Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 13




" Cuối cùng ngươi cũng tìm được nàng..."_ Một giọng nam trầm vang lên. Thân tử y từ trong bóng tối bước ra.

" yiu yiu"_ tiểu bông nhỏ nhảy lên nhảy xuống như đang nói gì đó

Nam tử kia dường như hiểu được ý muốn nói của tiểu bông nhỏ mà thản nhiên trả lời:

" Ngươi hãy ở bên cạnh nàng và tìm lại những thứ vốn thuộc về nàng..."

" yiu yiu..."

" Hiện tại ta chưa thể ở bên nàng được nhưng không lâu nữa đâu... ta sẽ đến bên nàng... nương tử... hãy chờ ta"_ Vị nam tử kia nhẹ nhàng vén tóc nàng rồi ôn nhu đặt tay lên trán nàng, từ tay hắn phát ra kim quang ấm áp, sắc mặt nàng dần ổn định lại, không còn cảm giác đau đớn nữa. Sau đó vị nam tử bí ẩn nói tiếp: "... như thế thì sau này khi tiến cấp đột ngột sẽ bớt đau đớn hơn..."

Nhạc Phượng Hy mơ hồ nhìn thấy tử mâu xinh đẹp đầy mê hoặc cùng bóng dáng mờ ảo rồi nàng nhắm mắt ngủ tiếp...
Khi tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau, Nhạc Phượng Hy phát hiện mình đang ở trong một hang động. Thấy nàng đã tỉnh, cục bông nhỏ nhảy tưng tưng trên người nàng vui mừng.

" Đây là đâu?"_ Nàng hỏi

" yiu yiu... yiu"

" hazzz... ta không hiểu ngươi đang nói gì!? Thôi kệ... ngươi là thú khế ước của ta?"

Nó gật đầu, mắt tròn xoe nhìn nàng. Nhạc Phượng Hy kiểm tra lại nguồn linh lực thì phát hiện ra nàng hiển nhiên tăng cấp mà tăng liên tục năm cấp... thảo nào lúc đó nàng lại đau đớn đến vậy, nếu là người khác thì sẽ bị phản vệ ngay nhẹ thì trở thành phế nhân còn nặng thì tử vong... như vậy nó cũng không đơn thuần là một linh thú bình thường. Còn một vấn đề thật kỳ lạ, nàng nhớ kinh mạch nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng thậm chí có thể đã bị phá hủy nhưng hiện tại nàng vô cùng khỏe mạnh a... không hề có chút thương tích nào.  
Nàng còn có nhiều nghi vấn không thể giải đáp. Nàng nghĩ tiểu bông nhỏ này biết vài chuyện chỉ là... nàng và nó không thể giao tiếp "bình thường" a T_T.

Đáng lý ra nó phải biết nói chuyện với chủ nhân là nàng chứ... không lẽ nó có bậc thấp đến nỗi chưa thể nói chuyện được??? Nhưng nếu là bậc thấp thì không lý nào nàng lại ngang nhiên tiến cấp liên tục như vậy được... hazz thực khó nghĩ mà!!!

" Ta nên gọi ngươi là gì a... ừmmm..."_ Nàng ngồi chống tay suy nghĩ.

" yiu yiu yiu"_ mắt nó sáng lên cứ nhảy trước mặt nàng " chủ nhân! Chủ nhân! Ta gọi là Bạch Lân... là Bạch Lân đó!!!"

" A! Hay gọi là tiểu Bạch đi... ừm không hay cho lắm... nhìn ngươi nhỏ nhỏ tròn tròn như vậy gọi tiểu Cầu là hợp nhất..."

" yiu yiu... yiu yiu" _ Nó nhảy tưng tưng " không phải mà... là Bạch Lân... tên này mới hay a... chủ nhân..."
" Nhìn ngươi vui mừng như vậy ắt hẳn thích cái tên này lắm nhỉ... tiểu Cầu"_ Nàng xoa xoa bộ lông mềm mượt của Bạch Lân, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

" yiu yiu" - " thiên a... ta phải nhanh mạnh lên mới được!!! Không thể nói chuyện thật bức xúc a!!!"

