Từ sau trận đại chiến của Đông Phương Trường Minh và Quang Ám Thần Hoàng bốn ngày đã im lặng trôi qua. Lúc này hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên đang canh giữ bên ngoài hải đảo mà Đông Phương Trường Minh dùng để trị thương đột nhiên mở hai mắt ra cùng nhìn về một hướng bằng vào thần thức của bản thân bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được có một nhóm người đang từ hướng chính diện bay thẳng đến nơi này.
Hầu hết người ở bên trong đoàn người đó đều là những đại hán cao to vạm vỡ với da thịt phi thường thô ráp nửa người dưới quấn một tấm da thú to lớn nửa người trên tràn ngập các loại phù văn dấu ấn quái dị ánh mắt của bọn họ cũng không phải là hai màu đen trắng rõ ràng mà là một màu đỏ rực thoạt nhìn qua tràn đầy dã tính. Chỉ có người dẫn đầu là khác biệt hắn ta là một thanh niên mi thanh mục tú thân mặc một bộ hắc bào ôm sát người để lộ ra từng khối cơ bắp vừa tráng kiện lại vừa cân đối hoàn mỹ. - Ha!Như cảm nhận được có người đang nhìn mình người thanh niên hơi dừng lại một chút sau đó khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tà dị rồi tăng tốc lao vút về phía trước rất nhanh đã tiếp cận được lớp đại trận mà hai tỷ muội Nạp Lan đã bố trí bên ngoài hải đảo. - Ôn Cách, Ba Lý, Nhĩ Phong phá hủy trận pháp này cho ta!Hắc y thanh niên trầm giọng hét lên một tiếng. - Vâng Tộc trưởng!Ba người được hắc bào thanh niên gọi tên lập tức từ đám tráng hán phía sau lưng hắn bay ra sau đó chỉ thấy bọn họ chia làm ba hướng mỗi người đều dốc toàn lực thi triển ra chiêu thức mạnh nhất của bản thân tấn công về phía hộ đảo đại trận. - Ầm!Bị ba đòn tấn công đồng thời đánh trúng lớp màn hào quang của hộ đảo đại trận lập tức ầm ầm chấn động bất quá rất nhanh nó đã lần nữa ổn định lại. - Chịu đựng được thế công như vậy mà vẫn không bị phá vỡ xem ra uy lực của tòa hộ đảo đại trận này không đơn giản các ngươi lui ra để cho bổn tọa phá nó!!Người thanh niên hắc bào nhìn thấy cảnh đó thì trong mắt lóe lên một tia sáng trầm giọng quát lên một tiếng sau đó chỉ thấy hắn lật tay lấy ra một thanh trường đao màu đen nhắm vào hộ đảo đại trận chém thẳng xuống một đạo đạo cương lớn hơn trăm trượng. - Ầm!Trong chớp mắt chỉ nghe một loạt những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên quanh quẩn trong không trung một lúc lâu vẫn không tan một đao này của hắc y thanh niên không chỉ làm cho cả toàn hộ đảo đại trận bị phá hủy mất một góc mà còn làm cho mặt biển vạn dặm xung quanh bố hơi hết cả. Hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy đứng bên trong hòn đảo thấy vậy sắc mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hãi bởi vì tòa hộ đảo đại trận được bọn họ bố trí này là một loại trận pháp phòng hộ rất nổi tiếng ở Thiên Giới tuy uy lực không thể sánh bằng các loại trận pháp đỉnh cấp nhưng uy lực cũng không phải thuộc loại bình thường ít nhất Thần Vương và một loại Thần Hoàng cấp bình thường đừng hòng lay động được nó mảy may vậy mà hiện nay lại bị một đao của hắc bào thanh niên dễ dàng phá mất một góc như vậy có thể thấy rõ thực lực của hắn phi thường đáng sợ tuy rằng còn không sánh bằng loại cao thủ như Đông Phương Trường Minh và Quang Ám Thần Hoàng nhưng cũng không kém hai tỷ muội bọn họ là bao. Càng đáng sợ hơn là sau khi chém ra một đao hắn vẫn chưa có ý định dừng lại mà là đưa cao tay nâng thanh trường đao trong tay lên ngưng tụ lực lượng chuẩn bị phát ra thêm một đao nữa. - Tỷ tỷ thực lực của người dẫn đầu đó là Thần Hoàng cấp hơn nữa đám người theo phía sau cũng không yếu có tới mấy tên là Thần Vương cấp, chúng ta nên làm sao đây? Nạp Lan Nhược Yên thấy vậy lộ vẻ lo lắng nhìn tỷ tỷ của mình hỏi nếu là lúc bình thường dựa vào thực lực của hai người các nàng đối phó với đám người này tuy có khó khăn nhưng mà cũng không quá mức hối hận nhưng mà hiện nay bọn họ đang phải bảo vệ thêm một Đông Phương Trường Minh đang trọng thương nếu có sơ sót gì thì chắc chắn bọn họ sẽ phải hối hận cả đời!!