Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 138




Phù!!!

Nhạc Phượng Hy đánh đã tay, thoải mái phủi tay đứng thẳng người dậy.

Tâm trạng nàng tốt hơn nhiều rồi~

Phong Liên Khanh bị đánh tàn tạ, chật vật ngồi dậy, việc đầu tiên chính là sờ lên mặt kiểm tra... cảm giác đau đau... còn cảm thấy sưng lên nữa!!!!!!!!

Không phải hắn bị hủy nhan rồi chứ!? ?

Nữ nhân chết tiệt! Đã nói không được đánh vào mặt mà!!!

Hắn lục lọi trong nhẫn không gian lấy ra một cái gương nhỏ.

Hắn vừa nhìn mặt mình trong gương liền ngã ra ngất xỉu...?

"!!!!"_ Sao ngất rồi???

"!!!!"_ Vũ Mặc bình tĩnh bước đến kiểm tra tình hình sau đó thở dài.

" Công tử... À... Cô nương không cần lo lắng. Thiếu gia nhà ta chỉ bị sốc một tí vài giờ sau sẽ tỉnh lại thôi"

Sốc!!! Có gì đâu mà sốc đến vậy!? Nàng nhớ đánh hắn đâu mạnh lắm đâu!!!

" Thiếu gia vốn rất quý trọng khuôn mặt này... bây giờ lại ra nông nỗi như vậy... Hazzzz dù sao cũng là chuyện tốt. Tại hạ đa tạ cô nương"_ Vũ Mặc chắp tay cảm ơn nàng.
" Hả? Tại sao đa tạ ta? Ta có làm gì đâu??? "_ Nàng ngơ ngác chỉ vào mình.

" Thiếu gia như vậy, tại hạ tiện đưa ngài ấy trở về hơn... cáo từ!!!"_ Vũ Mặc vác Phong Liên Khanh lên vai sau đó phóng đi mất...

Vù vù vù...

Hai người đó đúng là kỳ lạ!!!

" Tỷ tỷ... "_ Hỏa Phụng định nói gì đó nhưng lại bị Tiểu Cầu ngăn lại. Bọn nó cần phải gặp Mộc Mộc và đánh thức Băng Thiên Lộc để làm rõ hơn rồi mới nói cho chủ nhân biết được...

" Chuyện gì?"

" À... không. Tỷ không phải đang thi đấu sao?"

" OMG!!! Đúng rồi! Hai đứa về không gian nghỉ ngơi đi. Ta phải nhanh chân trở về nếu không mọi người lại loạn lên đi tìm ta nữa thì khổ"_ Nàng ôm đầu nói.

Cách đó không xa, Đoan Hiên đứng nấp sau thân cây nhìn bóng dáng nàng hấp tấp chạy đi mà thở dài... Hắn tiến đến vị trí mà vừa rồi nàng bị ám sát kiểm tra một chút...
Đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ, cả người tỏa ra luồng hắc khí sau đó hai tay hiện lên cầu quang hút dần luồng hắc khí đó vào làm hai cầu quang vốn có màu trắng thuần khiết nay lại nhiễm sang màu xám. Hắn ném hai cầu quang xuống đất lập tức từ dưới mặt đất hiện lên tàn dư âm khí lẫn pháp trận thông giới.

Hừ! Quỷ giới sao?

Lãnh Minh Dực... lần này là ngươi làm liên lụy đến nàng. Ta nên đãi ngộ thế nào với ngươi đây???

........................................................................

Khi nàng trở về...

" Trời ạ!!! Ngươi đi đâu mà lâu thế??? Làm bọn ta sốt ruột cả lên!"_ Hoàng Ái Ny hùng hổ nói.

" Vậy tình hình bây giờ ra sao rồi?"_ Nàng thở gấp vì chạy nhanh về đây.

