Chương 252
Ý tưởng bất đáo đích nhân Tam đại cao thủ tới tập kích, uy thế thực sự làm cho thiên địa đổi sắc.
Thánh chiến thiên sứ được ngợi xưng là chiến tộc cường đại nhất Tây phương thiên giới. Bọn họ là những kẻ Vi chiến nhi sanh, vi đẩu nhi hoạt (sinh ra để chiến đấu, sống để chiến đấu). Họ là những đấu chiến thần chi bẩm sinh. Thánh chiến thiên nguyên trảm dài hơn trăm trượng, kim quang chói lòa xé rách không gian, xuyên thẳng vào thiên địa vô hình của ma viên.
Cùng lúc đó, ngũ âm ma ngục của đại ma huyễn hóa thành 5 ma huyệt cực lớn cũng không ngừng nuốt lấy không gian kì dị xung quanh ma viên, hư không liên tiếp sụp đổ.
Đạm thai tiên tử như cửu thiên huyền nữ giáng lâm phàm trần, "nghịch loạn thời không" 4 chữ vừa xuất ra cả không gian liền xoay chuyển, biến thành mờ mờ ảo ảo. Thời không dường như bị người ta cải biến về trạng thái cũ.
"Grào..."
Ma viên cao lớn như 1 ngọn núi phát ra những âm thanh gào rống cực lớn chấn kinh thiên địa, gần trăm cao thủ huyền giới phía xa bị âm chấn của ma viên làm cho chóng mặt ngã vật ra.
Bộ lông màu đen trên người ma viên dựng đứng, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, phá vỡ lực công kích cường đại của 3 vị cao thủ, nhưng thiên địa vô hình xung quanh nó đã bị cải biến, không thuộc về sự khống chế của nó nữa.
Thần nam và tử kim thần long bay lên, xông ra khỏi phiến không gian kì dị đó. Tới giờ, Thần nam không còn nghi ngờ nữa, nhân gian tuyệt đối không hề yếu hơn thiên giới, hồng trần vạn trượng, nơi đâu cũng có cao thủ.
Xông lên trên cao không, Thần nam lắp tên vào Hậu nghệ cung, hướng về phía ma vương buông nhẹ dây cung. Một đạo kim mang phá toái hư không, trong chớp mắt phóng tới phía trước ngực ma viên, nhưng cũng trong nháy mắt bị 1 hắc trảo cực lớn đập vỡ, kim quang tan dần trong không gian.
Thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy kim quang chói lòa phóng lên không trung. Nàng như 1 đạo kim sắc thiểm điện bay tới cách ma viên trăm trượng, nhưng cũng không dám lại gần thêm nửa trượng. Nàng giận dữ tung ra thánh chiến thiên nguyên trảm, sau đó bay lên.
"Oàng..."
Kim sắc quang mang dài hơn trăm trượng triệu tới trận trận thiên phạt chi lôi. Tất cả đánh xuống viễn cổ ma viên. Nhưng mà, thiên lôi đánh xuống căn bản không có hiệu quả, bị ma viên coi thường, đến kim sắc quang mang cực lớn kia cũng bị bạo viên há mồm phun ra 1 đạo thiểm điện cực lớn đánh tan.
Tây thổ ma viên sao mà đáng sợ! Thực lực thật làm cho người khác không tài nào đoán được.
Đại ma không hề sợ hãi, ngược lại còn vui mừng. Hắn rống lên tung ra 1 chưởng lực bài sơn đảo hải về phía ma viên, đồng thời ngũ âm ma ngục bao trùm lấy ma thân cực lớn đó.
Bạo viên không chút sợ hãi, lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, hai chân không hề di chuyển, hắn giương 2 ma trảo cực lớn ra, mãnh liệt bổ vào không trung.
Trên cao không vang lên từng trận bạo lôi, năm ma huyệt cực lớn đã bị nó phá vỡ, không gian theo đó cũng sụp đổ.
