Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Thần Mộc Cào Hoài Không Hết - Chương 85: Ngựa Gỗ




“Oa oa!” Báo con hiển nhiên không vừa lòng lắm đối với cái tên này, bốn móng vuốt lông bắt đầu quơ quào giãy dụa.

Hổ mập nằm rạp trên mặt đất giật giật lỗ tai, từ từ bò tới, đến gần bên cạnh sư tôn nhìn báo con. Rốt cuộc cũng có người có tên ngốc ngốc giống như hắn, ha ha.

Hổ mập rất chi là cao hứng, càng nhìn báo con này càng thuận mắt.

Thanh Đồng thả báo xuống trên đầu hổ mập, để cho bọn chúng tự mình chơi. Sói con thấy hổ mập đầu đội báo con, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát một lát, xoay người vui vẻ chạy theo.

Viêm Liệt cùng Thanh Đồng bàn về các việc phải chuẩn bị khi đi ma cung, bao gồm người đi theo, cần phải chú ý những việc gì, vân vân… dặn dò Mạc Thiên Liêu trước lúc đi phải nhớ rõ đến chỗ Hoa Tình nhận đan dược.

Dưới tình huống thông thường, nhìn không ra yêu thú có ký kết huyết khế hay không, nhưng có một loại huyết linh hầu, có thể phân biệt huyết khế cực nhanh. Lần này Mạnh Hổ bị phát hiện, cũng là bởi vì Lưu Vân Tông có người dưỡng huyết linh hầu. Chỗ Hoa Tình có loại đan dược, có thể phòng loại linh hầu này.

“Lần này không chỉ có người chính đạo, mười đại ma môn cũng sẽ phái người  đến, sư phụ người sai ta đến báo cho sư thúc, chớ nên xúc động.” Cuối cùng, Viêm Liệt lại không yên lòng nói thêm một câu.

Thanh Đồng phất phất tay, ý bảo tự mình biết.

Sau giờ ngọ không có việc gì, Mạc Thiên Liêu liền đi Ốc Huyền Động, tìm Hoa Tình lĩnh đan dược.

Hoa Tình đang ở trong phòng luyện đan, hết sức chuyên chú nhìn lò luyện đan.

Huyết linh hầu phân biệt yêu thú dựa vào yêu hồn linh mẫn. Loại này khỉ này không phải thiên địa tự nhiên sinh ra, mà chỉ có ở nơi vô số yêu thú tử vong, là tà vật dựa vào việc cắn nuốt yêu hồn mà sống. Huyết khế sẽ làm chậm lại trình độ phát triển thần hồn yêu thú, đối với huyết linh hầu mà nói thì không phải là mỹ vị đặc biệt, mà yêu thú không ký kết huyết khế, lại chính là một phần đại tiệc, huyết linh hầu nhìn thấy, liền sẽ nhịn không được chít chít kêu to.

Loại khỉ này cực kỳ hiếm thấy, toàn bộ giới Tu Chân cũng kiếm không tới năm con.

“Lúc trước ta cũng từng thử phối qua loại thuốc này, nhưng vẫn không làm được,” Hoa Tình nhìn chằm chằm hỏa lò sáng tối, nói với Mạc Thiên Liêu,“Bởi vì còn thiếu một loại dược liệu.”

“Loại gì?” Mạc Thiên Liêu cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ, lúc trước còn làm Ma Tôn, hắn cũng từng gặp qua một con huyết linh hầu, thứ kia bộ dạng thật sự là xấu xí không chịu nổi, lông trên người đều rụng thành mảng, nhìn thấy mèo nhỏ trong lòng hắn liền chít chít gọi bậy. Hắn nhìn đến phiền lòng, quăng ám khí trực tiếp xẻ nó.

Ma tu bị giết mất khỉ cũng không dám nhiều lời, còn liên tục giải thích, nói ồn đến tôn giả.

Đoán Thiên tôn giả dưỡng mèo không ký huyết khế, còn mỗi ngày đều đặt trong mắt mà thương yêu, toàn bộ ma đạo đều biết. Con khỉ này thế nhưng lại muốn ăn yêu hồn mèo nhỏ, Đoán Thiên không giết luôn tên ma tu kia cũng đã rất nhân từ.

Chỉ là nay, thực lực Mạc Thiên Liêu còn chưa trở về đỉnh cao, thế lực ma đạo cũng chưa thu trở về, tạm thời không thể trực tiếp giết khỉ chọc phiền toái, cho nên đan dược vẫn cần phải chuẩn bị một chút.

Hoa Tình cầm ra một hộp ngọc, chính là thứ Mạc Thiên Liêu thắng được ở đại hội ba phái, một nhánh cây Văn Ngọc. Nay, nhánh cây bên trong hộp ngọc đã thiếu một phần ba.

