Chương 360
Sức mạnh bản nguyên Trênkhông nổi lập lờ một cực lạc thế giới, trong thánh cảnh đó, hoa tươiphát ra hào quang đủ màu, chiếu rọi thinh không, cây cối xào xạc chiếura thần quang ngợp trời, vô số tiểu thiên sứ ca múa, quỳnh lâu ngọc vũthoạt ẩn thoạt hiện giữ vùng núi non.
Bất quá bầu không khí ởđây vô cùng khẩn trương, tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời xuất thủ,giằng co với bản thể Thần Nam, bùng lên những trận dao động khủng khiếp.
Thầnphù do hoàng kim thần chung và thần cổ hóa thành vốn đã tiến vào thểnội Thần Nam quá nửa nhưng bị tứ đại thiên giai cao thủ dùng vô thượngđại thần thông kéo lùi lại.
Bốn người đã nghe rõ tinh thần lạcấn do Thời Không đại thần lưu lại nói rằng ai được mộ cổ thần chung làđược bảo tàng nên không thể cho phép bản thể Thần Nam lấy được trước.
Cả bốn không chịu phục một kẻ suy lão, không mất mảy may khí lực lại được tất cả.
PhápTổ xuất ra thiên giai ma pháp, sức mạnh của ma pháp nguyên tố tràn lên,cơ hồ cấm cố không gian quanh bản thể Thần Nam. Nhưng lúc ánh sáng mapháp đế gần thần phù liền cũng bị cấm cố theo, là thời gian cấm cố! Mapháp nguyên tố gần như đình chỉ dao động.
"Boong..."
"Tùng..."
Tiếngchuông du dương, tiếng trống trầm trầm vang lên bất tuyệt, vô số cánhhoa rơi cạnh Thần Nam, hắn vẫn lạnh lùng bàng quan, không có mảy maychiến lực, mà bình tĩnh nhìn tứ đại cao thủ thi triển thần thông.
ĐứcMãnh xuất ra Toái Thiên kiếm trận tràn tới thần phù do mộ cổ thần chunghóa thành, muốn phá sức mạnh thời gian. Khắp trời là kiếm mang như cầuvồng vắt qua, nối y với gần thần phù. Nhưng chũng chỉ như món đồ trangsức, hoàn toàn không có bao nhiêu tác dụng, y cũng không tiến lên nổinửa bước.
Ma tính Thần Nam gầm lên vang trời, ma khí cuồn cuộntừ thân thể bùng lên khiến đất trời sầm lại, tạo cho mọi người ảm giácnặng nề. Hắn triệu hoán chân ma, một ma ảnh khổng lồ lao vào bản thểThần Nam.
Nhưng qua đại chiến liên miên, bát hồn đã suy nhược,không còn đủ sức mạnh cung cấp cho ma ảnh. Ma tính Thần Nam tuy pháplực cao thâm nhưng lấy hắn làm chủ công cùng không đột phá hữu hiệuđược thần phù.
Nam Cung Tiên Nhi bắt đầu hiển lộ đại thần thông,hào quang chói lọi khiến mọi người hoa mắt, mây màu hồng từ thân thểnàng ta phát ra như muôn sợi chỉ mềm quấn lấy thần phù, vô cùng yêudiễm. Nhưng đó là sát chiêu đáng sợ, nhưng sợi chỉ lại ép thần phù lùilại liên tục, hào quang ảm đạm hẳn.
Một thiên giai cao thủ có lẽkhông phá nổi thần phù do mộ cổ thần chung hóa thành nhưng bốn ngườilại khác. Lúc họ hợp lực, không chỉ thần phù rút hẳn khỏi thể nội ThầnNam mà dần bị phá tan.
Đột nhiên, tứ đại cao thủ đồng thời hétvang, năng lượng vô tận đẩy tới, hào quang của thần phù mờ hẳn đi, mờđến cực điểm rồi hóa thành bản thể: một chiếc thần cổ xanh biếc và mộthoàng kim chung.
