Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 148




Lách cách lách cách...

Tiếng gì vậy?

Nghe giống âm thanh kim loại va vào nhau...

Nhạc Phượng Hy đang trong trạng thái hồn thể. Ngoài việc nàng lơ lửng nhẹ bẫng thì hoàn toàn không thể di chuyển được... Vì vậy nàng không thể bay đi quan sát xung quanh nơi này được.

Âm thanh kim loại cứ liên hồi vang bên tai nàng làm nàng rất khó chịu, dù có bịt tai lại cũng vẫn còn nghe thấy rất rõ ràng cứ như... âm thanh quái dị này phát ra từ nàng vậy.

Lách cách lách cách lách cách...

Bỗng trước mắt nàng từ từ xuất hiện một vật thể lạ...

Một dây xích hoàng kim!

Dây xích rung lắc dữ dội rồi... choanggg!!!

Nó đứt đôi ra rồi lại biến mất.

Không gian bắt đầu méo mó biến đổi...

Một khung cảnh đầy mây trắng phiêu bồng, có hai thân ảnh nổi bật trước nền trắng mờ ảo ấy...

Nhạc Phượng Hy vẫn bị bất động tại chỗ chỉ có thể ở nơi không xa mà quan sát.
Họ là ai vậy?

" Nàng ổn chứ?!"_ một giọng nam trầm vang lên.

" Thật may thần thể của chủ thần vẫn được bảo toàn. Ta mệt chết đi được!!! "_ Vị thiếu nữ sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi, ngồi dựa vào vị nam nhân bên cạnh.

" Cho nàng này! Ta vừa mới hái, tươi lắm"_ Hắn thảy một quả táo đỏ mọng qua cho nàng.

" Ưʍ... ngon lắm! Còn nữa không?"

" Nàng chỉ được phép ăn một quả thôi"_ Hắn vỗ lên trán nàng một cái. Táo trên Thiên Thành hấp thụ rất nhiều thần khí, nếu ăn nhiều sẽ không tốt.

" Biết rồi... huynh cứ như chủ thần vậy!? Lúc nào cũng cằn nhằn bên tai ta không ngừng"_ Vị thiếu nữ xoa xoa trán mình đầy vẻ tủi hờn.

" Hy nhi... ta vẫn luôn ở bên nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ nơi này"_ Hắn ôn nhu hôn lên trán nàng.

Vù vù...

Khung cảnh nhanh chóng thay đổi...

Vị thiếu nữ toàn thân đầy máu nằm trong lòng nam nhân kia...
" Nàng hãy cố lên, ta sẽ chữa trị cho nàng"_ Tử y nam nhân run rẫy ôm gọn thân hình vị thiếu nữ ấy, hắn trong lòng vô cùng rối bời, cả người hắn ướt đẫm máu không rõ là của hắn hay của nàng. Hắn bất giác sợ nàng rời xa hắn, lực tay ôm nàng xiết chặt hơn nhưng chợt nhớ nàng đang bị trọng thương tay hắn lại nới lỏng ra.

Vị thiếu nữ kia nhắm nghiền đôi mắt lại, khóe miệng còn vương dòng máu đỏ, đôi mày nhăn tít lại tỏ ý rất đau đớn.

Tách tách...

Vị thiếu nữ cảm nhận rơi trên mặt mình vài giọt chất lỏng ấm áp... nàng cố gượng mở mắt ra.

" Huynh khóc sao? "_ Nàng đưa tay áp lên má hắn.

" Nàng đừng rời xa ta"_ Hắn lần đầu tiên rơi lệ, lần đầu tiên cảm nhận sự đau đớn khi sắp mất người mình yêu.

" Ừ... Huynh sẽ cho ta ăn nhiều táo, pha trà cho ta uống mỗi ngày chứ?!"_ Nàng mỉm cười hỏi.
Hắn gật đầu... chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn, nàng muốn gì hắn cũng đều sẽ chìu theo ý nàng.

