Sau khi uống Phục Hồi Thủy, tình trạng của Đinh Trường Huy đã ổn định lại. Đại phu cẩn thận băng bó lại cho hắn...
Mọi người trong phòng bắt đầu thả lỏng một tý...
" Vết thương đó có vẻ rất sâu, không chừng đã chạm đến lục phủ ngũ tạng... dù có dùng đan dược hay thuốc đắp cũng không có tác dụng đâu"_ Nhạc Phượng Hy bỗng nhiên lên tiếng.
" Ngươi thì biết gì chứ? Không được làm phiền Lý đại phu"_ Tứ phu nhân quát mắng.
" Người ồn ào cũng sẽ làm cho người bệnh nặng hơn đấy!!!"_ Nàng nhếch miệng nói.
" Ngươi... ngươi... "
" Vị thiếu niên này... có thể cho lão thân biết tại sao ngươi biết rõ tình trạng vết thương này được không?"
Lúc ông đến thì lớp băng đã được tháo ra nhưng thuốc đắp của ông ở miệng vết thương vẫn còn nguyên vẹn, điều này chứng tỏ tên này chưa từng động vào... nhưng lời vừa rồi lại nói đúng với tình trạng vết thương này. Không lẽ... tên này quả đúng là đại phu?!
" Ta chỉ dựa vào tình trạng hiện tại của hắn mà chẩn đoán ra nhưng nếu muốn chữa đúng bệnh thì phải tự tay kiểm tra kỹ lại a"
" Ngươi đúng là biết y thuật?"
" Lý đại phu, ta đã tận mắt thấy hắn chữa trị cho một người rất nguy cấp, kéo người đó từ quỷ môn quan trở về. Bây giờ người đó đang sống rất tốt"_ Đinh Lạc Doanh thay nàng trả lời.
" Hừ! Chắc là hắn chỉ gặp may thôi"_ Đinh Sa - lục tiểu thư Đinh gia tỏ ý không phục.
" Cứu người trong nguy cấp, đại phu cũng cần phải dựa vào một phần may mắn đó"
Lý đại phu gật gù, ông đồng ý với vị thiếu niên này. Nếu đại phu như ông đặt trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này, ông phải đứng ra lựa chọn một là từ bỏ hai là tiếp tục cứu người, nếu thất bại thì người đó sẽ chết... dù chọn cứu hay không cứu thì họ cũng có thể phải bỏ mạng nhưng nếu có một phần may mắn bù đắp vào thì họ sẽ được cứu sống.
" Lão thân bội phục"_ Lý đại phu chắp tay hướng phía nàng.
" Lý đại phu không cần phải như vậy, ta dù sao cũng là hậu bối chỉ am hiểu một chút y thuật, làm sao có thể so kịp với đại phu như ngài"
" Hahaha quả là tuổi trẻ tài cao lại rất khiêm tốn. Cho lão thân hỏi quý danh?"
" Ta họ Lãnh, gọi là Lãnh Phi"
" Lãnh Phi? Sao ta nghe cái tên này quen quen... "_ Lý đại phu kéo kéo râu bạc suy nghĩ.
" A!!!"_ Đinh Lạc Nghi - Đinh ngũ tiểu thư bỗng nhiên thốt lên, sắc mặt ửng đỏ chăm chăm nhìn Nhạc Phượng Hy.
" Sao vậy?"
" Lãnh Phi!!! Không phải là người giành chiến thắng ở Tứ Đồ Quốc sao???"_ Đinh Lạc Nghi giọng đầy vẻ không ngờ được nói.
Mọi ánh mắt đều bất ngờ đổ dồn vào Nhạc Phượng Hy.
" Khụ... không ngờ tại hạ lại nổi tiếng như vậy"
" Quả thật là ngươi?! Lão thân đã nghe nói rất nhiều về cái tên Lãnh Phi này cũng rất hiếu kỳ về ngươi, không ngờ lại được gặp ở đây, lão thân không còn gì lưu luyến rồi hahaha"_ Lý đại phu vỗ vai nàng.
" Dù sao hắn cũng đâu có phải Luyện Đan Sư đâu?"_ Tứ phu nhân nói.
" Tứ di nương không biết rồi, con nghe nói Luyện Đan Sư chiến thắng ở đại hội cũng là người Minh Lãm còn mang họ Lãnh..."_ Đinh Lạc Nghi phấn khích nói, khác hẳn vẻ nhút nhát, dịu dàng vừa rồi.
" Đó là đệ đệ của tại hạ. Tiểu thư có vẻ hiểu biết rất nhiều..."_ Nhạc Phượng Hy cười với Đinh Lạc Nghi.
" Ta... ta... chỉ nghe nói mà thôi... "_
Khuôn mặt Đinh Lạc Nghi nhiễm phiến hồng, đầy vẻ ngượng ngùng. Thật ra nàng đã rất ngưỡng mộ Lãnh Phi. Mặc dù chưa từng gặp mặt, chỉ được nghe kể từ người khác nhưng nàng rất thích người này. Nàng còn tự tưởng tượng ra hình dáng của Lãnh Phi rồi ao ước có thể gặp mặt một lần. Khi nghe tin hắn sẽ đến Giao Long, không biết nàng đã phấn khích thế nào đâu, nàng còn định thuyết phục phụ thân cho nàng tham dự yến tiệc trong triều đình để có thể nhìn thấy Lãnh Phi. Không ngờ... nàng lại có thể gặp người thật ngay tại trong phủ.