Bị tứ đại cao thủ kéo tuột khỏi thể nội ThầnNam, hai bảo vật gần như mất hết thần quang, không tạo nổi đại thầnthông cải biến thời gian nữa.
Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, ma tính Thần Nam cùng xông lên công kích lẫn nhau, tranh giành hai bảo vật.
ThầnNam vẫn yên lặng đứng trên hư không nhìn toàn cục. Nhưng lúc này hắnkhông còn là người ngoài cuộc, vì biến hóa kì diệu đang xảy ra trongthân thể hắn.
Thần chung mộ cổ tiến vào thân thể bị kéo ra nhưngtứ đại cao thủ không biết được đã có một đạo thần mang màu vàng và xanhẩn lại.
Sức mạnh do mộ cổ thần chung lưu lại nối với thiên địabên ngoài, thành sợi dây buộc hắn với ngoại diện thời không. Thánh cảnhlơ lửng trên cao sinh ra liên hệ kì diệu với hắn.
Bất ngờ, hắnđứng thẳng trên hư không, tinh quang sáng lòa, những vì sao rực rỡ tầngkhông liên tục lóe lên, đạo đạo tinh quang xạ vào hắn.
Đoạn phong vân biến ảo, không chỉ tinh quang mà vô số vì sao cũng tụ lại, thanh thế quả thực kinh thiên động địa!
ThầnNam có vẻ ngạc nhiên, cố phấn chấn tinh thần, đưa mắt nhìn lại, ngànsao đã biến mất nhưng thánh cảnh trên cao đang ép xuống chỗ hắn.
Vùng đất lành đang thu lại, nhiều phần đã tan vào thân thể hắn, có hồ thân thể già lão đang nuốt hết thánh cảnh chứa bảo tàng.
Chúngthần hô lên kinh hãi. Tứ đại thiên giai cao thủ càng chấn kinh xen lẫnphẫn nộ, không tranh đoạt hai bảo vật nữa mà lao bổ vào Thần Nam, địnhngăn lại.
Nhưng tất cả đều bất ngờ.
Đức Mãnh tế xuất ToáiThiên kiếm trận, vô số đạo kiếm mang bổ vào Thần Nam đột nhiên đổihướng, phá không bay đi, ngay cả y cũng không nhận ra.
Pháp Tổxuất thủ, khắp trời ngập ma pháp công kích, điên cuồng đổ vào Thần Nam,hào quang chói mắt chiếu rọi thiên địa, phảng phất như muốn phá tan tấtcả nhưng lại vô hiệu với Thần Nam.
Tứ phía quanh mình hắn xuấthiên vô số không gian thông đạo, mọi ma pháp năng lượng đều bị tống vàođó, rồi phun ra theo hướng khác.
"Là sức mạnh không gian." Nam Cung Tiên Nhi hô lên kinh ngạc.
Vừanày hoàng kim chung và thần cổ hiển hiện sức mạnh thời gian đáng sợ,hiện tại thánh cảnh đang thu nhỏ quanh Thần Nam cũng thể hiện ra sứcmạnh không gian.
Công kích của thiên giai cao thủ trở thành nhẹbẫng, căn bản không tới được phiến không gian Thần Nam đứng, cơ hồ hắnở xa vạn dặm.
Pháp Tổ cũng biết cách thi triển không gian mapháp và thời gian ma pháp cùng lúc nhưng đối với loại sức mạnh nguyênbản của không gian cùng thời gian này, pháp thuật của y quá ấu trĩ,không thể so sánh với nhau.
Ma tính Thần Nam liên tục gầm vang,hắn cho rằng tất cả là của mình chứ không phải Thần Nam suy lão bị đàothải kia nên bất kể hậu quả thi triển Ma Thôn Thiên Địa. Nhưng ma ảnhkhổng lồ không có sức mạnh cung cấp, hình ảnh quá ư mờ nhạt, không thểnuốt được vùng không gian quanh Thần Nam mà mờ dần rồi biến mất...
NamCung Tiên Nhi cũng toàn lực ngăn lại, vô vàn sợi chỉ mềm thủy chungkhông thể đến gần Thần Nam, bị chuyển sang một không gian khác.
