" Không biết Lâm Như Tuyết có âm mưu gì nữa... vừa rồi nàng ta còn ra tay cứu ngươi đó!"_ Hoàng Ái Ny ghé sát tai nàng nói thầm.
Nhạc Phượng Hy vẫn bình tĩnh đấu mắt với Lâm Như Tuyết... nàng cũng mơ hồ đoán ra được chuyện này rồi.
Tiêu Vận nghe thấy lời nhắc nhở của Hoàng Ái Ny... hắn ngoái đầu nhìn xác Đại Câu.
Bây giờ mũi tên băng đã tan chảy hết chỉ để lại vết thương chí mạng đầy máu trên ngực Đại Câu.
Uy lực mũi tên ấy thật mạnh...
Không ngờ Lâm Như Tuyết lại tiến bộ nhanh chỉ trong thời gian ngắn nhưng hắn có cảm giác có gì đó không ổn.
" Nàng ta... có thật đã ra tay?"_ Hắn hỏi nhỏ Hoàng Việt Minh.
Hoàng Việt Minh nhẹ gật đầu. Lúc đó hắn ở ngoài vô cùng gấp gáp, cùng mọi người liên tục vận linh lực để phá vòng vây thổ công cho nàng bỗng Lâm Như Tuyết xuất hiện làm mọi người nhất thời ngưng hành động vì ngạc nhiên và... say đắm dung mạo nàng ta.
Lâm Như Tuyết ngang nhiên trở thành trung tâm của mọi người...
Hắn tức giận càng không quan tâm đến Lâm Như Tuyết rạng rỡ như thế nào... tình trạng nàng vẫn còn nguy cấp trong đó... hắn phải nhanh chóng cứu nàng ra ngoài!
" Thái tử... để ta góp sức"_ Lâm Như Tuyết dịu dàng mỉm cười hắn, bàn tay thon nhỏ lắc nhẹ... tức thì băng linh lan tỏa quanh bàn tay kết thành bộ cung tiễn màu trắng-lam tuyệt đẹp...
Lâm Như Tuyết giơ cung lên làm vạt áo trắng phất phơ trước gió tạo thêm nét thoát tục tựa như tiên nữ giáng trần... mũi tên phát ra ánh trắng tràn đầy uy lực bắn thẳng và xuyên qua bức tường đất cao sừng sững... tiến tới mục tiêu là Đại Câu...
Chỉ là không ai ngờ rằng mũi tên ấy... chính là cố ý muốn khiêu khích Nhạc Phượng Hy...
Lúc Nhạc Phượng Hy tra hỏi ma âm, cả nàng và Tiêu Vận đã không kịp phát hiện ra có mũi tên được bắn từ sau lưng... nó bay soạt trên vai xuyên qua mái tóc nàng tiến thẳng vào ngực trái của Đại Câu.
Nếu như mục tiêu đó là nàng thì chắc chắn nàng sẽ bị mũi tên đâm trúng không bị mất mạng thì cũng bị trọng thương...
" Thật ngại quá... để tiểu thư cứu giúp, tại hạ xin cảm tạ"_ Nhạc Phượng Hy mỉm cười.
" Dù sao cũng từng là đồng học lại từng có dịp so tài với nhau... không cần khách sáo"_ Lâm Như Tuyết nhẹ nhàng nói sau đó tỏ vẻ lo lắng nhìn Tiêu Vận.
" Biểu ca... huynh không sao chứ? May là ta đến kịp"
Nhạc Phượng Hy nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Vận... đó kìa! Biểu muội yêu quý của ngươi quan tâm hỏi thăm kìa!!!
Tự dưng nàng lại cảm thấy khó chịu... cứ như có mùi chua chua không biết từ đâu ra... (t/g: từ tỷ mà ra chứ đâu... mùi dấm ý!!!?)
" Đa tạ... ta vẫn ổn"_ Tiêu Vận lạnh lùng nói với Lâm Như Tuyết.
" Huynh không sao là tốt rồi"_ Lâm Như Tuyết giọng run run như bản thân đang bị uất ức... nhưng bên vạt áo bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm.
Hắn dám lạnh lùng với nàng, còn làm vẻ thanh cao thế làm gì? Hay là muốn lạt mềm buộc chặt?