Điều này thực quá kinh khủng! Quan chiến giả ở phía xa chỉ có thể kêu thầm như vậy.
Đại ma dường như có chút kiêng kị, hắn đang cách ma viên mười trượng, cũng không dám tiến thêm, chưởng lực bài sơn đảo hải mà hắn đánh ra huyễn hóa thành 1 chưởng ảnh huyết sắc cực lớn trên không trung đánh về phía ma viên. Huyết chưởng cực lớn này có thể ngang bằng với cự trảo của ma viên, cả 2 cùng to như 1 tiểu sơn.
Hắc ma viên lộ ra nụ cười tăm tối, có thể nhìn thấy bộ răng trắng nhởn của hắn, hắn vung 1 trảo ra phía trước, thiên địa nguyên khí mãnh liệt tuôn trào, những đám mây ở 4 phía đều bị đánh tan, sau đó ma vân cuốn tới đầy trời.
Một âm thanh cực lớn vang lên, từ người ma viên tỏa ra từng đạo nguyên khí ba động mạnh mẽ như sóng thần, huyết sắc cự chưởng bị đánh tan, đại ma bị đánh văng ra xa trăm trượng, sau đó mới giữ vững thân hình trên không trung.
Ma vương đáng sợ dường như vô cùng tự tin vào bản thân mình, hắn vẫn chưa hề di chuyển thân thể, hắn quay đầu nhìn Đạm Thai Tuyền, cười lên dữ tợn.
Đạm thai tiên tử cười nhẹ, nụ cười sáng lạn như hoa xuân nở rộ, nói: "Viên phu nhân, ngàn năm không gặp, xem ra vẫn khỏe!"
"Rất khỏe, ngươi cũng không tồi, cư nhiên có thể làm chấn động thiên địa pháp tắc của ta, khiến ta nhận ra tiểu muội muội ngươi cũng tiến bộ quá nhỉ."
Rất nhiều quan chiến giả cảm thấy nổi da gà, tên thượng cổ hu thú to lớn này lại xưng là tỷ muội với thiên kiêu tuyệt sắc, thực là làm người ta cảm thấy quái dị.
"A a... tiểu muội đương nhiên không phải là đối thủ của tỷ tỷ rồi. Không dám múa rìu qua mắt thợ!"
"Hì hì..." Ma viên cười nhạt, nói: "Nhưng mà, ta rất muốn xem tinh không thần lực của ngươi!"
Ma viên cao lớn phóng lên không trung, đứng sừng sững trên cao không, đối mặt với Đạm Thai Tuyền, trên mặt đất hiện ra 1 bóng ảnh to lớn đáng sợ.
Lúc này, thánh chiến thiên sứ Nạp Lam Nhược Thủy nói với Thần nam: "Đi!"
"Đi đâu?" Thần nam hỏi.
Nạp Lan Nhược Thủy nói: "Đi gặp 1 người, có lẽ chỉ có hắn là có thể ngăn chặn được tên cổ viên này."
Thần nam nói: "Bỏ chạy như vậy không tốt!"
Vừa xong Đạm Thai Tuyền đã ra tay giúp đỡ, nhưng Thần nam cũng không muốn bỏ chạy trong tình huống này.
Đại ma sắc mặt không chút lương thiện, nhìn Đạm Thai Tuyền cười lạnh, tự nói: "Đây cũng là 1 đối thủ không tồi, tuy nhiên không phải là ngày hôm nay." Hắn quay đầu, nói với Nạp Lan Nhược Thủy: "Ta dẫn dụ ma viên, các ngươi cứ tiến thẳng lên trước."
"Hảo!" Nạp Lan Nhược Thủy dẫn đầu bay về phía Tây.
Thần Nam cũng không nói gì nữa, cùng với tử kim thần long bay theo sau.
Đại ma thực sự rất mạnh, trực tiếp xé rách không gian, lợi dụng vết nứt trong không gian vỡ, tìm cách giết ma viên.