“Thiếu chính là cái này.” Hoa Tình bóc ra một chút vỏ cây, lộ ra một thứ màu trắng giống như keo bên dưới vỏ cây.

Mạc Thiên Liêu sáng tỏ, lĩnh một bình đan dược nhỏ, nghe nói một viên có thể kéo dài ba ngày, nhiêu đây đủ rồi. Ném bình ngọc vào vòng tay chứa đồ, Mạc Thiên Liêu đứng bất động, tiếp tục vươn tay:“Ngưng thần đan thể lỏng lần trước nói đâu?”

“Cái kia chẳng dễ luyện, đến nay ta cũng chưa luyện thành.” Hoa Tình buồn rầu ngồi xổm trên mặt đất, lò lửa cháy, tất nhiên thiêu khô hết nước bên trong, cuối cùng lưu lại thuốc viên rắn chắc, muốn khống chế lửa không để nước bốc hơi hết, thì căn bản luyện không xong.

Mạc Thiên Liêu trầm ngâm một lát nói:“ Ngược lại ta có ý tưởng này, không biết có thể làm được hay không.”

“Ý tưởng gì?” Hoa Tình ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong, hiện tại hắn cũng phát hiện, luyện đan cùng luyện khí quả thật tương thông, ngẫu nhiên Mạc Thiên Liêu nói ra một ít kiến giải, cũng rất hữu dụng đối với hắn.

“Cái này……” Mạc Thiên Liêu sờ sờ cằm tỏ vẻ, cái này cũng không phải nói xuông là được.

“Thằng nhóc ngươi, lại muốn cái gì?” Hoa Tình bĩu môi.

Mạc Thiên Liêu cười hì hì lại gần, thấp giọng nói:“Thiên cấp Hợp Hoan lộ.”

Hoa Tình mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu không phản ứng, liền nhìn lên nhìn xuống Mạc Thiên Liêu một hồi:“Nhìn không ra, không ngờ ngươi thích nam tử.”

“Lúc trước ta cũng không biết,” Mạc Thiên Liêu xòe tay,“Mãi đến lúc tâm động, mới biết được bản thân mình hóa ra thích nam tử.” Thật ra mà nói, chỉ thích một mình người kia, mỹ nhân hợp thể cùng cầu lông, bất chấp y là nam là nữ, là người là yêu.

“Thiên cấp Hợp Hoan lộ cũng rất quý.” Hoa Tình không mắc mưu.

Mấy thứ đan dược gì gì đó, luyện đan sư vì kiếm tiền quả thật cũng sẽ luyện chế, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Loại Hợp Hoan lộ kiếm cực nhiều tiền này, tự nhiên không thể thiếu. Mà lấy trình độ Hoa Tình, đa số luyện chế ra đều là thiên cấp.

Mạc Thiên Liêu cười cười, từ trong vòng tay chứa đồ cầm ra một quả Văn Ngọc.

“Oa, chủ nhân, cái kia là của ta!” Thái Thủy ở trong tâm trí rên một tiếng, cái này là quả cuối cùng nó trộm lúc đó, những quả trước đó đều nằm bên trong vòng tay chứa đồ của Thanh Đồng, chỉ có cái này, là Thái Thủy để tạm ở chỗ chủ nhân nhà mình.

Mạc Thiên Liêu không để ý tới nó, đung đưa quả Văn Ngọc trước mặt Hoa Tình, ánh mắt Hoa Tình cũng đưa theo cái quả như khắc từ ngọc kia: “Ta lấy cái này đổi với sư huynh, được chứ?”

“Được!” Hoa Tình một lời đáp ứng. Quả Văn Ngọc rất khó có được, một quả này đủ cho hắn luyện ít nhất là ba viên nguyên anh đan. Lúc trước ở  Lưu Vân Tông, thấy sư thúc nhà mình coi như đồ ăn vặt mà cắn răng rắc, quả thật đau lòng muốn chết.

Hoa Tình cũng hào phóng, lấy ra hàng tích trữ của mình, ước chừng ba bình thiên cấp Hợp Hoan lộ thật to, đều bình bạch ngọc.

Mạc Thiên Liêu vặn mở một bình, để sát vào hít ngửi, hương vị cực nhạt, mang theo mùi thanh hương như có như không, giống hệt như thứ mua được ở thành Bát Hoang!

“Lúc trước ở  phòng đấu giá ma đạo may mắn mua được một bình, cực tương tự với cái này.” Mạc Thiên Liêu lấy bình bạch ngọc nhỏ dùng còn dư chút dược ra.

Hoa Tình liếc liếc nhìn nói:“Đó cũng là ta luyện.” Thật ra mà nói, đại đa số Thiên cấp Hợp Hoan lộ trên thị trường, đều từ tay Hoa Tình ra, thiên cấp Hợp Hoan lộ cũng luyện không dễ, nhưng không biết vì sao hắn lại đặc biệt am hiểu luyện thứ này.

