Đoan Mộc nói: “Ồ, thì ra là lời của một hòa thượng, tuy nhiên trọc đầu và hòa thượng thì cũng chẳng có gì khác nhau”
Thật là không biết lão yêu quái này cố ý giả dạng hồ đồ hay có thành kiến với hòa thượng, Thần Nam không nói gì nữa.
“Hừ, ngươi xem quả bộ phật điển này tốt nhất, tuy nhiên đây là một loại tâm cảnh, trong lòng nếu trống không chính là ‘một đóa hoa là một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường’, ngộ ra những điều này ắt cảm ứng được nội thiên địa của ngươi.”
Thần Nam suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Một đóa hoa một ngọn cỏ chính là cả thế giới, vậy thế giới cũng giống như hoa cỏ, nội thiên địa…”
Đoan Mộc nói: “Nói tóm lại, duy vật là tương đối, duy tâm cũng không sai trái, nội thiên địa của ngươi là một thiên địa chân thực nhưng chỉ cần duy tâm để suy nghĩ mới cảm ứng được nó tồn tại, trong tâm có thiên địa mới có thể hóa hình mà sinh ra.”
Thần Nam hỏi: “Duy tâm? Chẳng nhẽ là cần giả tưởng có một tiểu thiên địa trước rồi trùng hợp với nội thiên địa thật?”
Đoan Mộc lão yêu quái gật đầu: “Năm xưa từng có một một kẻ âm dương quái khí sống giữa thiên địa, tên đại ma đầu này từng dùng vài câu nói khái quát loại tâm cảnh tu luyện quan trọng này: “Lúc ngươi chưa nhìn thấy loại hoa này, loại hoa này cũng cô đơn như ngươi, lúc ngươi tới ngắm nhìn loại hoa này, màu sắc của loại hoa này cũng lập tức sáng lên.”
Thần Nam lại bắt đầu phun trà ra, lão quái vật này đúng là biết châm chọc người khác.
Đoan Mộc đi rồi, Thần Nam bắt đầu giác ngộ, ngồi liền mười ngày không hề nhúc nhích, linh thức hoàn toàn chìm đắm trong tâm hải, cảm ứng nội thiên địa của bản thân.
Ngày thứ mười ba, Thần Nam cuối cùng cũng cảm ứng được nội thiên địa.
Thế giới giả tưởng trong lòng hắn và hạt giống thế giới kia hợp lại với nhau, lóe lên kim quang, đoạn hắn từ từ bay lên phía trước, kim quang ngày càng lớn, dần dần bao phủ hắn, “vù”, hắn bay vào trong thế giới vàng rực.
“Cuối cùng ta đã cảm ứng được ngươi rồi…” Hắn thét lớn lên trong nội thiên địa.
Nội thiên địa quả thật hơi nhỏ, rộng không quá mười trượng, bốn phía hư vô, chỉ có cát vàng dưới chân là vật khiến người ta hơi cảm giác chân thực.
Thần Nam biết, nội thiên địa cần không ngừng tế luyện mới dần rộng ra, bây giờ nơi này vô cùng hỗn độn, còn hắn chính là người khai thiên khai địa.
Dầu gì, bây giờ hắn cảm nhận được nội thiên địa coi như đã đặt bước chân quan trọng nhất trong đời một tu luyện giả.
Sáng sớm ngày thứ mười lăm, ánh lê minh chiếu vào mặt khiến hắn nhảy dựng lên.
Nhìn vầng dương tỏa vạn tia sáng, lòng hắn yên tĩnh, dãy núi nhấp nhô phía xa lờn vờn mây phủ, ở gần hơn ngào ngạt hương thơm kì hoa dị thảo làm ngây ngất lòng người, những loài chim vô danh líu ríu, gặp người không sợ, vụ khí mờ ảo len lỏi trong rừng cây, trong thế giới hoa thơm chim hót này, đâu cũng hài hòa tự nhiên.
Thần Nam lặng yên đứng ở đó, thân tĩnh, tâm tĩnh, huyền công trong người tự nhiên lưu chuyển, chân khí hiền hòa như những dòng nước nhỏ, như những cơn gió thoảng qua.
