háo sắc nhi bất dâm, người đàn ông phải bác ái, đại tượng vô hình, đại ái vô thanh, mân côi khô vinh, nam nhân hữu trách, cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ."

Nghe những lời luyên thuyên này, mặt của Thần nam còn tím hơn, đen hơn cả mặt con rồng. Tử kim thần long cười ha ha, nói: " Ha ha, long đại gia ta quả thực là 1 thiên tài, ngươi đố kị với ta cũng chẳng có tác dụng, grào..."

Thần nam hiện giờ trong lòng cảm thấy rất phiền não, chỉ muốn giết người, nhưng đế vương chi chiến còn 1 tháng nữa mới tới, hiện tại không thể lập tức tìm được đối thủ.

Chàng nhớ tới tổ thi vương của càn thi phái, không biết rúc cục hắn có xông tới huyền giới của Đỗ gia hay không, không biết hắn còn sống hay không, chàng rất muốn biết kết quả của trận đại chiến trong huyền giới của Đỗ gia hôm đó.

"Cá chạch, đi, chúng ta tới Phong đô sơn."

Tử kim thần long đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nó lập tức đoán ra ý đồ của Thần nam, lắc cái đầu to đại của nó, nói: "Không đi, cái lão quỷ trời đánh đó không dễ chết như vậy đâu, ta không muốn chạm mặt hắn."

"Nhất định phải đi, ta muốn biết tình hình cụ thể, xem xem hắn còn sống không, nếu như hắn còn sống, hắn bị thương tích nghiêm trọng thế nào, từ đó phán đoán được thực lực của những lão quái vật trong huyền giới Đỗ gia."

Thấy Thần nam kiên quyết như vậy, nó dùng 1 móng vuốt gãi gãi lên bộ huyền vũ giáp có màu giống như vảy cá, dài giọng nói: " Lão quy, ngươi có muốn che cho ta không?"
Phong đô sơn nằm ở phía Tây nam mộng quốc, cách Tấn quốc hơn 1 ngàn dặm, nhưng sau khi tốc độ của Tử kim thần long biến đổi, thì lộ trình xa xôi này cũng chẳng xá gì.

Phong đô sơn là 1 quần thể núi chạy dài vô tận, có thể nói đây là nơi âm khí mạnh mẽ nhất trên toàn đại lục, là quỷ sơn đại danh đỉnh đỉnh.


Ban ngày mà cả dãy núi tỏa ra sầu vân ảm đạm, tiếng quỷ kêu không ngừng. Ban đêm, nơi này giống như là địa ngục u minh, quỷ hỏa âm u, vong hồn vất vưởng.

Năm xưa, khi tiên huyễn đại lục và ma huyễn đại lục tương liên, đông tây phương từng nổ ra vô số các trận đại chiến. Chinh chiến ngàn năm, có những quân binh chiến tử nhiều năm bị chôn vùi tại Phong đô sơn, đã làm nên 1 quỷ địa âm khí trùng trùng mãnh liệt nhất toàn đại lục.

Trong đại sơn, ở bất cứ chỗ nào, chỉ cần đào xuống khoảng nửa mét là thấy xương người. Những ngày mưa bão, vô số hài cốt màu trắng đục trôi nổi trên đại sơn.

Những cư dấn sống ngoài Phong đô sơn đối với những việc ma quỷ này đều đã quen mắt, nhìn mãi không còn thấy lạ nữa.

Đối mặt với dãy quỷ sơn âm khí trùng trùng bên dưới, tử kim thần long cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thực tế nó không muốn tự tiện xông vào.

"Đoạn Mộc đã từng nói với ta, tọa tiêu huyền giới của càn thi phái là đỉnh núi cao thứ 7 ở Phong đô sơn, các chạch, mau tới tìm xem."

Tử kim thần long ngày thường ngông cuồng tự đại giờ đã trở nên nghiêm túc cẩn thận, cơ thể nó thu nhỏ lại còn 3 trượng, mang theo Thần nam xuyên hành trong Phong đô sơn, tìm đỉnh núi cao thứ 7.