Bầu trời từ xa kéo đến làn mây đen âm u và đầy sát khí... Cơn phong lạnh lẽo xuyên qua hai thân ảnh. Nam tử ôm vị thiếu nữ trong lòng che chở nàng trong cơn gió lạnh ấy...

" Nàng yên tâm... ta sẽ đi cùng nàng"

" Ừm..."_ Nàng yếu ớt nắm chặt tay hắn rồi từ từ nhắm mắt lại.

" Chờ ta... "_ Hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi mở bàn tay mà nàng vừa nắm.

... một đốm sáng trắng lập lòe trên bàn tay hắn... ấm áp... dịu nhẹ...

Nguyên thần của Thần Nữ.

Nàng giao nguyên thần của nàng cho hắn...?

Nàng đã biết được ý định của hắn? Nàng tin tưởng, nàng ủng hộ hắn sao?

Hắn đặt nhẹ nàng nằm xuống đệm cỏ xanh ngất, sạch sẽ. Sau đó mang theo nguyên thần của nàng rời đi...

" Đừng đi "_ Nhạc Phượng Hy cảm thấy bất an, muốn lên tiếng nhắc nhở nam nhân đó.
Nhưng hắn không hề nghe thấy giọng nàng...

Nàng chỉ đành bất lực đứng nhìn hình bóng ấy khuất xa dần.

Ùng... Ầm ầmmmm

Một tiếng nổ lớn vang lên gây chấn động lớn cùng với sự chuyển biến bất thường của thiên địa.

"Vi phạm thiên luật! Hồn phi phách tán!!!"

Một giọng nói mạnh mẽ gầm lên đầy nghiêm nghị và giận dữ.

Thân thể vị thiếu nữ kia bị ba đạo thiên lôi giáng thẳng xuống.

" Không!!!"_ Nhạc Phượng Hy đưa tay hướng về thân thể đầy máu kia mà hét lên.

Trong chớp mắt tất cả đều tan biến mất không để lại một dấu tích nào.

Hộc hộc... Nhạc Phượng Hy cảm thấy sinh lực như bị rút đi hết vô lực ngã xuống.

Hai người kia là ai? Sao lại mang cho nàng cảm giác đau lòng thế này?

Một lúc sau nàng mới bình ổn trở lại liền nhận thấy có điều bất thường. Nàng như không thể tin vào mắt mình khi thấy tay chân mình đều bị xích trói lại... không chỉ vậy những dây xích lớn nhỏ khác nhau như uốn lượn nhiều vòng quanh cơ thể nàng... chúng trói chặt nàng nhưng không mang lại cho nàng cảm giác khó chịu hay bất tiện nào...
Hay là những sợi xích này không phải trói cơ thể nàng mà là muốn phong ấn nàng.

Lách cách.

Nàng thử giật dây xích ở tay... nó như kéo dài đến vô cùng, nàng không thể thấy điểm cuối của mối xích này.

Nàng bắt đầu quan sát xung quanh...

Đây là nơi nào? Chỉ có một màu tối đen như mực, hầu như chỉ có chỗ nàng là có ánh sáng.

Có phải nàng đã chết rồi không?

Nàng đang bị trừng phạt?

Nếu vậy thì quá đủ tàn nhẫn với nàng rồi...?

Giam nàng ở một nơi cô lập,tối om... và vô thời hạn.

Chắc chắn đến một lúc nào đó nàng cũng sẽ phát điên thôi...

Không biết đã trải qua bao lâu, Nhạc Phượng Hy mệt mỏi nằm xuống tay chọc chọc vào kim xích... trong lòng ngổn ngang nhiều nỗi lo lắng.

Nàng chết rồi nhưng nàng vẫn chưa buông bỏ được.

Hoàng Việt Minh, Tiêu Vận, Dương Hàn Long... bọn hắn vẫn ổn chứ? Sẽ không biến mất đâu nhỉ!?
Nàng vẫn chưa gặp lại Lãnh Minh Dực... nàng rất rất nhớ hắn.