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Mạc Thiên Liêu làm bộ chắp tay.

“Khách khí khách khí!” Hoa Tình cười hì hì nâng tay đáp lễ.

Hoa Tình vui vẻ thu quả Văn Ngọc, sau đó lại hỏi ý tưởng của Mạc Thiên Liêu về Ngưng thần đan thể lỏng.

“Phàm việc gì nghĩ không ra, thì có thể suy nghĩ ngược lại.” Mạc Thiên Liêu ngồi xuống đất cùng Hoa Tình, cầm ra một đống bình ngọc nhỏ chạm trổ tinh xảo, đem bình lớn Hợp Hoan lộ cẩn thận đổ vào bên trong từng bình nhỏ, như vậy dễ dùng hơn.

“Suy nghĩ ngược lại?” Hoa Tình vò đầu.

“Muốn luyện chế Ngưng thần đan thể lòng, chỉ cần khiến Ngưng thần đan bảo trì dạng nước là được, vậy có thể đem đan dược đã luyện tốt ngâm lại được không?” Thủ pháp Mạc Thiên Liêu rất chính xác, rất nhanh đã đổ xong ba bình lớn Hợp Hoan lộ vào một đống bình nhỏ, một giọt cũng không rớt ra ngoài.

“Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!” Tay Hoa Tình chụp xuống vai Mạc Thiên Liêu, vẻ mặt kích động, cứ mãi nghĩ cách làm sao để lúc luyện chế nước không bị bốc hơi hết, nhưng không ngẫm lại, luyện xong rồi lại cho thêm nước cũng được!

Mạc Thiên Liêu cầm bình ngọc trong tay, bị hắn chụp xuống thiếu chút nữa ném bình ra ngoài, vội vàng thu hồi chai lọ.

“Chỉ là Ngưng thần đan tan rồi thì phải dùng ngay, bằng không dược hiệu mất hết, nếu muốn duy trì, chi bằng lại dùng thêm một loại có thể bảo trì thể lỏng mà còn trợ giúp thần hồn.” Hoa Tình nhíu mày, quét một vòng quanh phòng, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên hộp ngọc đựng quả Văn Ngọc.

Mạc Thiên Liêu lấy quyền để môi, áp chế khóe miệng ý cười, vỗ vỗ Hoa Tình bả vai:“Sư huynh chậm rãi tưởng, ta đi về trước.”

Chờ Mạc Thiên Liêu chuồn mất, thịt Hoa Tình vẫn còn đau. Quả Văn Ngọc ngao thành chất lỏng, có thể giống như keo, không hề tán đi, mà lại có lợi đối với thần hồn, là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ là, hắn vừa được quả Văn Ngọc, thì phải dùng để luyện dược cho Mạc Thiên Liêu, vẫn cứ cảm giác có cái gì đó sai sai……

Người Thanh Vân Tông cùng Lưu Vân Tông bị an bài nghỉ ngơi tại một phúc địa đơn độc, không cho bọn họ tới gần ba Động thiên, trong Ốc Thanh Động ngược lại rất là thanh tịnh.

Lúc Mạc Thiên Liêu trở về, sắc trời đã muộn, Mạnh Hổ dạy bài tập tối cho các đệ tử xong, trên đầu đỉnh báo con, ngồi xổm trước cửa cung Thanh Ninh, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu, lập tức đứng lên.

“Sư đệ, ngươi đã  trở lại,” Mạnh Hổ thả báo con trên đầu xuống, ôm vào trong lòng,“Đi một chút, hai ta uống một chén đi.”

“Sư tôn đâu?” Mạc Thiên Liêu thò tay, gãi gãi lông ngực đại sư huynh.

“Sư tôn ở trong phòng.” Mạnh Hổ làm điệu bộ chớ có lên tiếng.

Mạc Thiên Liêu đi vào đại điện, liền thấy Thanh Đồng lại ngủ trên giường mềm, may mà bọn thị nữ biết đắp thảm cho y. Nâng tay ôm lấy người, định đưa vào trong phòng ngủ.

Thanh Đồng còn chưa ngủ say hơi hơi mở mắt ra, ngáp một cái.

“Ta cùng đại sư huynh đi uống rượu, sư tôn ngủ trước đi.” Mạc Thiên Liêu nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói.

Một luồng sáng trắng lóe lên, mỹ nhân trong lòng biến mất vô tung, thay vào đó, là một cục lông màu tuyết treo trên quần áo, ý tứ rất rõ ràng, muốn đi cùng.

Mạc Thiên Liêu bật cười, đẩy mông mèo nhỏ để nó bò vào trong vạt áo, cất bước đi ra ngoài.

“Thu xếp cho sư tôn ổn hết chứ?” Báo con trong lòng Mạnh Hổ không biết khi nào lại bò đến trên đỉnh đầu hắn, một đôi mắt tròn vo mở to.