Hai nam nhân sau lưng nàng còn có địa vị và mạnh hơn rất nhiều so với đám ngu dốt bên cạnh Nhạc Phượng Hy kia...
Để coi các ngươi còn say mê ả ta bao lâu hay lại hối hận vì đã không theo nàng... một nữ chính như nàng chính xác là phải như thế này! Một người cường đại, từ dung mạo đến sức mạnh đều phải đứng đầu, không ai có thể vượt qua, đi đến đâu cũng làm cho mọi người mê luyến và bái phục.
Đúng vậy! Bây giờ nàng mới chính là một nữ chính thực thụ. Còn Nhạc Phượng Hy... thì sẽ là bàn đạp lý tưởng để nàng vươn cao.
Lâm Như Tuyết phóng một tia sát khí vào Nhạc Phượng Hy. Nàng bây giờ đã khác trước rất nhiều, một Nhạc Phượng Hy nhỏ nhoi sao có thể so sánh với nàng được chứ!
" Ta vừa mới nhậm chức Thần Sứ không bao lâu, lại bận rất nhiều chuyện nên chưa thể cùng các đồng học ở đây thưởng rượu... mong các vị không trách..."_ Lâm Như Tuyết tỏ vẻ áy náy. Trong lời nói lại cố ý nói ra một sự thật...
" Thật thất trách! Tại hạ không kịp nghênh đón Thần Sứ đến thăm"_ Đông Kình chạy tới bái lễ với Lâm Như Tuyết.
Mọi người xung quanh hít ngụm khí lạnh bất ngờ nhìn chằm chằm Lâm Như Tuyết.
Không ngờ... mỹ nhân áo trắng đầy thoát tục và thanh khiết này lại là vị Thần Sứ nổi danh khắp đại lục??? Người mà chỉ trong một thời gian ngắn đã vượt qua hết các thử thách huấn luyện do các Điện Tôn đề ra và lấy được sự tín nhiệm của Tế Ty mà giành được chức vụ cao - Thần Sứ, chức vị này có thể nói chỉ thấp hơn Thánh Tế của Đoan Hiên và Tống Nghi một bậc.
Nhưng vì trong Thần Giáo không loan truyền thực danh của vị Thần Sứ này nên không ai biết được người đó chính là Lâm Như Tuyết!!!
Lâm Như Tuyết kiêu ngạo nhìn Nhạc Phượng Hy... sau đó dịu dàng nói với Đông Kình.
" Ta nhận được lệnh đến đây để diện kiến Thánh Tử"
Nhạc Phượng Hy nhướn mày lên... Thánh Tử... Đoan Hiên!!! Đúng rồi!Hắn hôm nay không xuất hiện! Không phải... vết thương đó nghiêm trọng chứ? Còn độc thì sao? Đã giải chưa? Nàng từng tìm đến phòng hắn nhưng lại phát hiện hắn đã đổi phòng, ngoài thành chủ ra thì không ai biết được hắn ở đâu cả...
" Bẩm Thần Sứ, Thánh Tử hôm nay thân thể không được khỏe nên đã nghỉ ngơi ở trong phủ rồi"_ Đông Kình cung kính nói.
" Vậy hãy đưa ta đến gặp ngài ấy... Tế Ty muốn ta nhắn lại cho ngài ấy vài việc quan trọng"
" Vâng xin mời..."
Đông Kình giao buổi tiệc lại cho con trai ông - Đông Lý quản lý, còn bản thân thì đích thân dẫn đường cho Lâm Như Tuyết.
Lâm Như Tuyết nhẹ nhàng chào mọi người rồi đi theo thành chủ Đông Kình. Hai tên nam nhân từ đầu đến cuối vẫn im lặng nay cũng đi theo sau Lâm Như Tuyết. Vừa rồi bọn hắn đã lặng lẽ quan sát Nhạc Phượng Hy một hồi lâu nhưng chẳng nhận thấy điều gì cả.
Không phải Tuyết nhi nói với bọn hắn phải cẩn trọng với kẻ thù không đội trời chung của nàng tên là Nhạc Phượng Hy hiện đang giả trang thành Lãnh Phi.