Lúc mới đầu nhìn thấy huynh ấy thì đã thấy rất đẹp rồi, khuôn mặt anh tuấn, đôi môi đầy quyến rũ khi cười lên rất thu hút... không ngờ huynh ấy là người hay cười lại rất ấm áp.
Không chỉ mình Đinh Lạc Nghi mà còn có hai vị tiểu thư đứng bên cạnh... Đinh Sa và Đinh Cẩm Tiên - tứ tiểu thư cũng rất hâm mộ Lãnh Phi.
Họ say đắm nhìn Nhạc Phượng Hy bằng ánh mắt lấp lánh còn tỏ ra ngại ngùng mỗi khi nàng chú ý đến.
" Tứ tỷ... tỷ xem muội hôm nay thế nào... Aaaaa muội quên đánh thêm phấn rồi"_ Đinh Sa thì thầm nói.
" Ta cũng vậy, muội xem môi ta có đỏ không?! Biết vậy ta đã ăn mặc đẹp rồi... xiêm áo màu này không nổi bật chút nào"_ Đinh Cẩm Tiên cũng lầu bầu.
Sau đó hai người kéo nhau trở về phòng tranh thủ trang điểm, tân trang lại...
Riêng Đinh Lạc Nghi vẫn ở lại... nàng sợ khi nàng đi rồi quay lại thì Lãnh Phi đi mất. Đối với nàng, thời gian này rất quý báu không được bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào!!!
" Khụ... vừa rồi Đinh gia chúng ta đã thất lễ rồi"_ Đinh lão gia lấy lại phong độ.
" Vậy có thể cho ta chẩn bệnh được rồi chứ?"
" À... được được"
Nhạc Phượng Hy không ngờ họ lại đồng ý nhanh như vậy, nàng cứ tưởng họ còn hỏi nàng thêm vài câu nữa chứ!?!
Chậc! Nếu biết danh tiếng của nàng có lợi như vậy thì đã sớm nói ra hù chết họ rồi!!! ???
Chỉ là Nhạc Phượng Hy đã không biết một điều...
Danh tiếng của nàng đã vang xa khắp đại lục rồi. Cái tên Lãnh Phi còn là hình tượng nam nhân mà các cô gái hằng mơ ước muốn lấy làm chồng nhất, tình nguyện sinh hầu tử cho nàng... ???
........................................................................
Nhạc Phượng Hy sau khi kiểm tra xong liền đứng dậy, mọi người bắt đầu khẩn trương...
" Đại ca ta sao rồi? "_ Đinh Lạc Doanh lên tiếng hỏi trước.
" Đúng như ta đã đoán. Phủ tạng bên trong có bị tổn thương gây ứ huyết, riêng kinh mạch bị một nguồn sức mạnh khá lớn làm đứt đoạn... nhưng nhờ có Phục Hồi Thủy hỗ trợ nên đã bảo toàn tính mạng cho hắn"
" Thật tốt quá"
" Nhưng để hắn mau chóng hồi phục và tỉnh lại thì cần phải phối hợp cách trị liệu khác nữa. Bây giờ ta chỉ cần một người ở lại trong phòng phối hợp với ta, những người còn lại nên ra ngoài một lát..."
" Vậy để lão thân ở lại hỗ trợ"
" Ồ không. Đại phu đã mệt mỏi cả ngày rồi, ta nghĩ hay là nhờ thiếu phu nhân này ở lại đây là được rồi. Dù sao phu nhân vẫn là người thân cận với Đinh thiếu sẽ dễ phối hợp hơn"
" Ừm... ta ở đây là được rồi"_ Trần Xuyến Nhi - thê tử của Đinh Trường Huy nói.
" Ngươi chỉ cần một người thôi sao? "_ Lão thái phu nhân nghi hoặc hỏi nàng.
" Đúng vậy... À sẵn tiện phiền ai đó đi bốc theo đơn thuốc này rồi sắc uống liền bây giờ"_ Nàng thoăn thoắt viết một đơn thuốc.
" Để ta và tiểu Xảo làm cho!!! Sắc xong ta sẽ mang vô liền"_ Đinh Lạc Nghi hăng hái giơ tay xung phong.
" Ồ được! Cảm phiền cô nương rồi"_ Nàng mỉm cười đưa đơn thuốc cho Đinh Lạc Nghi.
Thịch!!!
Thiên ơi! Huynh ấy thật soái!!!
Đinh Lạc Nghi ngơ ngẩn một hồi sau đó mới định thần lại liền đỏ mặt kéo tiểu nha hoàn của mình lật đật chạy đi.