Ma viên rống lên 1 tiếng, phẫn nộ quay đầu hướng về phía đại ma giết tới.
Đại ma cười lạnh, nhưng không có ý muốn ứng chiến, mà nhanh chóng chạy về phía tây. Ma viên bỏ qua Đạm Thai Tuyền gấp rút đuổi theo, ma khu to lớn như 1 ngọn núi của hắn nhanh nhẹn như 1 ngôi sao băng.
Nhóm người Nạp Lan Nhược Thủy nhanh như điện phóng vào trong thập vạn đại sơn, vùng đại lục giao giới Đông tây phương.
Vô số huyền giới cao thủ nhìn thấy mấy người đột nhiên bay đi thì ngạc nhiên sững người lại, sau đó rất nhiều người bám theo. Một đám cao thủ huyền giới căn cứ vào nguyên khí ba động lưu lại trong không trung bám theo sau với tốc độ không nhanh không chậm, mọi người đều muốn xem xem tu vị của ma viên rút cục đáng sợ tới cỡ nào.
Trong chớp mắt đám người rời đi, nhất đại thiên kiêu tiên tử Đạm Thai Tuyền hạ xuống Đạm thai thánh địa vỡ nát.
"Tổ sư..."
"Tổ sư..."
Đạm thai đệ tử đều cúi rạp quỳ lạy.
"Mau đứng lên!"
Đạm Thai Tuyền thanh lệ xuất trần, tuy nét mặt có phần nhợt nhạt nhưng vẫn tỏa ra uy nghiêm vô hình, làm cho các đệ tử Đạm thai cảm thấy kính ngưỡng vô hạn.
"Khả Nhi đâu?"
Không thấy ai lên tiếng trả lời, Đạm Thai Tuyền khẽ cau mày, nói: "Mộng Khả Nhi rút cuộc ở đâu?"
Thấy Đạm Thai Tuyền vẫn chưa hỏi việc Thánh địa bị hủy mà lại hỏi tới Mộng Khả Nhi trước tiên, mấy vị trưởng lão trong đạm thai thánh địa lập tức phái người đi tìm, cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ.
Tất cả các đệ tử trong thánh địa đều biết Mộng Khả Nhi, dù sao thì nàng vẫn là 1 truyền nhân, nhưng mà lúc này Mộng Khả Nhi tự nhiên biến mất, không rõ là nàng đã đi đâu.
Đạm Thai Tuyền lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói: "Các ngươi có biết nó biến mất bao lâu rồi không?"
"Khi tổ sư đang kháng thiên phạt, ta cơ hồ còn nhìn thấy Mộng sư tổ." Một tiểu cô nương khoảng 15, 16 tuổi đáp.
Đạm Thai Tuyền cảm thấy sự tình có chút bất thường, nàng ta nhanh chóng bay lên không trung, xếp bằng tròn trong hư không, hai mắt nhắm lại.
Trong con mắt kinh ngạc của đám Đạm thai đệ tử, toàn thân Đạm Thai Tuyền tỏa ra hà quang vạn đạo, từng đạo hư ảnh nhạt nhòa từ trong thân thể Đạm Thai Tuyền xuất ra, trong chớp mắt hơn chục đạo ảnh tích phóng đi 8 hướng.
Đám đệ tử Đạm thai há mồm trợn mắt kinh ngạc, một số đệ tử thanh niên thất kinh nói: "Tổ sư lẽ nào có thể nhất thân thoại thiên vạn (phân thân ra ngàn vạn), đây không phải là sự thật chứ?"
Một vị trưởng lão trong phái lắc lắc đầu, cuối cùng thở dài nói: "Tất cả đệ tử chia nhau đi tìm."
"Không cần!" Lát sau Đạm Thai Tuyền mở mắt, từng đạo hư ảnh lại nhập vào thân thể nàng ta, nói: "Có người cố ý cướp Khả Nhi đi, các ngươi không tìm thấy đâu."
"Vậy... chúng ta phải làm sao, tổ sư?"