Sau khi Nhạc Phượng Hy rời đi, quả nhiên đúng như lời nàng nói. Tư Khắc Tiêu Dao lẫn Đinh Lạc Doanh đều thua cuộc. Cả hai đều mất khả năng chiến đấu, gục trên đấu đài nên trọng tài phán là cả hai đều thua. Những vòng sau đội Minh Lãm cũng không được khả quan lắm. Bởi vì không biết có phải ngẫu nhiên không mà Minh Lãm bị đụng độ với Thương Vũ rất nhiều trận. Thương Vũ lại có rất nhiều nhân tài, có người đã đạt đến bậc Linh Tôn cấp 9... nên khó mà vượt qua bọn họ.
" Không ngờ lần này ta lại gặp Linh Tôn cấp 9. Nghe nói hắn còn sắp tiến cấp thành Linh Thần"_ Người A xoa cằm nói.

" Để tiến cấp thành Linh Thần cũng không phải dễ... đừng quên đại lục này xuất hiện ba Linh Thần đã là một truyền thuyết rồi"_ Người B tỏ ý không tin nói.

"...."

"...."

" Người mà bọn họ nói là ai vậy?"_ Nhạc Phượng Hy quay lại hỏi.

" Hắn là người Thương Vũ, vừa rồi khi thi đấu, cả người hắn tỏa ra lớp tử quang bậc Linh Tôn. Mọi người mới biết là hắn đã vượt đến cấp Linh Tôn cấp 9. Hình như tên cái gì Minh á!!?"_ Hoàng Ái Ny chau mày cố nhớ lại tên...

" Tần Minh. Là trưởng tử của Tần gia, cháu cố của đại tướng quân Tần Chiến"_ Đông Phương Triệt góp lời.

" À... "_ Nàng cũng từng nghe danh tiếng lẫy lừng của vị đại tướng này. Là một trong ba Linh Thần hiếm hoi của đại lục này. Từng một mình cầm đao đi diệt hàng vạn quân địch, trấn thủ cả biên giới rộng lớn của Thương Vũ...Mọi người đều gọi ông là Thần Tướng... trở thành một giai thoại oai hùng.
Hình như so với Ngạch Tâm gia gia thì vị đại tướng này còn lớn tuổi hơn... sau này ông ấy rời gia tộc quy về ở ẩn trong một sơn cốc, ngoài Tần gia thì không ai biết tung tích của ông nữa, có người nói ông ấy đã chết rồi... nhưng đó chỉ là phỏng đoán, nhiều người vẫn tin rằng ông vẫn còn sống.

Nếu vậy thì... Tần Minh có thực lực như thế thì cũng không có gì lạ... dù gì cũng mang gen di truyền từ ông cố.

" Nếu vậy Tần gia hẳn nở mặt nở mũi lắm"

" Trái ngược lại là đằng khác! Nghe nói lần này hắn đăng ký tham gia thi đấu vốn không có liên hệ gì với Tần gia. Hắn cũng giống như ngươi là một tân học viên, không có thế lực nào chống lưng"_ Bạch Khinh Lục nhún vai.

" Ta còn nghe nói Tần Minh là khi còn nằm trong bụng mẹ đã bị phán là có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, cả gia tộc liền ghét bỏ muốn gϊếŧ chết. May là nhờ mẫu thân hắn liều mạng mang hắn đến sơn cốc. Mặc dù hắn không nói là ai nuôi dưỡng hắn ở sơn cốc nhưng mọi người đều nghĩ đó là Thần Tướng"
" Sao ngươi biết nhiều thế?"_ Nàng nghi hoặc nhìn Hoàng Ái Ny. Vốn dĩ đây là chuyện riêng tư của Tần gia lại ảnh hưởng đến danh tiếng của Thần Tướng sao có thể để lộ ra cho người ngoài biết được!?