Khu vực này mây đen bao phủ, quỷ khí ngập tràn, to lớn vô cùng, Tử kim thần long tuy là thần tốc nhưng cũng phải xuyên hành mất nửa canh giờ mới đi hết.

"Có lẽ là đỉnh núi kia." Thần nam chỉ vào đỉnh núi âm u mây đen lập lờ phía trước.

"Qủy phong thứ 7 trong truyền thuyết, grào... nhìn xem, thật là đáng sợ, làm cho long tâm của ta run rẩy." Tử kim thần long vô cùng miễn cưỡng chở Thần nam cẩn thận tiến vào.

Thần nam an ủi nó: "Yên tâm đi, nếu thực sự gặp lão quỷ đó thì ta sẽ mở nội thiên địa, ta với ngươi trốn vào trong đó rồi đóng lại, thì lão có tìm đằng trời."

" Ây da, bớt tự cao tự đại đi, tu vị của ngươi có hạn, những kẻ tu luyện công lực cao hơn ngươi có thể nhanh chóng tóm được vị trí của nội thiên địa, mà tên khốn này có thể đánh vỡ năng lực hư không."

"Không cần lo lắng, ngươi cũng từng thấy, lão quỷ đó phản ứng chậm chạp, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, linh thức vẫn chưa nhạy bén, hắn làm sao có thể cảm nhận được sự tồn tại của nội thiên địa? Trong này có 2 bán thánh vật, ta không tin hắn có thể phá được phòng ngự của thánh vật để xông vào."

Trên quỷ phong ( đỉnh núi quỷ) thứ 7, đâu đâu cũng là hài cốt, ở giữa đỉnh núi là 1 cung điện được dựng từ xương trắng, cửa vào đen kịt tỏa ra ô quang ảm đạm, từ bên trong truyền ra từng hồi quỷ kêu.

"Đây nhất định là tọa tiêu nội thiên địa của càn thi phái, qua cái cửa vào tối om kia, ta đoán chính là sào huyện của tổ thi vương."

"Grào... mẹ nó. Cái lão quỷ trời đánh này, cái sào huyệt của nó cũng khiến lão long ta sợ hãi."

Một người 1 rồng tiến vào trong bạch cốt điện, sau khi đi qua thông đạo âm u, quang xạ hỗn độn tuôn ra, nơi này quả nhiên là cửa vào huyền giới.

Sau khi Thần nam và tử kim thần long cẩn thận tiến vào trong huyền giới của càn thi phái thì lập tức giật mình, nơi đây đen kịt 1 màu, thò tay ra cũng không nhìn thấy 5 ngón tay, mùi hôi thối sộc lên làm người ta không thể chịu được.

Hai người dừng lại ở cửa huyền giới, không dám manh động, nín thở, thu lại toàn bộ khí tức, lặng lẽ dò tìm ảnh tích (bóng dáng, tông tích) của tổ thi vương.

Đột nhiên mây mù đen như mực rút xuống như thủy triều, trong huyền giới dần sáng lên. Nhưng Thần nam và tử kim thần long bỗng hít phải 1 luồng khí lạnh, đống xương trắng đằng xa kia, giống như 1 cái phễu lớn, hút hết hắc khí vô tận vừa xong.

Điều làm cho một rồng 1 người kinh sợ là phía sau, sau khi đám mây đen biến mất, trên bạch cốt phong lộ ra 1 ma ảnh cao lớn.

Ác quỷ tóc tai rối bời đứng sừng sững tại đó, mùi hôi thối mà người ta không chịu nổi chính là tỏa ra từ phía đó. Nhãn thần trong hốc mắt rỗng làm cho người ta run sợ. Trên người hắn khoác 1 bộ cốt lân lớn, tấm bạch cốt lân màu trắng đục tỏa ra khí tức ớn lạnh, những bộ phận không khoác cốt lân thì chảy ra thi thủy màu vàng hôi thối, vừa ghê tởm vừa đáng sợ.

"Vù"

Tổ thi vương mở rộng cái mồm, mây mù màu đen tuôn ra ào ạt vô tận, cả huyền giới lại bị bao phủ trong bóng tối.



Giao diện cho điện thoại