Thế giới lúc này đâu đâu cùng tràn đầy sinh khí, và vô cùng hài hòa, hắn có thể cảm nhận được niềm vui trong tiếng hót của những con chim trên cây, cách đó không xa, cá lội tung tăng trong một đầm nước, những loài động vật nhỏ bé yên bình trong rừng sâu …
Thần Nam có cảm giác như đã đây từ lâu lắm, hòa nhập làm một với đời này, hắn chính là trời, là đất, là mây đang bay, gió đang thổi, thiên địa vạn vật, sơn thanh thủy tú, từng gốc cây ngọn cỏ đều ngự trị trong lòng hắn….
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được nội thiên địa, mặc dù chỉ có linh thức mới tiến sâu vào trong, chưa thật sự mở ra một không gian nhưng cũng đủ khiến hắn vui mừng, bởi bước khó khăn nhất và quan trọng nhất đã qua.
Sau này, tu vi tăng tiến nhất định sẽ mở ra một nội thiên địa thật sự.
Bây giờ, ngoài có Nghịch Thiên thất ma đao, trong có tiểu thiên địa, hắn cảm thấy bản lĩnh lại vững chắc thêm, hắn đã có niềm tin tới thám thính Đỗ gia Huyền giới.
Khi Đoan Mộc biết Thần Nam thật sự cảm nhận được nội thiên địa, lão yêu quái này kinh ngạc há mồm trợn mắt.
“Ta cũng chỉ là nói bừa mà thôi, ngươi… ngươi quả thật đã dựa theo cách đó để cảm ứng nội thiên địa sao?”
“Khốn kiếp.”
Thần Nam không nhịn được buông ra một câu chửi, hóa ra lão giở trò, vậy mà hắn lại cho đó là những triết lí nghiêm túc rồi cất công lĩnh ngộ, nỗ lực đi tu luyện, đúng là lãng xẹt.
“Hắc, nói đùa thôi, mặc dù ta tùy tiện nói ra như thế, nhưng đó đều là những kinh nghiệm mà Thái Thượng Yêu tổ Cốt Long đúc kết thành, không thể coi là lừa đảo, ngươi xem, nghiêm túc lĩnh hội, không phải ngươi đã có thành quả sao? Cần phải biết rằng trong số những tu luyện giả rất ít người cảm ứng được nội thiên địa để mở ra một không gian riêng, tiền đồ của ngươi sẽ rộng mở, ngươi cần phải cảm ơn ta mới đúng.”
Thần Nam không tài nào hiểu nổi tính cách của lão yêu quái này, không biết câu nói nào là thật, là giả, đúng là khiến người ta điên đầu.
“Miêu tả cho ta một chút, nội thiên địa mà ngươi cảm ứng thấy như thế nào?”
Thần Nam kể lại những gì mình thấy.
Đoan Mộc lại kinh ngạc than: “Thật hiếm có, hiếm có, không ngờ ngươi lại có một nội thiên địa như vậy! Đúng là thứ chỉ nằm mộng mới có.”
Nghe vậy, Thần Nam dần hiểu ra.
Những tu luyện giả lần đầu tiên cảm ứng thấy nội thiên địa, có thể phát hiện ra bên trong giống như mỗi cõi hỗn độn, căn bản không có vật nào cả.
Đôi khi thấy có cát, có đá, thế đã là hoàn mĩ rồi, tương lai có thể nhanh chóng mở rộng thành Huyền giới.
Đoan Mộc không thể nào hiểu nổi, “nội thiên địa phủ cát” mà Thần Nam nói là chỉ một bãi cát, hay là một vài hạt cát, vài tảng đá.
Thần Nam cũng không chú ý tới “có cát có đá” mà Đoan Mộc nói là đại biểu cho mức độ nào.
Hắn và Đoan Mộc nói chuyện rất lâu, vỡ ra rất nhiều thứ.
Nếu mở ra được một không gian riêng, hàng ngày nó sẽ thay bản thân tụ tập thiên địa tinh khí vô tận, đối với những tu luyện giả, điều đó quan trọng hơn tất thảy.
Tự mình mở ra một không gian cũng có nghĩa bản thân ngang hàng với những kẻ chế định pháp tắc, nếu có thể đưa kẻ địch vào chiến đấu ở trong đó, kết quả của trận chiến đương nhiên không cần tính toán cũng biết.
Quan trọng nhất là nội thiên địa có thể hóa thành không gian, rồi thành Huyền giới… mới không ngừng việc tế luyện….
Khi Thần Nam đưa ra yêu cầu với Đoan Mộc, đưa hắn ta vào trong Huyền giới của Đỗ gia, Đoan Mộc không hề phân vân như hắn tưởng tượng, chỉ suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Thái thượng Yêu tổ Hoàng Nghĩ từng nói rằng nên giúp ngươi một chút, muốn đưa ngươi vào trong Huyền giới của Đỗ gia cũng chẳng có khó khăn gì.”