- Việc này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là phải giết hết đám người này nếu để cho bọn chúng xông vào đây thì Trường Minh sẽ nguy mất!!Nạp Lan Nhược Thủy không chút do dự lập tức kêu lên một tiếng nàng không phải là loại người háo sát nhưng mà hiện nay vì an nguy của Đông Phương Trường Minh nàng không thể không ra quyết định như thế này. - Ừm!Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy trịnh trọng gật đầu một cái. - Đợi đã!Nhưng lúc hai tỷ muội chuẩn bị động thủ thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói khi bọn họ quay đầu nhìn lại thì phát hiện người lên tiếng không phải là ai khác mà chính là phu quân của bọn họ Đông Phương Trường Minh. - Trường Minh sao huynh lại ra đây? Mau vào trong đi đối phương chỉ có mấy người bọn muội có thể ứng phó được!!Vừa nhìn thấy Đông Phương Trường Minh bước ra trên mặt Nạp Lan Nhược Thủy lập tức hiện lên vẻ lo lắng kêu lên một tiếng. - Đúng đó! Trường Minh thương thế của huynh vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại không nên có mặt ở đây đâu!!Nạp Lan Nhược Yên ở bên cạnh cũng kêu lên một tiếng. - Nhược Thủy, Nhược Yên các nàng không cần lo lắng thu hồi hộ đảo đại trận lại đi!Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói. - Cái gì? Mở hộ đảo đại trận ra? Như vậy đám người ngoài kia sẽ tiến vào nơi này đó!!Nghe được những lời đó Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên lập tức kinh hãi kêu lên. - Các nàng cứ tin tưởng ở ta mở hộ đảo đại trận ra đi, không có chuyện gì đâu!Giọng điệu của Đông Phương Trường Minh không chút thay đổi tiếp tục kêu lên một tiếng. - Như vậy sao? Được rồi!!Hai tỷ muội Nạp Lan nghe vậy đưa mắt liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thời gật đầu tuy không biết tại sao Đông Phương Trường Minh lại ra quyết định như vậy nhưng mà thân là thê tử bọn họ đương nhiên sẽ sẽ tin tưởng phu quân của mình. - Ầm!Tiếp theo chỉ thấy Nạp Lan Nhược Thủy vung tay lên một cái tòa hộ đảo đại trận bên ngoài lập tức ầm ầm sụp đổ.- Ha ha ha... Không ngờ ta còn chưa thật sự động thủ mà các ngươi đã chủ động mở cửa mời ta tiến vào. Như vậy cũng được để ta xem xem các ngươi thật ra là có cái trò quỷ gì có thể sử dụng!!Hắc y thanh niên đang ngưng tụ lực lượng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc rồi sau đó lại ha ha ha cười to dẫn theo người của mình đi xuyên qua đại trận đã phá toái xuất hiện trước mặt Đông Phương Trường Minh. Nạp Lan Nhược Thủy cùng với Nạp Lan Nhược Yên thấy vậy không hẹn mà cùng tiến lên phía trước một bước che chắn cho Đông Phương Trường Minh đề phòng đối phương nhận ra vết thương trên người hắn mà thừa cơ hội đột kích. - Ngươi... người... ngài là... đệ tử bái kiến sư phụ!!Nhưng mà làm cho bọn họ kinh ngạc là khi nhìn thấy dung mạo của Đông Phương Trường Minh không ngờ sắc mặt của người thanh niên hắc bào lại đại biến liên tục ba lần thay đổi cách xưng hô sau đó lại trực tiếp quỳ xuống dưới mặt đất cung kính kêu lên một tiếng. - Tham kiến Tổ sư gia!