" Chuyện này cũng bị làm lớn lên rồi. Hắn ta giống như ngươi một bước phá Linh Cảnh đứng đầu học viện. Tần gia liền cho người rước hắn về, hắn liền từ chối. Vốn dĩ sẽ yên lặng chuyện này không ngờ Tần gia lại không muốn bỏ qua hắn, không thu hắn được thì phải đem diệt. Vừa rồi Tần gia còn kéo người đến làm khó hắn, hắn liền thẳng tay đá bay bọn họ rồi công khai trước tất cả mọi người là không có quan hệ gì với Tần gia, sau đó liền để lộ ra ân oán mười mấy năm trước... "_ Hoàng Ái Ny sảng khoái nói.

" Ta muốn hỏi ngoài lề một câu... Sao mỗi lần kể chuyện của hắn lại đem ta vào làm gì? "
" Tại thấy hắn quá giống ngươi!!! Từ tính cách lẫn hoàn cảnh... Ta vừa chạm mặt hắn liền thấy hình ảnh của ngươi khi còn ở học viện a"_ Hoàng Ái Ny mắt sáng lên.

" Nghe muội ấy nói ta cũng thấy khá giống... "_ Bạch Khinh Lục cười cười.

Mọi người đều gật đầu tán đồng. Nhạc Phượng Hy khóe miệng giật giật...

" Khụ... Vậy tại sao lúc này mới phát hiện cấp bậc của hắn? Mấy trận trước hắn giấu nghề à?"_ Nàng quay lại chủ đề chính.

" Hehehe... Là do hắn chạm mặt với tên này"_ Hoàng Ái Ny đánh mắt về phía Tống Vỹ Tinh đang im lặng làm người vô hình.

" Ngươi không biết đâu, hai người họ đấu với nhau rất kịch liệt, Tống Vỹ Tinh còn bức được hắn ta lộ ra thực lực... rất tiếc là... "_ Đã thua...

Ai ai cũng đều tiếc nuối...

" Vì vậy bọn ta đã quyết định... chỉ có ngươi mới đánh lại hắn thôi"_ Hoàng Ái Ny vỗ vai nàng.
" Hả? Mấy người lấy đâu ra tự tin hay thế nhỉ!? "_ Nàng trợn mắt.

" Dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi~"

Mọi người đồng loạt gật đầu lần hai...

" Thế còn Hoàng Việt Minh, Tiêu Vận, Dương Hàn Long cả Hiên Viên Ngao nữa... bọn hắn đều có thể mà!!! "

" Bọn hắn... đều thua rồi"

" Hả??? Thua... đều thua hết???"_ Nàng há hốc mồm không thể tin vào tai mình được!!!

" Hiên Viên Ngạo thì bị Tần Minh đánh bại từ sớm... Còn ba người kia... Hừ hừ càng nghĩ càng tức! Đang đấu tự dưng phát bệnh kêu bỏ thi đấu, còn đòi đi tìm ngươi, bọn ta cản mãi không được, may mà có Tống Vỹ Tinh với Đông Phương Triệt nhanh nhẹn đánh bọn hắn ngất đi rồi"_ Hoàng Ái Ny phát cáu lên.

Thảo nào... khi nàng trở về đã không thấy bọn hắn đâu. Cứ tưởng đang thi đấu ở khu vực khác...

" Ta thấy ngươi chỉ về trễ một lát thôi, sao bọn hắn lại làm quá lên. Bây giờ bọn ta đều thua hết rồi, chỉ còn ngươi thôi... Phượng Hy à"_ Bạch Khinh Lục khoác vai nàng.
" Phải đó. Điểm số của chúng ta đã bám sát Thương Vũ, nếu như ngươi thắng trận cuối, chúng ta liền vươn lên hạng đầu"_ An Nhiên góp lời thuyết phục.

Nàng mệt mỏi bóp thái dương... nàng chỉ mới rời khỏi một lát sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

" Ta không nắm chắc phần thắng... mọi người đừng kỳ vọng nhiều vào ta"

Nàng nói xong thì bước lên đấu đài. Trước mắt, trên bảng hiện lên một cặp đấu và một tên đã được nằm trên đầu... chỉ còn ba người, nàng phải đánh thắng trận này để tiến vào trận cuối... đấu với người mạnh nhất - Tần Minh.