Tuyết nhi còn nói từng bị Nhạc Phượng Hy giở trò âm độc hại nàng mém bị tàn phế...
Người này thật có bản lĩnh như vậy sao?
Nhìn mãi thì cũng chỉ là một người vô dụng, không có linh lực, là một phế vật không hơn không kém.
Chờ ba người kia khuất hẳn đi... mọi người bắt đầu tản dần đi theo sự chỉ dẫn đến khu vực nhập tiệc... nhưng trong đầu vẫn lâng lâng hình ảnh tuyệt mỹ của Lâm Như Tuyết.
Nhạc Phượng Hy lúc này vẫn đứng ngơ người... Hắn không được khỏe?! Hình ảnh hắn ôm vết thương đầy máu đêm qua hiện lên trong đầu nàng...
" Nè... Phượng Hy!!! Ngươi không sao chứ? Sao lại đứng ngẩn người thế?"_ Ái Ny lay lay vai nàng.
Thấy sắc mặt nàng có chút thiếu sắc, đáy mắt hiện lên nỗi bồn chồn, lo lắng. Tiêu Vận cùng Hoàng Việt Minh không hẹn mà tiến gần nàng, một trái một phải nắm lấy cổ tay nàng...
" Nàng..."
" Hửm?! Hai người lại đây nắm tay ta làm gì?"_ Nhạc Phượng Hy giật mình nhìn hai tay mình đang bị bọn hắn nắm chặt, hơi ấm cùng cảm giác chai sạn ma sát lên tay nàng làm cả người nàng như bị điện giật.
" Bọn hắn... hắn... là đoạn tụ???"_ Tiêu Dao đứng cách đó không xa, mặt đỏ bừng, tay chỉ chỉ ba người nào đó đang tay trong tay hết sức mờ ám. Người Đại Hồ sống ở vùng thảo nguyên rộng lớn, vốn rất phóng khoáng về chuyện tình cảm nhưng không ngờ mấy người này còn phóng khoáng hơn rất nhiều!
Đinh Lạc Doanh đứng bên cạnh Tiêu Dao cũng trố mắt nhìn ba người... thì ra tên Lãnh Phi này bề ngoài tỏ vẻ phong lưu, đào hoa, chuyên ôm ấp nữ nhân bên mình thật ra là cố ý muốn che giấu bản chất "đoạn tụ" của mình ???
Tiêu Vận và Hoàng Việt Minh đồng loạt buông tay nàng ra, ngại ngùng xoay mặt đi, người bên trái khuôn mặt ửng hồng, mắt mắt mơ màng nhìn vào bàn tay mình, người bên phải vành tai đỏ bừng, đôi môi mỏng run run, bàn tay cầm kiếm bóp chặt đến nổi nghe thấy tiếng nứt của vỏ kiếm.
Cả đám đều ngơ ngẩn... lần... lần đầu tiên mới thấy hai tên này... khụ... ngại ngùng như vậy a~
Hoàng Ái Ny và Bạch Khinh Lục hứng thú nghiêng người nhìn Hoàng Việt Minh... oaaaa~ đỏ mặt thật kìa!
" Không ngờ ngươi lại là đoạn tụ!? Ngươi che giấu cũng quá tốt đi..."_ Một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Phàm ca!!!"_ An Hiểu thốt lên, giọng có chút run run lập tức chạy đến chỗ hắn.
Lúc này, Dương Hàn Long đã phi thân đến gần Nhạc Phượng Hy, cau mày quan sát xung quanh... hình như ở đây đã xảy ra cuộc ẩu đả, còn có xác người nằm không xa kia... sau đó đập vào mắt hắn là bàn tay đang băng vải trắng nay lại nhiễm một chút màu huyết đỏ.
Nàng bị thương???
Tay phải cầm kiếm có chút run run nhưng không có lực...
Tay trái hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của nàng như thể nếu hắn run tay một cái thì sẽ làm nàng bị đau hơn...
Sao hắn chỉ rời xa nàng một cái là nàng lại xảy ra chuyện???
