Nhạc Phượng Hy thở hồng hộc nhìn xung quanh... nàng đã đi rất rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy điểm đích ở phía trước, khung cảnh không thay đổi chút nào... vẫn là đầm lầy, con thủy quái và các bậc gỗ và nàng.
Nàng nhớ là nàng chỉ tiến về phía trước sao lại cảm thấy mình đang đi lòng vòng mãi một chỗ thế này!!!
Nàng chán nản ngồi xuống, mắt đăm chiu nhìn con thủy quái từ nãy giờ đi theo nàng... hazzz những con khác đều bỏ cuộc mà đi tìm con mồi khác duy chỉ có con này vẫn kiên nhẫn đi theo nàng a~
" Này! Ngươi biết đường ra không?"
"...."
" Nếu ngươi chỉ ta cách vượt ải này ta sẽ cho ngươi thịt ngon... đảm bảo ngon hơn thịt người luôn!!!"
" Gầmmm grào"
" Ta không hiểu ngôn ngữ của ngươi nhưng xem ra ngươi đang rất tức giận. Ta không lừa ngươi đâu! Xem nè..."
Nàng lấy trong không gian ra một cái đùi bò lớn rồi quơ quơ cho con thủy quái thấy.
" Thịt này độc nhất vô vị chỉ có ta mới có thôi đấy... nhìn xem! lớp thịt tươi mềm, săn chắc... nếu cắn vào thịt sẽ rất ngon ngọt a~"_ Nàng dụ dỗ.
" Gràooo..."
Nàng thả cái đùi bò xuống, con thủy quái nhanh chóng tóm lấy rồi lặn sâu xuống.
Nàng chống tay ngồi chờ... một lát sau, con thủy quái ngoi lên, đôi mắt đỏ của nó có vẻ long lanh hơn, nó cứ bơi lượn xung quanh nàng...
" Thấy chưa!!! Ta đã nói ngươi sẽ thích mà! Ta còn khá nhiều a~ nếu ngươi chịu giúp ta, số thịt còn lại sẽ cho ngươi hết!"
Nó ngoi lên ngụp xuống như đang gật đầu đồng ý với nàng...
Nhạc Phượng Hy cười ranh mãnh... chỉ với đống thịt nhỏ cuối cùng nàng đã có cách vượt ải rồi!!! Yeeeee!!! ???
Con thủy quái ngoi lên mặt đầm... tỏ ý muốn nàng leo lên lưng nó.
Nàng không sợ hãi mà leo lên...nó mà dám hại nàng, lừa nàng thì nàng sẽ phân thây nó ra, lấy thịt nó nuôi linh thú của nàng ?
Con thủy quái tự nhiên cảm thấy rợn người... sao nó có cảm giác người ngồi trên lưng nó rất đáng sợ a~
Nó bơi nhanh chở nàng quay về phía ngược lại.
Nhạc Phượng Hy ngạc nhiên... sao lại quay về? Uổng công nàng đi cả buổi trời này lại bị con thủy quái này đưa về vị trí cũ!!!
Chẳng mấy chốc nàng đã thấy bờ... mặt nàng tối dần, đôi mắt sát khí nhìn chằm chằm con thủy quái... mày muốn chết phải không???
Khoan đã!?
Hình như trên bờ có ánh sáng!
Nàng bước vào bờ tiến gần về nơi phát ra ánh sáng màu xanh lam đó...
Kết giới!!!
Sao kết giới lại ở đây chứ?!
Lúc đầu nàng đâu có nhìn thấy nó?!
Con thủy quái còn đậu trên bờ kêu ư hử với nàng... à~ đến lúc trả công rồi!
Nhạc Phượng Hy tươi cười vuốt đầu bóng loáng của nó... sau đó lấy ra cả đống thịt bò như trong thỏa thuận.
" Đây là phần thưởng của ngươi"
Con thủy quái rướn người lên bờ ôm lấy đống thịt rồi lặn đi mất. Nó phải đem đống thịt này đi giấu để dành từ từ ăn...
Nhạc Phượng Hy quay lại chỗ kết giới. Quả nhiên ải này không đơn giản như nàng nghĩ... đâu có ai ngờ chỉ cần quay lại vạch xuất phát là có thể gặp kết giới ở đây. Thảo nào không ai có thể vượt qua ải này.
Chỉ cần nàng bước qua kết giới này nàng sẽ đến ải thứ chín...
Ánh sáng trắng rất chói chang, nàng phải nhắm mắt bước thẳng vào kết giới. Bỗng xộc vào mũi nàng mùi thuốc sát trùng... nàng chợt mở mắt ra...
