Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 11




Trần Bán Thiệu cẩn thận đánh giá tính phẩm của mỗi bình dược...

" Nhạc tiểu thư, người bán cho dược các chúng tôi gồm 2020 bình dược nhị phẩm, 1065 bình dược tam phẩm, 273 bình dược tứ phẩm... đều là bậc trung phẩm và thượng phẩm. Nếu tính theo thị trường thì dược nhị phẩm có giá 500 thanh tệ, tam phẩm là 1000 thanh tệ, tứ phẩm 2000 thanh tệ... nhưng do đây là loại thủy dược hiếm có nên chúng tôi sẽ tăng lên mỗi loại gấp đôi... cho hỏi tiểu thư có thấy được không?"

Thanh tệ là đơn vị tiền tệ của thế giới này. Thanh tệ được làm từ một loại kim loại thoạt nhìn giống như kim cương nhưng rất nhẹ và tiện lợi được gọi là thanh kim. Mỗi thanh kim có trị giá tương ứng theo từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Nhạc Phượng Hy nghe ông chủ dược bàn giá mà mắt sáng lên, cứ tiếp tục luyện dược như vậy thì nàng giàu to rồi!!!
Được nàng đồng ý, Trần Bán Thiệu vui mừng kêu dược phu mang hết dược cất vào bên trong sau đó mang ra một thẻ bài cũng được làm bằng thanh kim màu kim hoàng đưa cho Nhạc Phượng Hy rồi giải thích là do số lượng thanh tệ rất nhiều nên đã đặt chúng vào thẻ Thanh tinh đặc chế, cái này chỉ cần nàng trích máu nhận chủ là có thể sử dụng. Cách sử dụng thì như không gian, chỉ cần động niệm là có thể lấy thanh tệ ra...

" Trần thúc... mong người có thể giữ bí mật chuyện này"_ Nàng "thân thiện" nhắc nhở bọn họ.

" Được! Tam Dược Các chúng tôi đảm bảo giữ kín bí mật cho cô nương"

Nhạc Phượng Hy đưa ra danh sách một vài thảo dược cần dược các tìm giúp nàng sau đó ra ngoài đi dạo. Nàng chọn mua một lò luyện đan sau đó để ý thấy một cửa hàng chuyên bán các loại nhạc cụ. Trước đây nàng cũng không hứng thú lắm về âm nhạc hay cầm ca nhưng không hiểu vì sao nay nàng lại bị thu hút bởi chúng, nàng bước vào tiệm, quan sát những cây sáo, đàn tranh, tỳ bà... được trưng bày xung quanh. Sau đó nàng chọn được một chiếc đàn tranh có vẻ cũ hơn những chiếc khác, nó được đặt ở một góc nhỏ, bề ngoài như là đồ cũ kỹ vô dụng nhưng không ai ngoài nàng thấy được có nhiều linh khí chuyển động xung quanh chiếc cầm này, ắt hẳn nó là đàn cổ... thế là nàng mua được cổ cầm với cái giá rất rẻ.
Nàng dò hỏi nhiều người thì biết được gần thành Nam Viễn có một sơn mạch, nơi đó chứa chiều ma thú, linh thú mạnh hơn nữa còn có rất nhiều thảo dược... nghe vậy làm nàng thích thú, nhớ lại lúc nàng thám hiểm ở trong rừng mà bị xuyên đến đây đến giờ nàng chưa vào rừng "chơi"... thực nhớ a~

Vì thế nàng quyết định đến sơn mạch đó... bỗng nhiên đang đi trên dường thì thấy người người xô đẩy nhau sang hai bên.

" Tránh ra... ya ya...ya ya..."_ một cỗ xe ngựa chạy giữa đường với tốc độ cao, nhìn cỗ xe xa hoa hẳn nhân trong đó là tiểu thư thiếu gia nào đó đang hống hách ngang tàng không coi ai ra gì.

Mọi người hoảng hốt né sang hai bên, bỗng một thai phụ vấp chân không kịp chạy... chiếc xe đang đến gần, Nhạc Phượng Hy cau mày lấy từ không gian một cây roi dài màu đen quất một cái vào bánh xe làm cỗ xe bị lệch hướng ngã xuống.
" Ai da... các ngươi không muốn sống nữa hả???"_ Một giọng nữ tử chanh chua vang lên trong xe sau đó được người hầu dắt ra. Đó là một nữ tử chạc tuổi nàng, vận trên người huyết y đầy yêu mị, trên đầu cài nhiều trâm ngọc, mặt đầy son phấn vặn vẹo, miệng luôn không ngừng chửi bới phu xe rồi chuyển sang mắng những người xung quanh.