" Chỉ là vết thương nhỏ thôi... đừng lo"_ Nàng đưa tay vuốt lên má hắn an ủi. Sao sắc mặt hắn có chút xấu, tay có vẻ lạnh... nhìn qua Lưu Trác Phàm, hình như hắn ta đang bị thương, vậy thì... nàng quay lại nhìn tổng thể Dương Hàn Long một lần nữa.
Dương Hàn Long dường như biết nàng đang thăm dò hắn... liền bật người lùi lại, không dám nhìn thẳng vào nàng, giọng cứng nhắc vang lên.
" Ta đã đưa người đến rồi"
" Đúng rồi! Ở đây có ai biết chữa bệnh không? Giúp ta cứu người!!!"_ Lưu Trác Phàm ôm lấy cánh tay đang rướm máu, An Hiểu hấp tấp lấy băng bó lại cho hắn.
Nàng không quan tâm đến lời nói hối thúc của Lưu Trác Phàm, chỉ cười lạnh với Dương Hàn Long.
" Long... tay phải huynh sao cầm kiếm có vẻ run thế vậy?"
"...."
Sao không khí có vẻ lạnh lẽo thế vậy?
" Đó không phải là... Thiên Lâm công chúa???"_ Hoàng Thiên chỉ cái vị cô nương đứng khuất đằng xa.
" Làm ơn... giúp ta cứu chàng... hức hức... làm ơn... chàng ấy không thể chết được..."_ Thiên Lâm nức nở ôm lấy thân thể một nam nhân, cả người hắn đầy vết roi và vết kiếm chém, hắn ngã gục xuống, Thiên Lâm thân hình nhỏ yếu nên không thể đỡ được hết cả người hắn nên cũng khụy chân xuống đất... hẳn tên nam nhân này là tình lang của công chúa rồi.
" Tiểu Kỳ... đệ đến đó xem trước"_ Nàng phân phó.
Nhạc Thiên Kỳ ngoan ngoãn chạy đi, Hiên Viên Ninh liền kéo kéo tay đại ca chạy theo Thiên Kỳ.
Bây giờ sắc mặt Nhạc Phương Hy nghiêm túc vô cùng, không còn cái vẻ ngả ngớn, thích trêu chọc người khác nữa... không khí ngày càng lạnh hơn a~
" Để muội đến đó hỗ trợ tiểu Kỳ"_ Vũ Hồng nhanh chân kéo Hoàng Thiên chạy đi.
" Ta đi giúp tỷ tỷ"_ An Nhiên cũng trốn đi.
" A! ta cũng muốn đi hỏi thăm Thiên Lâm một chút"_ Hoàng Ái Ny gãi đầu rồi cũng chạy thoắt đi vẫn không quên kéo theo Tống Vỹ Tinh vốn từ đầu đã làm người vô hình.
Tống Vỹ Tinh ngây ngốc nhìn tay mình đang bị Ái Ny kéo đi. Quái?! Kéo hắn theo làm gì???
" Sao lại giấu?"_ Nàng quay lại chủ đề cũ với Dương Hàn Long.
"...."
" Cởϊ áσ ra"
" Hả?"_ Những người còn ở lại đồng loạt thốt lên bao gồm Tiêu Dao, Đinh Lạc Doanh, An Trung, Bạch Khinh Lục, Đông Phương Triệt, đặc biệt Hoàng Việt Minh và Tiêu Vận đều đứng chắn trước Dương Hàn Long, ngăn cản nàng đến gần Dương Hàn Long.
Riêng Dương Hàn Long thì cứng người, lưng thẳng tắp như cột, tay cầm kiếm càng run hơn...
" Chặn ta làm gì? Sợ ta ăn thịt hắn sao?"_ Nàng cau mày nói.
" Nàng bắt hắn cởϊ áσ làm gì?"_ Hoàng Việt Minh hỏi.
" Trị thương"
Hàng loạt tiếng thở phào vang lên... thì ra chỉ là trị thương.
Chứ các người tưởng nàng muốn thịt hắn thật hả?_ Nàng khinh thường nhìn bọn họ.
" Ta tự giải quyết được"_ Dương Hàn Long nghiêm túc.
" Ta không tin cái người hay thích giấu diếm thương thế của mình mà có thể tự trị thương tốt cho bản thân được... chắc chắn sẽ để lại di chứng"
" Để ta và Tiêu Vận giúp hắn trị thương. Nàng không cần động tay vào"_ Hoàng Việt Minh nói.