Nàng cũng muốn gặp Đoan Hiên... có rất nhiều chuyện giữa nàng và hắn vẫn chưa rõ ràng.

Tiểu Kỳ vẫn còn đang ngủ, thằng nhóc còn chờ nàng đánh thức.

Và còn nhiều người khác nữa...

Nàng muốn quay trở lại... thật sự muốn tiếp tục sống.

" Đừng bỏ cuộc"

Nhạc Phượng Hy giật mình ngước lên.

Trước mắt bỗng xuất hiện một người...nhưng khuôn mặt lại bị khuất trong bóng tối, thoạt nhìn thì người đó là nữ, giọng nói có phần trẻ trung, có phần quen thuộc.

Khoan đã!? Giọng nói này... không phải là vị thiếu nữ trong cảnh mộng vừa rồi sao?!

" Ngươi là ai? "_ Có người ở đây vậy thì nàng có cơ hội thoát ra khỏi nơi này chăng?

" Nếu muốn quay lại thì hãy đi đi"_ Nữ nhân đó không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ lãnh đạm nói.
" Ta... có thể đi? "

" Ngươi không thể ở lại nơi này, hãy đi đi"

" Vậy... phải làm sao mới có thể rời đi "_ Nàng đung đưa những kim xích trên tay.

" Chỉ cần ngươi muốn... "

Vừa dứt lời, nữ nhân dần chìm vào bóng tối sau lưng.

" Chờ đã!!! "_ Nàng chạy theo nhưng không đuổi theo kịp.

Nàng ngẫm lại những lời nhắc nhở đó...

Chỉ cần nàng muốn... thì có thể rời đi sao?

Nhưng... làm cách nào?

Hazzz... sao giống đang đánh đố nàng thế này?! ???

Nhìn lại nàng bây giờ đi... không có gì cả ngoài đống dây xích quấn quanh người.

Nàng chỉ có thể ngồi ngây ra mà thôi...

Bốp!!!

"Ai da!!!"_ Nàng giật mình ôm trán đứng dậy nhìn dáo dác xung quanh. Ai lại tự nhiên lại vỗ mạnh lên trán nàng một cái rõ đau vậy???

" Đồ ngốc!"

Cô gái vừa rồi lại xuất hiện, nghe giọng hình như rất bực tức.

Nàng ta mắng nàng sao?
Okay! Nàng chấp nhận bản thân có ngốc một chút...

Vì vậy...

" Ngươi có thể dạy kẻ ngốc này cách ra khỏi đây không? hehehe"_ Nàng nở nụ cười rất ư là dễ ăn đòn.

Nàng nghe thấy tiếng thở dài...

" Theo ta"_ Cô gái đó quay lưng đi.

Nàng phấn khích chạy theo chỉ sợ chậm chân mà lỡ mất cơ hội quý giá này.

Một người đi trước một người tò tò theo sau, không biết đã đi bao lâu, Nhạc Phượng Hy vẫn ngoan ngoãn đi theo "người chỉ đường" không một lời than vãn.

Bỗng người phía trước dừng lại.

" Tới rồi hả? "_ Nhạc Phượng Hy nghiêng đầu hỏi.

Nữ nhân đó không đáp lại, tay giơ lên chỉ lên cao. Nhạc Phượng Hy theo phản ứng ngước lên nhưng ngoài màu đen âm u thì không có gì khác cả. Nàng nghi hoặc định hỏi lại thì phát hiện người đã biến đâu mất tiêu!!!

" Nè! Đi đâu rồi? Đại nhân, đại tỷ, thần tiên tỷ tỷ... "_ Nàng liên tục gọi lớn nhưng ngoài giọng nàng vang vọng trong không gian thì không hề có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Nàng buồn bã cúi đầu, chân chọc chọc kim xích thòng lòng dưới chân.

" Ta muốn về nhà!!!"_ Nàng bỗng nhiên ngước lên cao hét lớn.

1s... 5s... 10s...

