Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 109




Hắc Báo dừng lại một cánh đồng cỏ bát ngát... những màu sắc tươi tắn của các loài hoa dại hòa quyện vào cơn gió thanh mát.

Nàng hớn hở lăn vào bãi cỏ xanh mướt... thích quá... ???

Lãnh Minh Dực thản nhiên nằm kế bên nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.

" Nhìn ta làm gì? Ngắm cảnh đẹp nè!!!"_ Tay nàng chỉ lên bầu trời trong xanh.

" Nàng đẹp hơn chúng"

Nàng bất giác đỏ mặt... sao hắn lại sến thế nhỉ?!

Nàng nhớ lúc nàng ở thế kỷ 21, thỉnh thoảng bắt gặp vài cặp yêu đương, tối ngày cứ anh anh em em rồi nói mấy câu sến súa thế này... nàng nghe mà nổi cả da gà... nàng khinh thường!!!

Nhưng bây giờ... những lời nói mà nàng cho là "sến" lại được phát ra từ miệng Lãnh Minh Dực... tự nhiên nàng cảm thấy ngọt ngào ?

" Ta biết ta đẹp... nàng không cần nhìn ta như vậy a~"_ Hắn vô sỉ nói.
" Hứ!!! Không cho nhìn thì thôi"_ Nàng ngiêng người quay mặt đi.

Bỗng dưng nàng cảm thấy có luồng gió ấm thổi sau cổ nàng... hắn đang trêu nàng!!!

" Huynh.."_ Nàng quay phắt lại định cảnh cáo thì bất chợt chạm phải khuôn mặt đang phóng đại trước mắt nàng... nàng đứng hình...

Thình thịch thình thịch...

Môi hắn từ từ tiến gần rồi nhẹ nhàng chạm lên môi nàng...

Một cảm giác ấm áp xen vào khoang miệng nàng... Lưỡi hắn uốn lượn điêu luyện kéo theo lưỡi nàng mà đùa giỡn.

" Ưʍ..."_ Sao nàng lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ thế kia... >_
Chậc chậc!!! Hắn mút chặt cánh môi nàng tạo nên âm thanh đầy ái tình, mấy chốc lại cắn nhẹ một cái... nàng liên tục phát ra tiếng rên mê người.

Hắn tham luyến hút hết khí lực của nàng, bàn tay thon dài lần lượt chạm vào tai rồi đến sau cổ... hắn đều biết những chỗ đó đều là điểm nhạy cảm của nàng...
Nàng nhanh chóng xụi lơ vào người hắn...

Bàn tay trái hắn nhẹ nhàng rút dây buộc áo ở trước eo sau đó nhanh luồn lách vào bên trong tiếp xúc làn da mềm mại của nàng...

" A... khoan đã..."_ Nàng bừng tỉnh lại.

" Ta yêu nàng... Hy nhi"_ Hắn thổi nhẹ vào tai nàng sau đó tiếp tục hôn nàng, bàn tay nắm lấy đôi gò bồng mềm mại mà xoa nắn...

" Ưʍ... Dực... ưʍ..."_ Nàng thở dốc kêu lên tên hắn.

Môi hắn từ từ dời xuống cổ nàng sau đó xuống ngực nàng... những nơi hắn lướt qua đều để lại những vết hồng hồng nổi bật trên làn da trắng của nàng...

Hắn ngậm lấy nhũ hoa ửng hồng đang cứng lên vì động tình, nhũ hoa còn lại cũng được tay hắn vuốt ve, bóp nắn...

Nàng chìm hẳn vào du͙ƈ vọиɠ, hai tay ôm lấy đầu hắn ấn vào ngực...

Nàng cảm nhận rất rõ... ở dưới thân nàng đang rất nóng, rất ngứa... còn chảy ra dịch ấm...
" Xem ra... nàng rất thích"_ Hắn cười ranh mãnh, tay mò xuống bụng dưới, vén vạt váo thăm dò bên trong...