Đối thủ lần này của nàng là một Linh Tôn cấp 2, thuộc đội Giao Long. Đó là một cô nương trẻ tuổi, đoán chừng khoảng 22-23 tuổi.

Xem ra Tứ Đồ Quốc lần này đã làm xuất hiện nhiều nhân tài trẻ tuổi. Nhìn lại bảng xếp hạng, toàn là những người xấp xỉ như nàng, những người bậc Vương - Tôn cũng khá nhiều.
Nói thật nàng cũng không rõ bản thân đã đến cấp nào rồi... Từ khi nàng mất sức mạnh cho đến khi hồi phục lại, mặc dù nàng cảm thấy linh lực trong người nàng có tiến triển nhưng lại không thể kiểm tra cấp bậc. Linh lực của nàng vốn có đủ màu sắc phân rõ ra các nguyên tố đặc trưng nay lại bị tẩy thành một màu trắng bạc. Tuy nhiên ngoài việc bất thường này ra thì tất cả đều bình thường, hai đóa hoa của nàng cũng rất yên vị.

Đối thủ hiện tại đã là Linh Tôn nên khi đối đầu lại khó khăn hơn mấy lần trước nhiều... Hơn nữa cơ thể nàng đã không còn linh hoạt như trước,nguyên nhân có lẽ là còn bị ảnh hưởng một ít âm khí... Vì thế trận đấu này bị kéo dài hơn canh giờ.

Cô nương đó bị nàng dùng phong linh cuốn ra khỏi đài, còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trọng tài hô Lãnh Phi thắng và thông báo giờ nghỉ giải lao.
Một cánh tay đỡ nàng xuống... Là Hoàng Việt Minh!

" Đa tạ"

Hắn nhíu mày quan sát nàng. Vừa tỉnh dậy hắn nghe tin nàng đã bình an quay lại, hắn liền chạy đến đây quan sát nàng thi đấu. Thoạt nhìn thì nàng vẫn bình thường nhưng nếu nếu tinh ý thì sẽ phát hiện nàng không còn linh hoạt nhanh nhẹn như trước nữa. Đến khi kết thúc thi đấu, hắn còn thấy chân nàng hơi loạng choạng lùi lại. Hắn liền chạy đến đỡ nàng...

" Tại sao các huynh lại bỏ thi? Hại ta mệt như vậy"_ Nàng đánh mạnh lên vai hắn sau đó trừng mắt sang Dương Hàn Long tỏ ý trách móc.

" Không bị thương chứ?"_ Dương Hàn Long nhìn chăm chăm vào nàng kiểm tra trên người có ẩn hiện vết thương nào không.

" Ta thì bị thương gì được!!! Khỏe như voi ý!!!  À Tiêu Vận đâu? "_ nàng nhìn dáo dác xung quanh.

" Hắn đang điều tức lại nội thương "
" Cái gì? Tiêu Vận bị thương? Sao không ai nói cho ta biết chuyện này?"

" Lúc đó hắn nói không bị gì, bọn ta lại không phát hiện điều gì bất thường nên đã bỏ qua... "_ Hiên Viên Ngạo nói.

" Vậy nguyên do là gì? "

" Hình như lúc đó đến lượt Tiêu Vận thi đấu. Bỗng hắn dừng lại tình cờ để lộ sơ hở, bị đối thủ phát hiện mà đánh vào... sau đó hắn tuyên bố bỏ cuộc"_ An Nhiên kể lại tường tận sự việc.

" Chuyện này là sao? Vì việc gì mà cả ba đều hẹn nhau bỏ cuộc? "_ Nàng lạnh giọng chất vấn bọn hắn.

Hoàng Việt Minh ngập ngừng không nói, liếc sang Dương Hàn Long cũng đang kín miệng...