Đập vào mắt nàng đầu tiên đó là cái trần nhà màu trắng tinh. Nàng bật ngồi dậy nhìn xung quanh...
Đầu nàng cắm đầy dây nhợ nối liền với máy đo điện tim cứ kêu tít tít, tay nàng thì đang được truyền dịch.
Đây là một phòng bệnh!!!
Sao nàng lại ở đây? Không phải...
Bỗng trong đầu một mảnh trắng xóa lại hiện lên hình ảnh cô đang hớn hở đi thám hiểm Amazon sau đó thì cô bị té xuống vách núi... và sau đó thì... ừm... cô tỉnh lại ở đây.
Nhưng sao cô có cảm giác mình đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng.
Bỗng tiếng mở cửa vang lên, sau đó bước vào một cô y tá.
" A! Cô đã tỉnh rồi sao? Cô đã hôn mê suốt ba tháng rồi! Cô vừa mới tỉnh không nên ngồi dậy liền. Để tôi đi gọi bác sỹ"
Y tá nhanh chóng quay trở lại với một vị bác sỹ tầm khoảng trung niên...
" Chào cô Nhạc! Tôi là bác sỹ phụ trách ca phẫu thuật cho cô"
" Phẩu thuật? Tôi đã bị gì? Hơn nữa vừa rồi tôi có nghe cô y tá này nói... tôi đã hôn mê ba tháng rồi sao?"_ Cô có cảm giác mình vừa trải qua một giấc mơ dài nhưng lại khá mơ hồ... đó là giấc mơ gì nhỉ?!
"Cô đã được phát hiện gặp nạn ở khu rừng rậm XXX sau đó đưa cô về nước với tình trạng rất nguy kịch. Chúng tôi đã cố gắng chữa trị cho cô với hy vọng cô sẽ sớm tỉnh dậy... ba tháng đối với chúng tôi đó là một kỳ tích!"
Cô té núi nặng vậy sao? Suốt ba tháng này, có ai đến hỏi thăm cô không? Ví dụ như đồng nghiệp hay... cha nuôi của cô?!
Không thể nào! Cô không có bạn, đồng nghiệp lại ít giao tiếp nhiều
...còn... cha nuôi của cô là một người máu lạnh... có lẽ cô sống hay chết thì ông ta cũng không quan tâm đâu! Còn chưa nói đến việc cô rời bỏ tổ chức trốn sang nước ngoài. Phản bội tổ chức chỉ có cái chết!
Bác sỹ sau khi kiểm tra sức khỏe cho cô rồi đưa đi xét nghiệm đủ thứ cuối cùng cũng cho cô về phòng nghỉ ngơi.
Cô mệt mỏi nằm trên giường nhưng lại không ngủ được. Trong lòng nàng rất khó chịu, bồn chồn, ray rứt...
Nàng đã quên cái gì sao?
Không thể nào! Ngay cả khoảng khắc cô té xuống vách núi cô vẫn còn nhớ như in... cô đâu có quên chuyện gì nữa?!
Aaaaaa thật khó chịu quá đi!!!
Nhạc Phượng Hy xốc chăn ra khỏi phòng. Cô cần đi dạo cho khuây khỏa...
Cô đi vòng ra sau vườn bệnh viện, cũng có vài bệnh nhân như cô đi dạo ở đây. Thỉnh thoảng lại có tiếng cười đùa chạy nhảy của trẻ con hay tiếng trò chuyện xôm rả của mấy cụ già...
Cô ngồi dựa vào ghế đá, mắt nhắm nghiền, bàn tay giơ lên đón lấy ánh nắng mặt trời...
Không khí ở đây thật dễ chịu a~
Nhưng...
Nó không trong lành như ở đó!
Cô chợt mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy...
Ở đó?! Hình như cô đã từng đến một nơi rất đặc biệt.
Vậy ở đó là ở đâu? Sao cô không nhớ gì vậy nè?!
Chỉ trong một giây ngắn ngủi cô thoáng thấy một cô gái mặc đồ cổ trang đứng quay lưng về phía cô.
" Oaa... xem đây ta là siêu nhân đỏ đây!"_ Một cậu nhóc khoảng 6 tuổi nhảy nhót gần chỗ cô đang ngồi. Nhóc đang lấy khăn quàng sau lưng làn áo choàng, tay cầm thanh kiếm đồ chơi chớp sáng đủ màu...
Tiếp đó có một cô bé cũng trạc tuổi cậu nhóc, tay cầm một nhành hoa cúc... miệng chu lên nói.