Nàng tiết xuân dịch khá nhiều... ướt đẫm cả khố quần...

Điều này làm hắn rất vui... nàng động tình vì hắn.

" Đừng..."_ Nàng xấu hổ nói.

" Hửm?!"_ Hắn giả vờ hỏi lại.

Tay hắn ấn lên hoa hạch làm nàng như có luồng điện chạy dọc khắp thân thể... nàng cong người lên sau đó là một tràng dịch ấm từ trong hoa huyệt tiết ra ngoài...

Đôi thủy mâu của nàng mờ mịt, bây giờ nàng cảm thấy rất trống rỗng, cảm giác khao khát một thứ gì đó... để có thể bù đắp cảm giác trống rỗng đó.

Bất chợt tay hắn kéo tay nàng di chuyển xuống dưới... đặt tại nơi đó của hắn...

Cách qua mấy lớp vải dày nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự nóng hổi và... cương cứng của "hắn".

"Nó vì nàng mà đã chờ rất lâu rồi... nàng cũng nên an ủi nó chứ?!"_ Giọng hắn khàn khàn.
" Biếи ŧɦái!"_ Mặt nàng nóng bừng lên... giận dỗi với hắn.

" Ta chỉ biếи ŧɦái với nàng thôi~"

Hắn cúi xuống tiếp tục hôn nàng... tay linh hoạt thoát bỏ lớp y phục trên người nàng...

Nàng cảm nhận rõ khí mát lạnh của gió chạm vào làn da nàng nhưng lại không thể dập tắt nguồn hỏa nhiệt mà Lãnh Minh Dực đem lại cho nàng.

" Xoa nó... hãy an ủi nó..."

Nghe âm thanh khàn của hắn nàng mới phát hiện rằng tay mình vẫn còn nắm giữ cái vật kia của hắn.

Dường như nó đang to hơn thì phải?! Nàng đã học y nên khá am hiểu về các dấu hiệu sinh lý bình thường của cơ thể con người nhưng... nàng không ngờ trong giai đoạn quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, "nó" lại có thể thay đổi kích thước lớn như vậy a ?

Nàng tò mò mà vuốt ve "nó", bàn tay nhỏ nhắn cứ nhẹ nhàng khám phá từng vị trí của "nó"

Hắn gầm lên thích thú sau đó ngước lên nhìn nàng... nhìn cái mặt nàng ngô nghê như tiểu oa nhi vừa ý một đồ chơi nào đó làm hắn có chút buồn cười.
Hắn có thể xem rằng... nàng khá thích vật nhỏ của hắn không???

Tay hắn không ngần ngại tiến xuống cái tiểu huyệt của nàng... vuốt nhẹ cánh hoa nhỏ rồi tách nó ra để lộ cái động nhỏ vẫn còn tiết ra mật dịch óng ánh...

Nàng run người lên, tay bắt lấy tay hắn đang càn rỡ nơi hoa huyệt của nàng... nơi đó... ừm... thật xấu hổ a~

" Nơi này của nàng... thật đẹp"

" Đừng có nói những lời đó"_ Nàng nhắm mắt hét lên.

" Vậy ta sẽ không nói nữa mà... sẽ hành động thôi"_Hắn lưu manh dùng ngón tay thâm nhập vào hoa huyệt nàng.

" A...aaaa... ưʍ..."

Hoa huyệt nàng bất ngờ bị vật lạ tiến sau vào làm nàng có phần hoảng hốt, tay bấu chặt vào vai hắn.

" Từ từ nàng sẽ thích ứng thôi... nào thả lỏng"_ Hắn thổi nhẹ vào tai nàng.