Nhạc Phượng Hy đi vòng quanh hang động, tiểu Cầu liền nhảy ra khỏi người nàng chạy đến một vách đá rồi chân nhỏ nhắn cứ cào cào hòn đá to bằng nắm tay nằm trên vách đá đó. Hiểu được ý nó, nàng bước đến động thử hồn đá... hình như là có mật thất... nàng xoay hòn đá theo chiều kim đồng hồ bỗng có tiếng động mạnh phát ra và một đường hầm xuất hiện...

Không ngờ trong hang cũng có mật thất a~

Nàng hiếu kỳ bước vào thì thấy bên trong là cả một kho báu a... nàng cứ như hải tặc đi thám hiểm truy tìm kho báu vậy đó... bởi trong mật thất là một đống thanh kim, thanh tệ, trang sức lấp lánh, trân châu,... ngay cả nhẫn không gian, vòng không gian... đều có đủ loại, nhìn sát ngay các vách đá là những thanh kiếm, thương, giáo mác... được dựng lên ngay ngắn. Nàng cầm một trong thanh kiếm gần nhất lên xem... ở chuôi kiếm có khắc hoa văn và ký tự cổ, nhìn nó có vẻ là cổ vật từ xa xưa nhưng lưỡi kiếm vẫn sắc bén và sáng bóng lạ thường, cả thanh kiếm phát ra linh khí mạnh mẽ.
Đây là một bảo kiếm viễn cổ rất mạnh chỉ đứng sau thần vật!

Nàng xem một hồi liền khoái chí mà thu hết vào không gian. Tiếp tục đi sâu vào trong mật thất là một vườn cây toàn là thảo dược mọc um tùm. Chúng đều là thảo dược quý hiếm dường như đã không còn tồn tại ở thế giới này như Thiên Mộc Căn, Xích Tinh Sa, Trùng Hư Thảo,... tất cả đều giao cho Mộc Mộc sắp xếp trồng vào dược trại của nàng.

Điều mà nàng thấy thích nhất đó là ở một hồ nước nhỏ có ba đóa sen mọc ở giữa hồ gồm Kim Liên, Hồng Liên, Tử Liên. Đây không phải là Tam Bảo Liên trong truyền thuyết đây sao??? Chúng là loại sen quý hiếm do hấp thu tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa hàng vạn vạn vạn năm mới nở ra ba đóa tất nhiên nơi nó mọc không thể là nơi tầm thường... điều cần chú ý là ba đóa đều phải đi cùng nhau, nếu một đóa bị chết hoặc bị lấy đi mất thì hai đóa còn lại cũng sẽ héo đi và chết. Tác dụng của chúng thì vô cùng tốt, cả ba đóa đều có tác dụng như nhau như tăng tu vi, chữa trị vết thương,... và chỉ cần một cánh cũng đủ dùng rồi...tuy nhiên mỗi đóa cũng có vài tác dụng đặc biệt như Hồng Liên có tác dụng làm đẹp, khi nhân dùng nó thì cơ thể sẽ được cải thiện về dung nhan, người xấu xí đến mấy đều có thể trở thành mỹ nhân; Tử Liên có tác dụng tạo linh căn cho nhân, có là người bình thường, phế vật không thể tu luyện đều có thể thành cường nhân; Kim Liên nghe nói có thể chế thuốc trường sinh bất tử, cơ thể bị thương nặng đến mấy thì Kim Liên đều tái tạo và phục hồi lại chức năng sống cho cơ thể như khi chưa bị thương gì cả... Tất nhiên bảo vật như vậy ai mà không muốn chứ, ngay cả hoàng đế cũng có thể sẵn sàng bán quốc để có được chúng... từ xa xưa đã có nhiều trận chiến tranh lớn nổ ra chỉ vì muốn tranh đoạt Tam Bảo Liên này... không ngờ hiện tại chúng lại nằm trong tay nàng, tâm nàng vui sướng nhảy cẩng lên, liên tục dặn dò Mộc Mộc cẩn thận trồng nó ở nơi thích hợp.
Cuối cùng là ở tận cùng mặt thất trong một góc nhỏ có một thanh bạch ngân cũ kỹ được cắm chặt vào một hộp gỗ nhỏ. Nàng cẩn trọng rút nhẹ thanh kiếm ra, nhìn nó chỉ là một thanh kiếm bình thường không hơn không kém nhưng không phải vì thế mà nàng chủ quan khinh thường nó, ắt hẳn nó có bí mật nào đó chăng? Nàng cần kiểm tra lại sau... Nàng quay về chiếc hộp gỗ, nàng mở nó ra thì thấy có một viên bạch châu, khi nàng cầm lên ngắm thì viên bạch châu rung lên và phát sáng lên như đang chào mừng nàng... nó sáng một hồi thì tắt lịm đi. Nhạc Phượng Hy nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy có dấu hiệu gì nên nàng cất nó lại vào hộp rồi thu vào không gian cùng thanh kiếm để lúc rãnh rỗi nàng sẽ nghiên cứu tiếp... mấy chốc cả mặt thất đều trơ chọi không còn gì.