"Việc này các ngươi không cần lo, ta sẽ tự mình đi tìm nó. Trước mắt, Đạm Thai Tuyền tuy đã bị hủy, nhưng may mắn là các đệ tử vẫn còn, các ngươi có thể ở trong tuyết sơn, mở 1 ngọn núi, xây lại thánh địa."
"Vâng!"
Tất cả đạm thai đệ tử đồng thanh đáp, tâm tình cũng không hẳn là hưng phấn, tổ sư trong truyền thuyết đã hạ giới, bọn họ trong lòng cảm thấy có thêm sinh khí.
Nhưng mà, mấy vị trưởng lão biết, Đạm Thai Tuyền dường như chẳng để ý tới việc Đạm Thai thánh địa bị hủy, nàng ta dường như chỉ quan tâm tới Mộng Khả Nhi.
Cuối cùng, Đạm Thai Tuyền sau khi truyền đạt xong liền bay lên phóng về phía trời tây.
Xuyên vân phá vụ, Nạp Lan Nhược Thủy dẫn đám Thần nam cực tốc phi hành, khi bay qua một quần sơn rậm rạp, nàng đột nhiên hạ xuống.
Vô số khô cốt chất đống trong sơn cốc, trên khô cốt là gạch vụn và cự thạch, nơi đây là 1 đống đổ nát.
"Đây không phải là cổ thần điện trong thập vạn đại sơn ư?" Thần nam đại kinh.
Tử kim thần long còn quen thuộc với nơi này hơn, khi xưa nó đã bị phong ấn tại đây hàng ngàn năm, không hề được nhìn thấy ánh mặt trời. Trở lại nơi đây, nó như muốn phát điên, phẫn nộ gào rống: "Ta... đừng để ta nhìn thấy lão cổ thần khốn nạn đó, nếu gặp lão ta, ta sẽ tróc da, rút gân hắn..."
Bỗng nhiên, tử kim thần long á khẩu, nó há mồm cứng lưỡi nhìn, từ ngoài sơn cốc 1 lão nhân da bọc xương đang run rẩy đi tới.
"A ha... cơ hội đây rồi!" Tử kim thần long đột nhiên nhảy lên.
Nó như 1 cơn cuồng phong xông tới, trong chớp mắt đã túm lấy cổ áo của khô lâu nhân, cười lên điên cuồng: "Ha ha... tên lão già bất tử này... cũng có ngày rơi vào trong tay ta... Ha ha... long đại gia ta sẽ chơi với ngươi... hãy xem ta sẽ làm thế nào để xóa sổ ngươi!"
Thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy quát lên: "Bỏ hắn ra!"
Tử kim thần long ngạc nhiên, nói: "Tại sao? Ta hận không thể ăn tuôi nuốt sống cái lão già đáng chết này, ngươi và hắn có quan hệ gì?"
"Hắn ta là đệ nhất cao thủ của tộc thánh chiến thiên sứ năm xưa. Hiện giờ chỉ có lão tiền bối mới có thể ngăn cản viên phu nhân."
"Ta... ta nhìn không ra. Ngươi là người của thánh chiến nhất tộc, chiến lực mạnh nhất sao? Tại sao năm xưa ngươi lại bắt ta? Thử lần nữa xem!" Tử kim thần long chửi mắng không ngừng, nó hận thấy lão cổ thần trước mắt.
Khô lâu lão nhân cười khổ, gật đầu với Thần nam rồi nói: "Chàng thanh niên, lâu quá không gặp!"
"Đúng vậy, đúng là lâu quá không gặp. Thần phó ngày xưa, thật sự đã là cổ thần."
"A a..." Lão nhân cười chua chát: "Tình phi đắc dĩ. Trước mắt, ngươi giúp ta với long vương đây giải trừ oán thù, ta sẽ nói cho ngươi 1 tin tức quan trọng. "
"Tin gì?"
"Tung tích của Thần chiến - phụ thân ngươi!"
Giao diện cho điện thoại