Nàng suy nghĩ một hồi lâu... nàng thật lòng muốn tự mình điều trị cho Hàn Long thì mới an tâm nhưng... nhìn tháu độ của bọn hắn nếu nàng không đồng ý thì mấy người này chắc sẽ liều chết với nàng quá!!! >_Bộ nhìn bà đây biếи ŧɦái lắm hả???
Nàng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
" An Trung! Bạch Khinh Lục! Đông Phương Triệt! Các người giúp ta đưa bốn người họ về phòng để tiện điều trị. Ở ngoài đây sẽ có người chú ý..."_ Nàng phân công. Nhìn bốn người họ đều bị thương, dáng vẻ khá chật vật lại thêm thân phận đặc biệt của Thiên Lâm... nàng cũng đã đoán được một phần nào...đó là...
Họ đang đào thoát!!!
Tức là họ đang bị truy đuổi... và còn là đối tượng truy nã của triều đình.
Chậc!!!
Nàng bảo Dương Hàn Long giúp cho Lưu Trác Phàm thoát khỏi sự giam cầm của Lưu gia và bảo hộ hắn ta đến đây an toàn chứ đâu kêu đi giúp hai người kia vượt ngục?!?
Ha! Giờ hay rồi đó! Long bị thương, còn không rõ là có nghiêm trọng không?! Lại vướng thêm rắc rối của đôi tình lữ kia ??? chắc chắn... chẳng bao lâu nữa thì binh lính cũng sẽ truy bắt đến tận đây.
" Hazzz rồi rồi..."_ Bạch Khinh Lục ngao ngán. Tưởng đêm nay sẽ được thưởng rượu, thưởng hoa thoải mái... ai ngờ... hazzz số hắn không phải số hưởng mà T_T
........................................................................
" Thiếu gia..."
" Vũ Mặc! Ngươi thấy tên tiểu tử kia thế nào?"
" Không biết ngài muốn hỏi người nào?"
" Thì cái tên lùn lùn, tay cầm quạt, vận lam y đó"
Vũ Mặc hướng mắt nhìn một hồi sau đó thật thà nói ra nhận xét.
" Thoạt nhìn thì chỉ như một phế vật không có linh lực nhưng sau cuộc náo loạn vừa rồi... xem ra hắn có vẻ không tầm thường"
" Vậy ngươi nghĩ hắn có mạnh không?"
" Thuộc hạ không rõ"
" Ta thấy hắn ta rất thú vị"
" Thiếu gia... đó là một nam nhân"_ Vũ Mặc đen mặt. Thiếu gia nhà hắn không phải chỉ hứng thú với mỹ nhân sao, bây giờ lại...
" Thì sao?"
" Ngài tốt nhất đừng... khụ... gần gũi với nam nhân..."_ Thuộc hạ đang muốn nhắc nhở ngài... hắn chính là nam nhân... nam nhân chứ không không phải là nữ nhân. Ngài tuyệt đối không được hứng thú với nam nhân!!!
" Hửm?! Ngươi không phải là nam nhân sao?"
" Không phải... Ý thuộc hạ là... tên đó là đoạn tụ..."_ Đúng vậy!!! Tên đó không chỉ là nam nhân mà còn là đoạn tụ rất rất nguy hiểm >_
" Đoạn tụ thì sao?"
" Thiếu gia... không phải ngài nói đến đây để ngắm mỹ nhân sao? Vị Thần Sứ kia xinh đẹp, mỹ miều, duyên dáng thoát tục thế kia... rất thích hợp với ngài nha~"
" Vũ Mặc! Lần đầu tiên ta nghe thấy ngươi khen mỹ nhân đấy, thật làm ta thụ sủng nhược kinh a"
" Khụ... thiếu gia, chúng ta nên trở về thôi"
" Ta chưa muốn về... ngươi muốn về thì về một mình đi"_ Nói xong hắn nhanh như gió chạy đi.
Vũ Mặc lắc đầu đuổi theo...
Chẳng mấy chốc thì hai bóng dáng ấy tan biến hẳn trong bóng đêm...