Tưởng chừng đã vô vọng thì bỗng nhiên có âm thanh ken két vang lên. Nhạc Phượng Hy tràn ngập hy vọng khi nhìn thấy một đốm sáng nhỏ xuất hiện ở trên cao. Đốm sáng ngày càng mở rộng hơn...

Lối ra ở đó!!!

Nhưng nàng lại không với lên tận đó được! Làm sao nàng leo lên đó được chứ!??

" Hy nhi... "_ Một giọng nói trầm ấm vang lên.

" Ta ở đây!!! Kéo ta lên với"_ Bây giờ nàng đang rất vui mừng nên cũng không quan tâm giọng nói này là của ai.

" Hy nhi!!!"_ Giọng nói này có phần phấn khích cùng vui mừng kèm theo đó là một bàn tay thon dài thò từ vòng sáng

Nhạc Phượng Hy giơ tay bắt lấy bàn tay đó...

Bàn tay này... mang cho nàng một cảm giác ấm áp và an toàn.
" Ưʍ... "_ Nhạc Phượng Hy bị cơn đau đột ngột đổ ập vào, nàng mơ hồ tỉnh dậy.

" May quá! Tỷ tỷ tỉnh rồi!!! "_ Hỏa Phụng vui mừng nhảy nhót.

Nàng vẫn chưa quen ánh sáng nên mắt vẫn chưa nhìn rõ lắm bỗng có một bóng đen đổ ập vào người nàng ôm chặt nàng vào lòng.

" Nàng đã tỉnh. Thật tốt! "_ Hoàng Việt Minh nghẹn ngào nói.

Qua bờ vai rộng của Hoàng Việt Minh nàng còn nhìn thấy Tiêu Vận và Dương Hàn Long đứng mỉm cười nhìn nàng,trong mắt bọn hắn đều tràn ngập sự vui mừng.

" Ừm ta đã quay lại rồi"_ Sống mũi nàng cay cay, nước mắt bất giác rơi xuống.

Những gì trải qua trong không gian tối tăm đó cứ như một cơn ác mộng dài, một nơi đầy sự cô đơn, không tự do và... là một nơi không thể nhìn thấy những người mà nàng thật lòng yêu thương...

Nàng đã trở lại.

........................................................................
Ở một nơi rất xa...

" Thiên Nhất đại sư! Ngài mau vào trong. Thiếu gia hình như đã trở lại bình thường rồi"

Một ông lão râu tóc bạc phơ, toàn thân vận đạo áo bào trắng xanh đầy thoát tục bước vào trong phòng.

Trên giường là một nam tử tuấn lãng, sắc mặt hồng hào, nhịp thở đều đặn,nếu không phải vị này vừa trải qua tình trạng sắp tan biến thì dáng vẻ bây giờ chỉ như đang ngủ bình thường thôi.

Thiên Nhất đại sư từ tốn bắt mạch rồi kiểm tra toàn thân... sau khi biết không có gì bất thường thì ông mới thả lỏng người thở phào nhẹ nhõm.

" Phu nhân! Phong thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, ngài ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi"_ ông hướng về một phu nhân trung niên đang ngồi cạnh giường.

" Đa tạ đại sư. Không biết hài tử của ta là đã bị gì? Từ nhỏ đến giờ nó có bao giờ xảy ra tình trạng như thế này đâu"_ Đôi mắt bà đã đỏ hoe, có lẽ đã khóc rất lâu.
Thiên Nhất đại sư thoáng nhìn vị nam tử trên giường sau đó lắc đầu rời khỏi phòng.

Vị phu nhân thấy thái độ đó của Thiên Nhất liền hoảng sợ, cho nha hoàn ở lại chăm sóc cho Phong Liên Khanh,  còn bà thì lật đật đuổi theo Thiên Nhất hỏi cho ra lẽ.

" Đại sư... "

" Phu nhân... bần đạo đã xem qua tinh tượng cũng đã bấm quẻ cho thiếu gia nhưng... hazzz"_ Ông lại lắc đầu, thở dài.

" Đại sư... không lẽ hài tử của ta đang gặp điềm xấu???