Cuốicùng Thần Nam cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vùng đất lành trên khôngđang dung nhập hoàn mỹ vào nội thiên địa của hắn, sau cùng toàn bộ hìnhảnh hải thị thần lâu trên không tan vào thể nội.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đã nuốt gọn vùng hư không có chứa bảo tàng.
"Boong..."
"Tùng..."
Hoàngkim thần chung và mộ cổ phá toái, tiến vào thể nội Thần Nam với uy thếkhông thể cản nổi, tứ đại cao thủ kinh nộ vô cùng nhưng đành bó tay.
Trênkhông trung. Các tiểu thiên sứ quanh mình Thần Nam hóa thành điểm điểmquang mang rồi tan biến, vang lên từng tràng Thiên Long khiếu khiến hưkhông rúng động. Một con Thiên Long do bạch quang ngưng tụ thành liêntục bay lượn, gầm rú quanh hắn.
Hình ảnh Thời Không đại thần tóctrắng mênh mang ngồi trên lưng nó, đó là năng lượng quang ảnh của tinhthần lạc ấn từ thiên cổ truyền lại.
"Để lại cho nguời códuyên...cho người thân tàn thể phế...giống như ta..." Đoạn tất cả tan biến.Thiên Long do bạch quang ngưng tụ thành bùng nổ, đạo đạo ánh sángkhuếch tán vào nội thiên địa của Thần Nam.
"Đáng chết." Đức Mãnh giận dữ gầm lên: "Sao lại vậy? Lão khốn Thời Không đại thần."
Sắcmặt Pháp Tổ xanh lè, thân thể rung lên. Y là ma pháp tổ thần, nếu lấyđược bảo tàng của tiền bối, ma pháp cảnh giới nhất định sẽ tăng lên mộttầng. Chưa biết chừng sẽ đạt tới cảnh giới của Thời Không đại thần.
Bảotàng của thời không ma pháp lão tổ lưu lại, sao không cho y lấy được?Thật quá bất công. Y không nén được, bật lên tiếng gầm.
Sắc mặtNam Cung Tiên Nhi vô cùng tiếc nuối, nhưng không thất thái như haingười kia mà chầm chậm lướt đi. Đã thành định cục rồi, nàng ta cũngkhông muốn giẫm chân trong vùng nước đục nữa.
Ma tính Thần Namlại nhìn bản thể như lang sói. Hắn đợi thời cơ hành động, chỉ cần quaylại bản thể, tất cả đều vãn hồi được, đều thuộc về hắn.
Lúc đó,Thần Nam đang được một cỗ sức mạnh thần bí bao phủ, thân thể trên hưkhông mờ dần, rồi tiến vào nội thiên địa vốn đã biến dạng hẳn, trởthành rộng lớn vô cùng, đã hợp nhất hoàn mỹ với thánh cảnh.
Đạođạo thần phù do thần chung dmộ cổ hóa thành không tan vào nội thiên địamà tản ra các góc. Thần Nam tịnh không có cảm giác đạt được sức mạnhnhưng hắn kinh ngạc bởi phát hiện hình như mình nắm được thời không.
Vùng hòa tươi rực rỡ phía trước tùy theo tâm niệm của y mà nở tàn, Lôi Thần điện cùng theo ý chí mà đổi phương vị.
Nhất thời hắn chìm đắm trong nội thiên địa, cảm ngộ biến hóa kì diệu.
Saunày hắn mới hiểu, Thời Không bảo tàng là sức mạnh bản nguyên của thờikhông, hàm ẩn trong mộ cổ thần chung và vùng thánh cảnh, dung hợp chúngcũng có nghĩa đạt được nguyên bản của thời không.
Hắn cũng hiểu được Thời Không tháp chính là phiến thời không được dung hợp lại này.
Hiểnnhiên, Pháp Tổ hiểu biết hữu hạn, không hiểu được Thời Không tháp chânchính là gì, không phải là một bảo vật tồn tại thật sự.