Nhạc Phượng Hy ôm tiểu Cầu ra ngoài tìm đường rời khỏi sơn mạch... thực ra nàng có thể cho tiểu Cầu vào không gian của khế ước trận hay không gian của nàng đều được nhưng tiểu Cầu lại muốn cùng nàng ở bên ngoài tự do tự tại hơn. Đang đi chưa được bao lâu thì phát hiện có động tĩnh, lúc đầu nàng nghĩ có ma thú xuất hiện nhưng khi đến gần thì phát hiện có một người đang bị thương nằm gục ở một gốc cây.
Nhạc Phượng Hy giữ một khoảng cách với người đó để quan sát. Đó là một nam tử vận hắc y, làn da màu đồng mạnh mẽ giờ có chút nhợt nhạt do mất máu, mắt nhắm nghiền nhưng tay vẫn nắm chặt thanh kiếm phòng ngự lộ rõ một khí chất anh tuấn, cương nghị. Nàng xâm nhập xem tu vi của hắn thì phát hiện hắn là một Kiếm Sư thậm chí là bậc Kiếm Tông cấp 8, còn trẻ như vậy mà đã mạnh như thế vậy sao lại bị thương nặng chứ?! Nếu nàng cứu hắn thì sao nhỉ???

Không do dự nữa, nàng quyết định đến gần hắn xem xét vết thương. Chưa kịp chạm vào hắn thì tay hắn đã động kiếm rồi nhanh chóng kề lưỡi kiếm vào cổ nàng, mắt hắn mở ra trừng nhìn nàng

" Ngươi là ai?"

" Ta à... ừmm... ta nói ta là đại phu ngươi tin chứ?"_ Nàng không để tâm kiếm đang kề ngay cổ mình mà vẫn mỉm cười tinh nghịch trêu chọc hắn.
Hắn ngẩn người... đã gặp tình trạng như vậy rồi mà nàng không sợ hắn và còn thản nhiên trêu chọc hắn nữa.

Hắn đột nhiên choáng váng, tay cầm thanh kiếm run rẩy rồi mất lực hạ xuống.

Hắn sắp chết rồi sao? Chết vì bị phản bội!?

Mong rằng kiếp sau hắn sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

" Ha! Như vậy đã muốn chết rồi sao?"_ Nàng lên cao giọng châm biếm hắn.

" Cút đi!"

" Ngươi là gì mà ta phải nghe lời ngươi?"

Hắn rất ít khi nói chuyện vì vậy hắn không nói lại người ta. Hắn mệt mỏi dịch cơ thể sang chỗ khác thế nhưng cơ thể hắn nặng như chì, lại không còn cảm giác nữa, mỗi lần dộng đậy, vết thương lại trào máu ra...

Hắn thở dốc nằm gục xuống, mắt lờ mờ nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy đang tiến lại gần hắn.

Dù sao cũng chết, nàng ta muốn làm gì thì làm đi.

Nhạc Phượng Hy đặt tay lên vết thương đang chảy máu ồ ạt, vận quang linh truyền vào người hắn.
Cảm giác dần quay trở lại mang đến sự đau đớn sâu tận xương tủy, nhưng nhờ thế hắn mới có thể tỉnh táo lại một chút.