“Ừ.” Mạc Thiên Liêu ậm ừ lên tiếng, cùng Mạnh Hổ đi ra phía sau núi.

Mạnh Hổ đào ra một bình rượu ở dưới gốc cây, bưng lấy cứ như là bảo bối:“Đây là rượu ta ủ  năm mươi năm trước.”

Mạc Thiên Liêu chỉnh lý sạch sẽ con hươu vừa mới bắt được, đặt trên lửa nướng. Bởi vì hươu rất nặng, tìm không thấy nhánh cây thích hợp, lại dùng Thái Thủy như cây xiên xuyên qua hươu. Thái Thủy có thể biến thành cái nĩa thật bự, cùng lúc cắt vài miếng thịt, rất là tiện lợi.

“Thần hồn sư tôn thực sự tốt rồi?” Mạnh Hổ cắn một ngụm thịt hươu, chạm cốc cùng Mạc Thiên Liêu.

“Không có,” Mạc Thiên Liêu uống một ngụm, rượu ngọt lạnh chảy xuống yết hầu, rất là sảng khoái, khẽ thở dài,“ Thần hồn sư tôn bị thương quá nặng, công pháp ta học tuy có thể trị, cũng phải tích lũy qua tháng ngày mới có thể thấy được hiệu quả.”

Mèo nhỏ ngủ ở trong lòng Mạc Thiên Liêu trở người, cái bụng nóng ấm của nó dán vào eo hắn.

“Vậy ngươi cứ kiên trì giúp sư tôn chữa thương mỗi ngày,” Mạnh Hổ đút một mảnh thịt cho báo con, vẻ mặt nghiêm túc nói,“Công pháp này có tổn thương đến thân thể ngươi không?”

“Tổn thương thì chưa hẳn,” Mạc Thiên Liêu lại uống một ngụm,“Chỉ tổn hại một chút tinh huyết, không sao cả.”

Mạnh Hổ nhíu nhíu mày:“Tinh huyết cũng không phải chuyện nhỏ.”

“Ăn chút thịt hươu bồi bổ về là được.” Mạc Thiên Liêu vẻ mặt khó hiểu cười cười.

“A?” Mạnh Hổ vò đầu, tinh huyết chính là tinh hoa tu vi của tu sĩ, há ăn thịt hươu là có thể bổ về?

Mèo nhỏ trong lòng nghe nói như thế, thò vuốt cào hắn.

Sư huynh đệ hai người vui chơi giải trí, tán gẫu tình hình gần đây, rất là vui sướng, chơi đùa đến lúc trăng treo giữa trời, mới lắc lư đứng dậy.

“Đi, sư đệ, về tiểu viện.” Tay Mạnh Hổ khoát lên vai Mạc Thiên Liêu, kéo hắn hướng về phía tiểu viện.

Mạc Thiên Liêu đưa Mạnh Hổ tiểu viện, còn mình xoay người hướng cung Thanh Ninh đi.

“Sư đệ, ngươi đi đâu?” Mạnh Hổ nhìn hướng hắn đi, giữ chặt lại.

“Đi bồi sư tôn.” Mạc Thiên Liêu không định giấu diếm, nói rất là thản nhiên.

Đầu bự của Mạnh Hổ lập tức lắc như trống bỏi:“Không nên không nên!” Lúc sư tôn ngủ, tuyệt đối không thể quấy rầy.

“Sư tôn hiện tại thích để ta làm nệm.” Mạc Thiên Liêu đắc ý nói.

Mạnh Hổ mở to hai mắt nhìn, sư đệ này là thụ yêu, căn bản là không có lông, sư tôn sao lại thích để hắn làm nệm chứ.

“Có điều ngươi chưa biết,” Mạc Thiên Liêu nghiêm trang nói,“Ta còn có thể làm chăn, làm ghế, làm ngựa gỗ, sư tôn rất thích.”

Ngựa gỗ? Mạnh Hổ mở to hai mắt nhìn, không ngờ sư tôn hiện tại vẫn còn thích chơi ngựa gỗ? Nhìn bóng dáng sư đệ biến mất ở  trong màn đêm, nhất thời có chút thương xót.

Mạc Thiên Liêu vẫn dương dương tự đắc không biết, mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, yên lặng vươn ra móng vuốt lòe lòe sắc lạnh.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Phương thức tạo ra tông pháp của phái ta ]

Phóng viên hổ vằn: Hiện trường vụ án có vụn bào đầy đất, tình huống vô cùng thê thảm.

Nhân chứng tiểu béo chứng kiến: ngao ngáo ngào ngao~

Phóng viên hổ vằn: Người bị hại có suy nghĩ gì không?

Thợ Mộc:QAQ nhất thời chém gió, vụn bào rơi đầy đất