Thời Không bảo tàng chân chính đã dung hợp vào thân thể hắn.
Lúchắn xuất hiện, Pháp Tổ và Đức Mãnh đồng thời gầm lên, lao vào hắn. Cảhai không cảm tâm thấy bảo tàng bị một kẻ gần như phế nhân đoạt được,định xé nát hắn rồi hợp tác với ma tính Thần Nam.
Bản thẩn ThầnNam quả thực không có chiến lực nhưng đối diện với công kích hủy diệtcủa hai thiên giai cao thủ, hắn vẫn bình thản. Tâm nệm vừa động, tiếngchuông du dương cùng tiếng trống trầm trầm vang lên, năng lượng củakiếm mang và ma pháp nguyên tố bị chặn lại.
Đoạn vùng hư không phía sau hắn phá toái, năng lượng hủy diệt vô tận được truyền vào đó.
ThầnNam rất muốn phản ngược số năng lượng đó lại cho Đức Mãnh và Pháp Tổnhưng hắn phát giác sức mạnh bản nguyên của thời không chỉ tác dụngquanh hắn.
Tuy không thể tấn công tầm xa nhưng lại là sức mạnh phòng ngự hay nhất.
Phíaxa, mắt Nam Cung Tiên Nhi liên tục lóe sáng, nàng biết dự cảm của mìnhđúng, Thần Nam già nua còn đáng sợ hơn ma tính Thần Nam.
Pháp Tổvà Đức Mãnh vô cùng tức giận, hai người hóa thành hai đạo ánh sáng lướttới, tung ra tầng tầng sức mạnh hủy diệt, định chấn nát Thần Nam.
Nhưnghắn vững như Thái Sơn, dứng trên không khẽ phất tay, chuông trống dudương, không gian biến ảo, ma pháp công kích của Pháp Tổ tan như bongbóng trong hư không, biến mất vô ảnh vô tung.
Hào quang từ vôtận thần kiếm của Đức Mãnh lại tiến vào một không gian vô danh, mất tămmất tích như bùn loãng chảy vào biển khơi, không dấy lên nửa bọt sóng.
Chúng thần há hốc mồm.
Họcó cảm giác Thần Nam già nua quá đáng sợ, đứng trấn tĩnh trên không,nhẹ nhàng hóa giải toàn bộ công kích của hai đại cao thủ.
Đúng là sâu không thể dò.
Thần Nam già nua đó đã triệt để trấn áp chúng thần.
Đức Mãnh và Pháp Tổ thở hồng hộc như trâu, sau cùng đành mặt dày dừng tay.
ThầnNam tuy biết Thời Không đại thần để lại bảo tàng ắt phi phàm nhưngkhông ngờ lại chống nổi lưỡng đại thiên giai cao thủ. Hắn đứng trênkhông, thần niệm nhất động, thời gian liền nghịch chuyển, tác dụng luônlên thân mình. Mái tóc bạc phơ trở lại đen rầm, thân thể còng xuốngthẳng lại, trong thoáng chốc trở lại với tuổi trẻ.
Nhưng thể nộivẫn trống không, hoàn toàn không có chiến lực, sinh mệnh chỉ như mộtthanh niên bình thường, dù vậy hắn cũng vô cùng hài lòng, hiện tại coinhư thoát khỏi uy hiếp của sinh lão bệnh tử.
"Phụ thân cẩn thận!" Long Nhi ngoài xa kêu lớn, đồng thời đám đông cũng hô lên.
"Ha ha..." Ma tính Thần Nam đắc ý cười vang, hắn thành công lại gần, rồi tiến vào thân thể Thần Nam bản thể.
Nhưngtrong thần thức của Thần Nam, tiếng cười đó tắt ngay, hắn phát hiện bảnthể Thần Nam đang lặng lẽ nhìn mình, không mảy may sợ sệt.
"ThờiKhông bảo tàng là của ta, ngươi giấu ở đâu?" Ma tính Thần Nam phát hiệnhiện tại mình không thể cảm ứng được cảm nghĩ của bản thể Thần Nam nhưtrước.