" Ta cũng chỉ đang tập luyện thôi, đừng hiểu lầm. Nếu muốn chết thì có thể tự lấy kiếm đâm vào tim mình đi, một kích trí mạng. Ta cũng không có bản lĩnh làm người chết sống lại"_ Nàng tiếp tục giở giọng châm biếm.

Lúc này mắt hắn đã có thể nhìn rõ hơn người trước mặt, một tiểu cô nương trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú nhưng lại có đôi mắt tuyệt đẹp.

Tại sao hắn lại cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc.

Giống như... hắn đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Hắn bất giác đưa tay lên chạm vào khóe mắt nàng vuốt nhẹ...

Nàng ngẩn người trước hành động này của hắn.

"Gì vậy? Không muốn chết nữa à? Còn muốn trêu chọc con gái nhà lành à?!"
Hắn giật mình rụt tay lại sau đó gục đầu xuống tránh né ánh mắt nàng. Hắn sợ hắn không kiềm chế được cảm xúc muốn lao vào ôm chặt lấy nàng.

Hắn hiển nhiên lại có suy nghĩ này với một cô nương mới lần đầu gặp mặt.

Nàng không quản người đang ngốc kia, nàng thản nhiên cởϊ áσ hắn xem vết thương. Động tác nàng vừa nhanh vừa dứt khoát làm ai đó khi bừng tỉnh trong hồi tưởng cũng không kịp chống cự lại... đây... đây là nam nữ thụ thụ bất tương thân a!!!

" Ngươi như thế nào bị thương vậy? Bị bao lâu rồi?"

" Đêm qua ta bị ám sát nên chạy đến đây lại gặp ma thú tấn công..."_ Hắn bị chính người trong tổ chức ám sát chỉ vì hắn chống đối không làm nhiệm vụ được giao... hắn quá mệt mỏi khi làm công việc này rồi.

Nàng vẫn chăm chú khám bệnh. Sau khi khám xong nàng nói.
" Vết thương nặng nhất là ở hông bên phải do bị kiếm đâm xuyên qua nhưng may là bị tổn thương phần mềm thôi, tuy nhiên cần phải cầm máu... chân ngươi bị gãy rồi, ta phải nối xương lại cho ngươi..."

" Tại sao cô nương lại cứu ta?"

" Ừmmm vì sao nhỉ!? Có lẽ vì ngươi đẹp làm ta thích nên muốn cứu thôi.."_ Nàng trêu chọc_ " ...chỉ là phí chữa trị của ta hơi đắt nếu ngươi không trả được thì làm bảo tiêu cho ta ba năm đi!"

" Ta... thôi được rồi... ta sẽ làm bảo tiêu cho cô nương"

" A... ngươi đồng ý thật hả??? Ta chỉ nói đùa thôi... mà ngươi thật là không có khiếu hài hước gì hết... chậc... thật là..."

" Dương Hàn Long ta trước giờ chưa từng nợ ai cả cũng không bao giờ đùa cả... ta đã nói thì ta sẽ làm"

" Ngươi là sát thủ"

" Làm sao cô nương biết?"_ hắn ngạc nhiên, mắt nhìn thẳng vào nàng đề phòng. Hắn làm sát thủ lâu nay chưa ai biết mặt hắn... sao nàng lại biết rõ như vậy?
Nàng nhìn cách hắn nói chuyện nàng liền cảm thấy quen quen như thế nào ấy!!! Cứng ngắt, bảo thủ, không biết biểu lộ cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh... vũ khí luôn có bên người... nàng như nhìn thấy bản thân mình trong giai đoạn đầu làm sát thủ...

Là một cổ máy không có cảm xúc chỉ biết thi hành nhiệm vụ theo mệnh lệnh...

" À... chỉ là thấy tay ngươi có vết chai cầm kiếm đặc trưng thôi... tên ngươi là Dương Hàn Long à? Ta tên Nhạc Phượng Hy"

Nhạc Phượng Hy??? Cái tên này hắn đã từng nghe qua nhưng sao không thấy giống trong lời đồn? Chắc là trùng tên thôi... hoặc là lời đồn kia là giả...