Sau khi nàng đã ngoan ngoãn thả lỏng, ngón tay hắn bắt đầu di chuyển ra vào, tốc độ nhanh dần, mỗi lần đưa vào sâu hắn lại điểm mạnh vào nơi mẫn cảm sâu trong đó... sau đó hắn thêm ngón tay vào... hai rồi đến ba ngón cho đến khi nàng đạt đến cao trào.
Nàng thở hồng hộc, chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ... nàng mờ mịt nhìn thấy bóng Lãnh Minh Dực trên người nàng, khuôn ngực trần rộng lớn áp sát vào nàng...

" Hy nhi... cho ta"

" Ừm"_ Nàng mơ màng gật đầu.

Hắn thúc mạnh vào sâu trong nàng, tấm màng mỏng lập tức bị rách ra... nàng đau đớn la lên, tay đánh mạnh vào lưng hắn.

" Đau quá... mau ra đi"

" Thả lỏng..."

" Đau... nhẹ thôi"

Hắn hôn lên môi nàng, ngậm chặt lưỡi nàng... hắn biết lần đầu của nàng sẽ rất đau, ngay cả hắn bị ngậm chặt như vậy cũng có chút thống khổ nhưng dần dần nàng cũng thích ứng với kích cỡ của hắn, vì hắn mà động tình tiết ra nhiều mật dịch... tạo cơ hội cho hắn dễ dàng hoạt động hơn.

Cự long của hắn nằm hẳn trong hoa huyệt nàng mà liên tục ra vào...

Hai chân nàng mỏi nhừ ép vào hông hắn

Phạch phạch...
Âm thanh mê người vang lên... hai người ôm chặt nhau, nơi giao nhau của họ vẫn tiếp tục hoạt động... mật dịch trắng trong tiết ra ngày càng nhiều.

Hắn đẩy mạnh lần cuối cùng vào tận nơi sâu nhất của nàng... hắn gầm lên phóng hết tinh hoa vào trong nàng... nàng cũng đồng thời cùng hắn đạt lên cao trào.

........................................................................

Rắc!!!

Ly rượu trong tay Đoan Hiên bị bóp nát, mảnh vỡ đâm thẳng vào lòng bàn tay làm máu chảy rất nhiều.

Hắn cảm nhận rõ được khoảng khắc thân mật của nàng và Lãnh Minh Dực...

Tại sao?

Tại sao mọi thứ của nàng đều không giành cho hắn???

Tại sao tên Lãnh Minh Dực kia lại có tất cả... hắn ta có gì hơn hắn chứ?!

Đôi mắt Đoan Hiên đỏ ngầu, hắc khí bắt đầu tỏa ra khắp thân thể hắn.

" Hiên ca!!! Huynh bị làm sao vậy?"_ Tống Nghi hoảng hốt lấy khăn tay cầm máu cho hắn.
Hắn giật tay lại, lạnh lùng nói

" Cút ra!!!"

" Nhưng..."_ Tống Nghi run run nói.

" Cút!!!"

Tống Nghi lập tức lui ra, nước mắt bắt đầu rơi lả chả... Đoan Hiên, phải làm sao mới làm huynh để ý đến ta , yêu ta đây?!

" Tham kiến Thánh Nữ"_ Lâm Như Tuyết mỉm cười hành lễ.

Tống Nghi vội lau nước mắt, trở lại thành một Thánh Nữ uy nghiêm...

" Ngươi đến đây có chuyện gì?"

" Thần đến để gặp ngài"

" Gặp ta?"

" Vâng. Thần có thông tin muốn nói cho ngài biết"

" Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"_ Tống Nghi phát ra uy áp lên Lâm Như Tuyết.

" Thần chỉ muốn tỏ lòng trung thành với Thần Giáo thôi"_ Lâm Như Tuyết vẫn không đổi mặt, vẫn ung dung mỉm cười.

" Vậy nói nghe thử xem"

" Ở đây nói không tiện, chi bằng..."_ Lâm Như Tuyết ấp úng tỏ ý muốn nói chuyện ở nơi kín đáo.