" Mọi người yên tâm! Ta đảm bảo giữa trưa mai Đinh thiếu sẽ tỉnh lại"
" Được! Ta tin ngươi"_ Đinh Lạc Doanh nói xong liền lo lắng nói với Trần Xuyến Nhi_" Đại tẩu, nếu có khó khăn gì thì gọi muội, muội sẽ ở ngoài chờ"
" Ừ"_ Trần Xuyến Nhi cười yếu ớt.
Mọi người lục đục rời khỏi phòng hết, Nhạc Phượng Hy mới thả lỏng. Đi chữa bệnh cho người ta mà cứ bị hàng chục con mắt chăm chăm theo dõi như tội phạm... chẳng thoải mái tý nào ( ̄へ ̄)
" Phiền phu nhân cởi hết lớp băng và y phục của Đinh thiếu ra, lấy nước lau sạch thuốc thoa ở trên miệng vết thương"
" À... vâng"_ Trần Xuyến Nhi nhanh chóng bắt tay vào làm.
" Phu nhân vào Đinh phủ lâu chưa?"
" ... cũng không lâu lắm... chỉ qua hơn một năm thôi"_ Trần Xuyến Nhi ngập ngừng trả lời.
" Tại ta thấy tình cảm của phu nhân đối với Đinh thiếu hẳn là rất sâu đậm a. Nhìn đôi mắt thâm quầng của phu nhân kìa... hẳn là người đã thức trắng những ngày qua để chăm sóc cho phu quân của mình. Ta rất ngưỡng mộ Đinh thiếu có được một thê tử tốt như phu nhân"
" Lãnh công tử đã quá khen rồi... ta...không tốt như công tử nghĩ đâu"_ Trần Xuyến Nhi bật cười.
Mặc dù chỉ nhìn thấy sau lưng nhưng Nhạc Phượng Hy lại dễ dàng phát hiện Trần Xuyến Nhi đang khá xúc động, đôi vai gầy run rẫy kèm theo tiếng cười có phần chua xót, đau buồn.
" Ta có nghe nói sơ qua sự tình, không biết quan hệ giữa đại thiếu và nhị thiếu có tốt không?"
" Hai người... à không... còn có Doanh Doanh nữa. Cả ba người từ nhỏ đã rất thân thiết, lúc nào cũng đi cùng nhau"
" Từ nhỏ sao?! Hình như phu nhân đã quen biết với ba người họ từ lâu rồi phải không?"
" Cũng không hẳn, thân thể ta từ nhỏ đã yếu ớt rất hay đổ bệnh, cha ta có đưa ta đến Đinh gia vài lần để cùng tập luyện thể lực với họ... nhưng ta cũng không hay chơi cùng họ nhiều lắm"_ Trần Xuyến Nhi như lạc vào hồi ức tuổi thơ, háo hức kể lại khoảng thời gian rất tốt đẹp...
Chợt nàng ta bừng tỉnh lại cười ngượng nói với Nhạc Phượng Hy...
" Khụ... hình như ta đã quá lời rồi, Lãnh công tử đừng để ý những gì ta vừa nói"
" Không sao. Ta thấy người kể rất hay. Vậy phu nhân có nghĩ nhị thiếu thật sự đã gϊếŧ người, đả thương đại thiếu không?"
"...."
" Phu nhân...?"
" Ta... làm xong rồi"
" Ồ~Phu nhân thật nhanh tay. Phần còn lại ta có thể tự làm được rồi"
" Vậy ta đi thay nước..."_ Trần Xuyến Nhi bưng chậu nước nhanh chân ra khỏi phòng.
Nhạc Phượng Hy thở dài... một cô nương yếu đuối, nhu nhược như Trần Xuyến Nhi làm sao có thể sống tốt trong thế giới đầy toan tính âm mưu thế này... thật đáng tiếc...
" Đinh Trường Huy. Mặc dù chúng ta chưa từng tiếp xúc với nhau nhưng ta cảm thấy ngươi dường như không phải là một người chồng tốt..."_ Nàng đứng ở cạnh giường, từ cao nhìn xuống Đinh Trường Huy đang bất tỉnh bằng con mắt khinh thường.
Nàng đang phân vân có nên phục hồi lại kinh mạch cho hắn không?
Nếu hồi phục lại, hắn tất nhiên sẽ có thể tu luyện linh lực lại thậm chí còn có dấu hiệu tiến bộ vượt bậc. Nhưng lỡ như hắn đúng là một tên chồng bại hoại như nàng nghĩ thì... nàng sẽ cảm thấy có lỗi với bàn tay y thuật của mình lắm a~~~
Nhưng nếu nàng cố ý không chữa, mặc để cho hắn tàn phế suốt đời thì lại làm khổ cho Trần Xuyến Nhi. Nàng ta sẽ phải chịu cảnh sống chung với người chồng tàn phế còn phải hầu hạ hắn suốt đời.
Nhạc Phượng Hy nàng là một người thương hoa tiếc ngọc, đặc biệt có tình cảm với những đóa bạch liên yếu ớt nhưng thanh thuần như Trần Xuyến Nhi. Phá hoại cuộc đời của một người tốt như vậy... nàng không làm được a. ~~~???