"A...sao lại thế này?" Ma tính Thần Nam hoảng sợ kêu lên, phát hiện thân thể mình đang từ từ thu nhỏ lại.
Bản thể Thần Nam cười bình thản tiến tới, một tay nhấc ma tính lên, tay kia...giơ cao rồi vỗ xuống mông ma tính.
Chuyện này...bản thể đang làm gì? Coi ma tính là một hài đồng ranh mãnh chăng?
Matính Thần Nam suýt nữa giận đến hôn mê thổ huyết nhưng phát giác mìnhkhông còn khí lực giằng ra, múa may cánh tay nhỏ xíu: "Phế vật ngươi bỏta ra..."
Vừa gào lên, hắn lập tức im lặng, quả nhiên là tiếng con nít.
Matính Thần Nam kinh hãi dừng giãy giụa, chằm chằm nhìn bàn tay nhỏ xíurồi nhìn sang bàn tay to lớn của Thần Nam, đó...là nhìn nhầm chăng! Khôngphải Thần Nam cao lớn hơn mà hắn bị biến thành con nít, thành một hàiđồng.
"Sao lại thế này?" Ma tính Thần Nam khí phẫn gào lên: "Ngươi...dùng sức mạnh thời gian? Biến ta nhỏ lại, ta phải giết ngươi."
Matính Thần Nam như một hài đồng bị bắt nạt, gầm lên liên hồi nhưng sứcmạnh đã bị biến mất trong quá trình thời gian nghịch chuyển, giờ khácnào một hài tử, cứ gào khóc nhưng không làm được gì.
Bản thểThần Nam bỏ hắn ra, dùng tâm cảm ứng sức mạnh ma tính tản ra, thấy rấtrõ chiến lực hồn hậu bị thân thể hấp thu nhưng thử vận chuyển mới phátgiác sức mạnh đó không hiểu ẩn ở đâu mà không tìm nổi.
Cũng nhưkhi Thái Thượng Thần Nam tà ác trả sinh mệnh về bản thể, dù cảm giácđược bị bản thể hấp thu nhưng sau cùng không biết được ẩn tại nơi nào.
ThầnNam định triệt để đưa ma tính về với hư vô nhưng đột nhiên bật cười.Hắn thấy nên để nó lại, linh quang nổi lên, tựa hồ hắn thấy được conđường hoàn hảo.
Nhưng nụ cười đó lại khiến ma tính như hài đồng rụng rời xương cốt.
"Ngươi... cười cái gì...nghĩ cái gì?"
Thần Nam không để ý đến nó, trói vào trong thần thức rồi rời đi.
Lúchắn bình tĩnh mở mắt trên không, phát giác thể ngoại có một tầng ánhsáng mờ mờ bao phủ, Pháp Tổ và Đức Mãnh cách đó không xa vô cùng ảonão, hiển nhiên cả hai vừa xuất thủ nhưng vẫn công cốc.
Ánh mắt hắn trong veo, quét khắp tứ xứ. Chúng thần không hiểu đó là bản thể hay ma tính Thần Nam khoa trương cuồng vọng.
"PhápTổ, Đức Mãnh huynh, chúng ta gần nhau chút đi." Thần Nam mỉm cười lướtvề phía hai người, tuy không có chiến lực nhưng hắn khống chế đượckhông gian và thời gian quanh mình nên vẫn phi hành được.
PhápTổ và Đức Mãnh đều là những lão thành tinh, thấy ma tính Thần Nam tanbiến như con thiêu thân lao vào lửa, biết rằng không thể đến gần đốiphương, thân hình lóe lên, chạy xa cả ngàn trượng như gặp ôn dịch.
"Haivị, ta không có ác ý, những gì vừa nãy cho qua đi, ta chỉ muốn mời cácvị cùng về thời thượng cổ, mấy người cùng ta về quá khứ, biết đâu chảcó gặp gỡ kinh nhân gì đó."
Nghịch chuyển thời không đáng là một đại sự kiện.
Giao diện cho điện thoại