Tống Nghi cau mày nhìn Lâm Như Tuyết... nàng ta có âm mưu gì sao?
" Theo ta về điện"

" Vâng"_ Lâm Như Tuyết mỉm cười, đáy mắt hiện đầy sự toan tính.

........................................................................

Nhạc Phượng Hy sau lần cao trào liền ngủ say trong lồng ngực hắn...

Hắn ôn nhu bế nàng vào không gian, tự tay tắm rửa, thay y phục cho nàng.

Đặt nàng nằm trên giường, nàng như chú mèo nhỏ lười biếng, nằm cuộn tròn vào trong chăn... hắn hôn nhẹ lên môi nàng rồi đi ra ngoài.

" Chủ nhân"_ Thanh Long đứng đợi sẳn ở ngoài.

" Đi thôi"

Thanh Long phi thân một cái hóa thành một con rồng to lớn, chiếc vảy màu xanh lam ánh lấp lánh, trên đầu là cặp sừng trắng rất uy mãnh kết hợp với đôi kim mâu to lớn tỏ rõ sự cường đại...

Lãnh Minh Dực nhảy lên lưng Thanh Long hướng đến vùng biển...nơi có cánh cổng thần.

Bay đến đảo... hắn cùng Thanh Long bị chặn lại bởi kết giới ngăn cản không cho bọn hắn vào trong.
Hắn lấy tay chạm vào màn chắn lập tức một sức mạnh vô hình bật đẩy hắn ra...

" Tại sao lại như vậy?! Không phải chủ nhân là Thần Tử sao? Không thể nào cổng thần lại từ chối ngài được"_ Khuôn mặt non nớt của Thanh Long cau có lên.

Lãnh Minh Dực im lặng nhìn bàn tay đã đỏ ửng vì bị kết giới phản phệ lại...

Có nhiều chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Hắn... đang dần mất đi sức mạnh của mình. So với kiếp trước, dường như sức mạnh hắn đã bị phân tán đi rất nhiều.

Hắn cũng cần phải điều tra thêm về thân phận Thần Tử mà từ khi sinh ra hắn và Đoan Hiên đã được gọi như vậy.

Tên nam nhân thỉnh thoảng xuất hiện trong mơ của hắn là ai? Hình như là hắn!? Nhưng cũng không phải là hắn!?

Nhưng điều quan trọng nhất đó là... hắn không đủ mạnh để đối phó với Đoan Hiên...
Mọi ân oán từ kiếp trước giữa hắn và Đoan Hiên... và cả nàng đã bị kéo dài mãi đến kiếp này. Hắn không thể để bi kịch tái diễn thêm lần nữa... tuyệt đối không!!!

........................................................................

Tâm trạng ta không được tốt a...

Nhiều ng cho rằng truyện của ta giống này giống kia... nếu thấy giống vậy thì đừng đọc truyện này nữa mà hãy trung thành với bộ truyện đó đi!!! Đỡ tốn thời gian ?

Hazzz... ta chỉ muốn thỏa mãn niềm đam mê viết truyện của mình thôi nhưng sao mà thấy khó thế này!!! ?

Ngoài ra... biết rằng ta là ma mới nên còn yếu kém (điểm văn của ta bình thường chỉ toàn điểm 6), lại không am hiểu về tình yêu nên khi diễn đạt tình tiết trong truyện hay tình cảm của nhân vật có phần không hợp lý... chuyện bị ném gạch đá ta cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lúc quyết định đăng truyện này lên rồi (phải nói lúc đó ta đã dũng cảm lắm mới quyết định đăng lên ?)... hơn nữa ta đã cố gắng tiếp nhận những ý kiến của độc giả, sai chỗ nào thì ta vui vẻ tiếp nhận và sửa chửa, nhưng bây giờ chính thức nhận gạch đá như thế này vẫn cảm thấy đau, buồn lòng, không còn cảm hứng sáng tác nữa.
Ta buồn... ta hờn...?