Thần Nam: “….”
“Tuy nhiên ngươi phải nhớ rằng, xảy ra chuyện gì, cũng không được đẩy cho Côn Luân Huyền giới! Lần này chúng ta đóng tất cả các con đường thông không gian của Côn Luân Huyền giới, chính là không muốn bị cuốn vào trong Huyền chiến trong tương lai.”
Thần Nam hiểu loáng thoáng về Huyền chiến, nên cẩn thận thỉnh giáo Đoan Mộc.
s
Huyền chiến chính là trận đại chiến xảy ra giữa những người trong Huyền giới, một khi nổ ra sẽ có rất nhiều Huyền giới bị kéo vào, có những lúc dù cố tránh né, vẫn không thể thoát khỏi tai họa.
Huyền giới đại chiến của nghìn năm trước đã lan rộng chưa từng có, các giới ở Đông thổ hỗn chiến, cao thủ của Tây thổ cũng gia nhập, cuối cùng cả thần tiên, thiên sứ của thần tiên giới cũng bị kéo vào, vô số người được thế nhân sùng bái đều xuống nhân gian.
Nhắc tới trận đại chiến nghìn năm trước, Đoan Mộc hơi trầm tư, khi đó Yêu tộc Côn Luân tử vong vô số, cuối cùng bị nhốt tại Côn Luân, không được xuất thế.
Đương nhiên, trận chiến đó không có kẻ chiến thắng, không chỉ các Huyền giới tử vong vô số, thiên sứ, thần tiên cũng chết ở nhân gian không ít.
Đoan Mộc không nhắc tới nguyên nhân của trận đại chiến đó, chỉ nói Huyền chiến nổ ra là không thể tránh khỏi.
Cuối cùng ông ta than thở: “Thiên địa có pháp tắc, các giới đều có sức mạnh cực hạn của mình, những nhân vật quá mạnh không được ở lại nhân gian, nhất định phải phá toái hư không bước vào giới thần tiên, nếu không sẽ dẫn đến thiên phạt, bị ngũ lôi đánh chết.
Nhưng tất cả pháp tắc của thế gian đều có những kẽ hở, một số thiên tài đặc biệt mặc dù hùng mạnh tới cực điểm, nhưng lại có thể tiến hành tự phong ấn, điềm nhiên sống ở nhân gian, đồng thời, thần tiên, thiên sứ trên thiên giới, cũng có thể thông qua những mật pháp, nghịch chuyển hư không, thông qua lôi trì mà xuống giới nhân gian, sống một thời gian ngắn…”
Thần Nam không hiểu ông ta muốn biểu đạt gì, chẳng lẽ nói nguyên nhân Huyền chiến nổ ra liên quan tới điều này.
Khi Thần Nam kể mọi chuyện với hai con rồng, cả hai tên họa hại đều muốn tới Huyền giới của Đỗ gia đại náo một phen.
Tử Kim thần long là một tên lưu manh, bây giờ tu vi đã đạt tới ngũ giai đại thành, bản thân lại có Huyền Vũ giáp hộ thể, cho dù gặp phải cao thủ cũng không lo ngịa gì về tính mệnh, nên rất muốn tới Huyền giới của Đỗ gia một chuyến, nó đã chán ngấy Côn Luân Huyền.
Còn Long Bảo Bảo thật khiến Thần Nam không thể nhìn thấu, có lúc nó ngây thơ như một đứa trẻ, có lúc vừa gian giảo vừa quỷ quyệt và lưu manh, tuy nhiên nó đối xử với hắn khá hữu hảo, lần nào đi trộm về đều không quên chia chác “chiến lợi phẩm”.
“Grào…ta đã ở Côn Luân Huyền giới vài tháng rồi, quả thật vô cùng nhàm chán, không có lấy một con yêu quái nào có một tế bào nghệ thuật, lãng phí hẳn một tài hoa tuyệt thế như ta, Long đại gia quyết định cùng với tên tiểu tử ngươi đi tìm cái gọi là Đông thổ hoàng tộc để gây chuyện, khốn kiếp, Long đại gia còn không dám ngông cuồng như thế, đám người họ Đỗ bé tí bé tẹo mà dám gọi là Hoàng đế trong tu luyện giới, đúng là phản rồi, phản rồi.
Grào…”