Nàng tức giận đi tìm Tiêu Vận. Tiêu Vận là người dễ nói chuyện nhất, chắc chắn hắn sẽ nói cho nàng biết nguyên nhân. Bọn hắn đang nghĩ gì vậy chứ!? Không phải đã hứa hẹn sẽ hết sức thi đấu thật tốt, nếu bọn hắn thua nàng cũng không trách làm gì, nay lại tự ý bỏ cuộc... Không!!! Ắt hẳn bọn hắn có điều gì khó nói.
Tiêu Vận đang ngồi khoanh chân điều hòa lại linh lực. Khi mở mắt ra thì đã thấy nàng đang đứng trước mặt hắn.

May quá! Nàng không bị gì hết!

" Đã tốt hơn chưa? "_ Nhạc Phượng Hy ngồi khụy xuống hỏi han hắn.

Hắn gật đầu... Nàng liền lấy đan dược đưa cho hắn, bắt hắn uống trước mặt nàng.

Hắn như đứa trẻ ngoan ngoãn uống đan dược...

Sau khi bắt mạch, chắc chắn hắn đã hồi phục, nàng thở dài nhẹ nhõm rồi nghiêm túc hỏi thẳng vào vấn đề.

" Rốt cuộc các huynh đã có chuyện gì? "

"...."

" Hai người kia không chịu mở miệng,ta đành tìm huynh để hỏi. Huynh trước giờ luôn thẳng thắn với ta.  Ta tin tưởng huynh sẽ nói cho ta biết... "

" Họ không nói là có nguyên nhân, ta nghĩ nàng cũng đã đoán được gì đó rồi"_ Hắn cười nhạt.

" Đúng. Ta đoán các huynh bỗng nhiên loạn lên như vậy, đòi đi tìm ta là do có người báo tin ta gặp nạn"
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười tỏ ý muốn nghe nàng nói tiếp.

" Trong một thời gian ngắn, các huynh cùng lúc phản ứng như vậy chỉ có thể là... giao tâm"

Lúc này Hoàng Việt Minh và Dương Hàn Long cũng đã đến.

" Ta quả thật có gặp nạn... "_ Nàng lấy trong thắt lưng túi thơm màu lam...

" Ta nghĩ giao tâm lần này là bắt nguồn từ một người... chỉ có người đó mới biết ta sẽ gặp nguy hiểm gì...."

"...."_ bọn hắn vẫn tiếp tục im lặng.

" Là Lãnh Minh Dực phải không? "

" Đúng vậy. Quả nhiên không có gì giấu được nàng cả"_ Tiêu Vận vuốt đầu nàng.

Lúc đó bọn hắn đều thấp thoáng thấy bản thân đang ở một nơi rất âm u, ánh đèn mờ ảo được làm từ xương ma thú... rồi bỗng giọng Lãnh Minh Dực vang lên có chút mệt mỏi và gấp gáp.

" Các ngươi đều nghe thấy ta nói phải không? "

" Thời gian của ta không còn nhiều chỉ có thể nói vài câu..."
" Hy nhi... nàng đang gặp nguy hiểm. Các ngươi, ai cũng được hãy luôn bên cạnh nàng, đừng để nàng một mình"

" Nàng hiện tại không thể chống chọi với bọn quỷ vì vậy có thể bị chúng gϊếŧ chết rất dễ dàng"

" Cũng đừng nói gì về ta cho nàng biết,với tính cách của nàng thì sẽ rất liều mạng... "

" Hãy bảo hộ nàng thật tốt... "

Sau đó âm thanh dứt hẳn, bọn hắn đều phát hiện nàng đang đi một mình, linh cảm bất an xộc vào tim làm bọn hắn không thể nghĩ gì nhiều. Phải nhanh chóng tìm được nàng... càng nhanh càng tốt.

" Vậy hắn có nói cho các huynh biết hắn hiện đang ở đâu không? "_ nàng hấp tấp hỏi.

" Không..."_ Tiêu Vận lắc đầu.

Nhạc Phượng Hy thất vọng ngồi bệt xuống... tay nắm chặt túi thơm...

Dực...

Huynh đang ở đâu?