Đám tráng hán phía sau lưng cũng lập tức quỳ xuống. - Ta còn tưởng ngươi ngay cả người sư phụ như ta ngươi cũng quên rồi chứ? Đông Phương Trường Minh đưa mắt liếc nhìn đám người đang quỳ trước mặt mình một vòng rồi lại nhìn về phía thanh niên hắc y trầm giọng nói. - Sư phụ nói đùa rồi nếu không phải ngài thu nhận con làm đệ tử hơn nữa còn cứu giúp cả bộ lạc của con một lần thì con sao có thể có được thành tựu như ngày hôm nay! Ân đức mênh mông của người còn vĩnh viễn không bao giờ quên!!Người thanh niên hắc bào nghe vậy lộ ra vẻ cung kính phi thường nói. - Như vậy thì tốt! Đứng lên đi!!Đông Phương Trường Minh nghe vậy thì lộ ra vẻ hài lòng gật đầu một cái rồi vung tay lên. - Tạ sư phụ!Người thanh niên hắc bào cung kính kêu lên một tiếng rồi từ dưới mặt đất đứng lên. - Ha ha ha.... Tiếp theo đó cả hắn và Đông Phương Trường Minh lại cùng nhìn nhau cười lớn một trận. - Trường Minh đây... đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Hắn sao lại gọi chàng là sư phụ chứ?? Hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên ở bên cạnh thấy vậy thì kinh ngạc kêu lên một tiếng bọn họ không thể nào hiểu được rõ ràng người thanh niên hắc bào trước mặt đến đây với khí thế hung hung bộ dáng kiêu ngạo tại sao bây giờ lại biến thành đệ tử của Đông Phương Trường Minh rồi!!- Nhược Thủy, Nhược Yên các nàng có chỗ không biết chính là Đông Phương Vũ Thiên đệ tử đầu tiên của ta mà lúc trước ta đã kể cho các nàng nghe đó!!Đông Phương Trường Minh nhìn hai người nói. - Vũ Thiên hai người này là Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên đều là vợ của ta. Ngươi mau qua chào sư nương đi!!Hơi dừng một lúc hắn lại nhìn Đông Phương Vũ Thiên tiếp tục. - Vâng! Đệ tử Đông Phương Vũ Thiên bái kiến hai vị sư nương khi nãy nếu đệ tử có chỗ nào đắc tội xin hai vị bỏ qua cho!Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy gật đầu một cái sau đó nhìn Nạp Lan Nhược Thủy cùng với Nạp Lan Nhược Yên cúi đầu nói. - Miễn lễ đi!Nếu ngươi đã là đệ tử của Trường Minh thì chuyện lúc nãy chỉ là một sự hiểu lầm ta không trách ngươi!Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy phất tay cười nói. - Đúng đó! Người không biết không có tội!Nạp Lan Nhược Yên cũng nói. - Vũ Thiên lúc trước khi ta ở Giáo Đình có nghe Lâm Lôi nói ngươi đã mất tích khi Địa Ngục biến động rồi tại sao bây giờ lại có mặt ở đây? Đợi sau khi hai bên nói chuyện xong Đông Phương Trường Minh lại nhìn Đông Phương Vũ Thiên trầm giọng hỏi. - Bẩm sư phụ vạn năm trước khi Địa Ngục biến động con và người trong bộ lạc của con lạc vào một chỗ bí cảnh vô tình bị truyền tống đến Địa Ngục tầng thứ mười bảy này lúc đó bọn con phát hiện ra hoàn cảnh của nơi này khác biệt với những tầng Địa Ngục khác vô cùng thích hợp để sinh sống cho nên đã quyết định ở lại đây luôn!!Đông Phương Vũ Thiên nhìn sư phụ mình cung kính nói. - Cả bộ lạc của người đều định cư ở Địa Ngục tầng thứ mười bảy này? Các ngươi đang ở đâu? Đông Phương Trường Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi. - Bẩm sư phụ chỗ của chúng con cũng không cách xa nơi này lắm. Chính vì vậy con mới có thể cảm nhận được uy lực trận chiến mấy ngày trước phát ra mà tìm tới đây!!Đông Phương Vũ Thiên cung kính nói. - Không biết sư phụ có muốn đi tới đó một lần hay không? Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục. - Việc này sao? Được! Đi thôi!!Đông Phương Trường Minh nghe vậy nhíu mày suy tính một lúc rồi gật đầu nói tiếp theo cả đám người hóa thành một chùm hào quang bắn đi! PS: Do hôm qua mình mới đi Thành Phố về hôm nay còn hơi mệt cho nên chương hơi ngắn các bạn thông cảm nha!!-