" Em là nàng tiên xinh đẹp... hồ biến! hoa nở đi!!!"
" Chíu chíu... siêu nhân bay đây!!!"_ Cậu nhóc dang hai tay chạy lượn đi.
" Chờ em với..."_ Cô bé chạy theo sau...
Nhạc Phượng Hy phì cười nhìn hai nhóc đùa giỡn với nhau... bỗng tự dưng thoáng qua trong đầu cô những hình ảnh kỳ lạ. Con người có thể điều khiển lửa, đất, băng... lại còn mặc đồ cổ trang nữa chứ!
Chậc! Chắc là cô đã coi một bộ phim cổ trang tiên hiệp nào đó rồi. Dạo này trí nhớ cô kém thế nhỉ?!
A!!! Không gian của cô!
Cô chợt nhớ đến không gian bất ly thân của mình.
Ểhh???
Sao không vào được???
Sắc mặt Nhạc Phượng Hy trắng bệch đi...
Không được rối!!! Phải bình tĩnh lại!!!
Aaaaaa làm sao bình tĩnh được!!! Cả gia tài của cô đều nằm trong đó hết!!! Không có nó làm sao cô sống nổi đây??? T_T
Phải rồi!!! Thử triệu hồi Tiểu Phụng và Tiểu Cầu thử xem...
Khoan đã!? Tiểu Phụng? Tiểu Cầu? Đó là ai? Cô có quen biết sao?
Sao đầu óc cô mờ mịt thế này?!
Cô y tá đi ngang qua thì thấy Nhạc Phượng Hy đang ôm đầu ngã xuống nền cỏ.
" Cô Nhạc!!! Cô ổn chứ? Để tôi đi gọi bác sỹ"
" Không cần. Cô cứ đỡ tôi về phòng là được"
Khi Nhạc Phượng Hy về phòng liền chốt trái cửa phòng lại...
Cô hít thật sâu lấy lại bình tĩnh...
Chắc chắn cô đã bỏ quên điều gì đó. Cô phải từ từ nhớ lại từng chi tiết dù là nhỏ nhất!
Sau khi cô rời khỏi tổ chức thì đã lập tức trốn sang châu Âu ở một thời gian, sau đó bắt đầu cuộc phiêu lưu mới... rồi ở Amazon... cô bị ngã xuống vách núi... sau đó... sau đó ba tháng trôi qua, cô tỉnh dậy trong bệnh viện...
Nghe thì có vẻ rất hợp lý nhưng... không hiểu sao cô lại cảm thấy đó không phải là sự thật.
Rốt cuộc "sự thật" cô muốn là gì đây?
Nhạc Phượng Hy bực tức trong lòng liền quyết định trốn viện...
Cô mặc trên người bộ đồ đen bó sát người, chạy trên chiếc moto phân khối lớn phóng thật nhanh trên con đường cao tốc. Tiếng gió vù vù bên tai làm cô tỉnh táo được phần nào...
《Hy nhi...》
《Ta nhớ nàng...》
Tại sao trong đầu cô cứ oang oang giọng nói lạ lẫm thế kia?! Cô xiết chặt tay lái chạy thẳng đến bờ biển.
Giọng nói ấy vẫn cứ liên tục vang lên hòa vào tiếng sóng vỗ hay gió biển mặn mà...
《Tỉnh lại đi... Hy nhi》
《Không phải nàng và ta đã hứa sẽ tìm được nhau, đoàn tụ bên nhau sao?》
Cô khụy xuống bờ cát trắng, tay bất giác sờ lên mặt... sao cô lại khóc?
...nhưng lòng cô rất khó chịu, nóng như lửa đốt... rồi có gì đó nghẹn lại...
" Số 56"
Âm thanh này...?
Cô quay lưng lại nhìn thấy... Bảo Minh - từng là cộng sự của cô, là một sát thủ khét tiếng... là một người vô cùng trung thành với tổ chức.
Cô cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, lạnh lùng nhìn Bảo Minh.
" Không ngờ anh lại tìm ra tôi nhanh như vậy"
Hắn không nói lời nào, mặt băng lãnh tay cầm súng ngắn chỉa thẳng vào cô.
" Chậc! Dù sao cũng từng cộng tác với nhau. Bây giờ gặp lại sao anh lại phũ phàng thế???"
"...."
Hắn thật giống Long... nhưng Long của cô rất dễ thương, luôn chìu chuộng cô chứ không xa lạ như Bảo Minh.
Long?!
Dương Hàn Long?!