" Là ai? Là ai trong các người cả gan dám chặn xe của bổn tiểu thư, khôn hồn thì mau dắt xác ra đây!!!"

" Là ta"_ lúc này Nhạc Phượng Hy đang trùm kín đầu nên chỉ nghe được giọng nói chứ không nhìn thấy mặt.

" Là người à!!! Hừ... dám chặn xe ta, muốn chết???"

" Hừ!"

" Người đâu mau đánh chết hắn cho ta!"

Một loạt người cận vệ gồm 7, 8 người tiến lên tấn công Nhạc Phượng Hy. Nàng chếch miệng cười lạnh nhẹ nhàng luồn lách như một cơn gió sau đó đánh roi lên từng người, mấy chốc tất cả đều bị hạ gục và bất tỉnh... thực ra nàng lén rắc mê hương cho đám người này ngủ một chút, họ chỉ là nghe theo lệnh của nàng tiểu thư hống hách kia thôi... mục tiêu của nàng là dạy dỗ vị tiểu thư đáng ghét đó!!!
" Ngươi... các ngươi đúng là đồ vô dụng... hừ!!!"_ nói xong huyết y nữ tử liền phóng ra nhiều quả cầu lửa tấn công. Nhạc Phượng Hy đều né tránh được hết và nhanh chóng tiếp cận cự li gần sát với ả... rồi nàng đá mạnh vào bụng ả làm ả bay thẳng vào tường và phun ra ngụm máu tươi. Nhạc Phượng Hy động cổ tay điều khiển cây roi linh hoạt bay đến bắt lấy eo huyết y nữ tử kéo lại chỗ nàng định ra đòn kết thúc thì nghe được tiếng kêu cứu của thai phụ lúc nãy, hẵn là bị động thai. Nàng đành điểm huyệt huyết y nữ tử để chữa trị người kia. Ả đang định tấn công chống trả lại thì bị một đạo lực đánh vào hai điểm trước ngực và một điểm ở cổ làm ả cả người bị bất động, không thể nói chuyện được, sắc mặt ả tái xanh lo sợ không biết tại sao lại bị như vậy...
Nhạc Phượng Hy đến chỗ thai phụ quan sát, người này sắc mặt tím tái, vả mồ hôi, thở dốc, khó thở, nàng ngồi xuống bắt mạch thì phát hiện ra mạch nhanh... đang cao huyết áp, thai có chút động... dấu hiệu này là do thai phụ bị thiếu khí lên não vì quá hoảng sợ nên dẫn đến cao huyết áp có thể gây xuất huyết não mà tử vong... ngay cả thai nhi cũng khó cứu nỗi.

" Nương tử... nương tử nàng yên tâm chờ ta... ta đi tìm đại phu"_ Vị phu quân của thai phụ hấp tấp chạy đến nắm chặt tay nương tử của mình rồi định chạy đi tìm đại phu thì bị Nhạc Phượng Hy cất giọng ngăn lại.

" Giờ ngươi có đi thì cũng sẽ không kịp"

" Sao người nói như vậy? Người là đại phu? Người có thể chữa cho nương tử của ta được không?"

" Ngươi bây giờ kêu mọi người tản ra xa một chút cho nàng dễ thở..."
Người đàn ông đó lập tức nghe theo, Nhạc Phượng Hy lấy bộ kim châm ra sau đó đâm vào mấy huyệt vị của thai phụ. Những người dân xung quanh hiếu kỳ với phương pháp chữa trị khác lạ của nàng mà xì xầm bàn tán, có người nói nàng là lang băm chuyên lừa gạc người... Phượng Hy vẫn mặc kệ xung quanh bàn tán, vẫn chuyên tâm tập trung châm cứu mà không biết rằng trên một tửu lâu gần đó có ba ánh nhìn đang không ngừng quan sát nàng... Một lát sau quả nhiên thai phụ khí tức đều đặn trở lại, da mặt hồng hào hơn... mọi người lúc này đều trầm trồ khen ngợi, thán phục nàng...

" Đa tạ đại phu, tiểu dân không biết lấy gì đền đáp cho người"_ người đàn ông thấy nương tử đã ổn liền vui mừng hướng sang nàng cảm tạ.

Nhạc Phượng Hy nhẹ nhàng rút châm rồi cất châm cẩn thận mà lơ đãng nói theo thói quen của một bác sỹ: " Bây giờ hai mẹ con đều ổn, ngươi đem họ về nhớ cho ăn uống tẩm bổ đầy đủ, tuyệt đối không được cho uống bất kỳ loại thuốc nào... hiểu chưa?"
" Dạ vâng... đa tạ đại phu rất nhiều!!!"