" Phu nhân! Khi xưa bần đạo đã từng nói đứa trẻ này có tướng phúc tinh,mang lại hưng thịnh cho cả gia tộc lại còn là thần tiên tái thế... sau này sẽ là một người tài giỏi"

" Đúng vậy"_ Bà hồi hộp nghe tiếp.

" Bần đạo cũng đã nói trong phúc có họa trong họa có phúc. Số mệnh của thiếu gia phải gắn liền với nhiều người. Những người này có thể là phúc cũng có thể là họa... nhưng cả hai đều liên quan đến tính mạng của thiếu gia"
" Không lẽ Khanh nhi bị như vậy là có liên quan đến những người đó? "

" Bần đạo không đọc được tinh mệnh của thiếu gia được nữa"

" Đại sư nói vậy là sao? Khanh nhi của ta phải làm sao đây??? "

" Bần đạo đoán không chừng tinh mệnh của thiếu gia đã hòa nhập vào những người kia... bây giờ có lẽ là phải đồng sinh đồng tử với họ rồi"

" Sao...?"_ vị phu nhân run rẫy khụy xuống may mà có nha hoàn bên cạnh đỡ lấy bà.

Đồng sinh đồng tử.

Tính mạng con trai bà phải phụ thuộc vào người khác... như vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

Khanh nhi của bà phải làm sao đây???

" Đại sư! ngài có cách giải số mệnh này không? "

" Lão gia!!! "_ vị phu nhân vừa thấy phu quân liền nhào vào lòng ông khóc lóc.

" Bần đạo bất tài, mong hai vị thứ lỗi"

" Không! Chắc chắn đại sư có cách mà!!! Lúc trước không phải ngài cũng đã cứu hai mẫu tử chúng ta sao? "_ Phong phu nhân nói.
" Đại sư cứ nói. Dù có khó khăn thế nào chúng ta vẫn sẽ cố gắng"_ Phong lão gia ôn nhu vỗ vai an ủi thê tử rồi điềm đạm nói với Thiên Nhất đại sư.

" Bần đạo quả thật không thể giải được! Chỉ là... "_ Thiên Nhất hướng lên bầu trời đầy sao, tay bấm quẻ, miệng lẫm nhẩm một hồi rồi trả lời.

" Đây e là số phận mà Thiên Đạo đã sắp đặt. Bần đạo khuyên hai vị hãy để thiếu gia tự nhiên đi theo số phận"

" Nhưng không phải để nó đi tìm chết sao?"_ Phong phu nhân hoảng hốt nói.

" Không hẳn..."_ Thiên Nhất đại sư nhặt dưới đất ba cành cây khô rồi dùng hỏa linh đốt cháy chúng. Ông tách một cây ra, ánh lửa lập lòe yếu ớt trên đầu cành cây.

"Bần đạo thấy chỉ cần thiếu gia ở một chỗ với những người có cùng tinh mệnh thì sẽ như đốm lửa này... cùng nhau duy trì, bảo vệ sinh mệnh"_ Ông vừa nói vừa gom ba cành cây lại với nhau, lửa cũng được gom lại mà bùng cháy lên.
Hai người nhìn đốm lửa đang cháy phừng phực trong lòng vẫn còn lo lắng.

" Lão gia, phu nhân!!! Thiếu gia đã tỉnh rồi"_ Vũ Mặc cung kính nói.

Vị phu nhân vui mừng chạy vào phòng thăm con trai.

Phong lão gia cũng không giấu vẻ vui mừng và nhẹ nhõm. Ông hướng đến Thiên Nhất đại sư nói.

" Đại sư có lẽ đã nói đúng. Hãy để nó tự nắm giữ số phận của mình. Chúng ta sẽ không can dự vào nữa"

Thiên Nhất đại sư mỉm cười nói cáo từ rồi xoay lưng rời đi...

" Vũ Mặc!"

" Có thuộc hạ"

" Thông báo hủy bỏ lệnh cấm cửa"

" Vâng"