Cái tên này... cô có quen biết hắn!
" Boss có lời muốn nói với số 56"_ Bảo Minh chợt mở miệng nói chuyện với cô làm cô giật mình hồi tỉnh lại trong cơn suy nghĩ...
" Ông ấy... có chuyện gì?"_ Người cha trên giấy tờ của cô còn muốn nói với cô điều gì đây?
" Trở về đi. Ta sẽ không tính toán những sai lầm trước đây của con"_ Bảo Minh thuật lại từng lời của Boss.
Cô ngạc nhiên nhìn Bảo Minh...
" Ông ấy... nói thật?"
Hắn gật đầu.
Có một cỗ ấm áp trỗi dậy trong lòng cô... cha cô bảo cô trở về, ông không giận cô nữa?! Khi cô về, ông sẽ đón nhận cô?!
Không hiểu sao cô lại cảm thấy có gì đó bất ổn... đó là điều cô từ lâu đã hằng mong ước nhưng cô chắc chắn nó không thể thành sự thật.
Linh tính cô mách bảo rằng... không được khuất phục trước tình cảnh này.
Cô đối mắt với Bảo Minh...
" Không! Anh đừng hòng lừa tôi. Ông ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi hơn 5 chữ, cũng chưa bao giờ nhìn mặt tôi chưa đầy một giây... còn nữa..."_ cô nhìn súng trên tay Bảo Minh rồi nhếch miệng nói tiếp_" ... chỉa súng vào người ta như vậy làm sao thể hiện tốt ý của các người"
" Boss đã dặn... nếu cô không đồng ý, gϊếŧ!!!"
" Anh đe dọa tôi?!"
"...."_ Hắn lại giở trò im lặng.
" Tổ chức đang có gặp khó khăn và chỉ có tôi mới giải quyết được chuyện đó, phải không?!"_ Cô quay lưng nhìn biển.
"...."
Quả đúng như cô nghĩ!? Ông ấy chưa bao giờ yêu thương gì cô, ông ấy chỉ nuôi cô như một con cờ, bảo đi đâu thì đi theo đó, bảo làm gì thì phải làm cho bằng được...
Vậy mà từ khi được ông nhận về nuôi, cô đã xem ông là người thân duy nhất, là gia đình mà cô hằng ao ước. Ông luôn nghiêm khắc với cô chỉ vì muốn cô trưởng thành hơn, tự lập hơn... cô cũng không muốn làm "cha" thất vọng nên đã cố gắng tham gia vào khóa đào tạo sát thủ, học tất cả những kỹ năng mà người bình thường không bao giờ làm hết được... cô chỉ muốn được ông xoa đầu hài lòng về cô thôi.
Nhưng... bây giờ gia đình cô đã có rồi, những người cô thương yêu cũng đã có rồi.
Đúng vậy! Đây không phải nơi thuộc về cô... mà là một thế giới khác... nơi có rất nhiều người đang chờ cô, thật lòng lo lắng cho cô.
Làm sao cô lại quên điều quan trọng này chứ?!
" Số 40... cảm ơn anh đã mất công tìm tôi"_ Cô nhẹ nhàng nói.
" Cô đồng ý?"
" Nơi đây không còn chỗ để tôi luyến tiếc. Anh từng là cộng tác tốt của tôi, bây giờ có thể gặp lại dù chỉ là ảo ảnh... nhưng tôi rất vui"
Răng rắc!!!
" Tạm biệt"_ Cô vận băng linh đánh thẳng vào Bảo Minh
Hình ảnh Bảo Minh dần xoay chuyển, méo mó dần đi sau đó xuất hiện ngày càng nhiều vết nứt không gian...
Choang!!!
Ảo cảnh tan biến đi... đưa Nhạc Phượng Hy trở về hiện thực.
Nàng đang đứng ở một khu rừng khô cằn, âm u, đầy chướng khí, những bóng cầu gai đen đang bay lươn vật vờ xung quanh nàng, nó kêu rít lên đầy ghê rợn, nó lướt lên làn da nàng làm nàng lạnh rùng mình...
Chắc là do những thứ này đã mang lại ảo ảnh hiện đại cho nàng... nếu nàng không nhớ lại hiện thực có lẽ nàng sẽ đồng ý với điều kiện của Bảo Minh và sẽ bị giam giữ trong ảo cảnh này mãi mãi...
Nàng vận quang linh lên nhìn xung quanh... những bóng đen gặp ánh sáng liền tản ra hết. Nàng đi tiến về phía trước dò đường... nàng cần tìm cách vượt qua ải cuối cùng này.