Nhóm Hoàng Việt Minh đến Lâm gia dự buổi tiệc chủ yếu là để điều tra thân phận của vị nữ nhân bí ẩn hôm ấy... bất ngờ buổi tiệc bị hoãn lại, bọn hắn được Lâm gia chủ ngỏ lời ở lại làm khách. Mục đích của bọn hắn còn chưa thực hiện được dĩ nhiên là chấp nhận lời mời này rồi. Thế nhưng những ngày qua bọn hắn có dò hỏi, quan sát cũng không tìm thấy được, không lẽ... nàng thực không phải người Lâm gia?!
Đến buổi tối, Bạch Khinh Lục nổi hứng rủ cả bọn đi dạo khắp Lâm gia. Vị tiểu thư Lâm gia không biết lâm bệnh gì mà ngay cả Mạc Viêm Hạo cũng phải né tránh mà lấy cớ tiếp đãi bọn hắn, lúc nào cũng đi theo bọn hắn như rất thân thiết vậy.
Cả bọn đi dạo ở hoa viên rồi cùng thưởng nguyệt và hoa bỗng nhiên nghe từ đâu vang lên tiếng đàn và một giọng hát trong trẻo nhưng có gì đó buồn thương xót xa...
Tất cả bọn hắn đều bị thu hút bởi tiếng hát đó mà lần theo hướng phát ra tiếng hát mà đến một viện phòng cũ kỹ. Quan sát xung quanh thì có vẻ nơi này từ lâu đã bị bỏ hoang không được tu sửa nhưng tiến vào sâu thì trước mắt bọn hắn là một tiên cảnh... Khung cảnh này chỉ đơn thuần là ba nhân ảnh đang ngồi ở dưới gốc cây liễu, trong đó người đang gãy đàn là nổi bật nhất.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi vận lục y thanh khiết, mái tóc đen dài cài sơ sài một cây trâm gỗ đơn giản mộc mạc, những ngón tay ngọc uyển chuyển gãy lên từng dây đàn, cánh môi đào cất lên tiếng hát làm lay động lòng người, ánh mắt đượm buồn cứ nhìn xa xăm như muốn tìm kiếm một hình bóng ai đó.
Nàng như tiên nữ giáng trần đang hòa vào thiên nhiên, cất lên giọng hát như muốn mượn gió gửi đến một người ở phương xa...
Bọn hắn cứ đứng như trời trồng mà ngắm nhìn nàng, chỉ sợ bọn hắn sơ xuất làm động đến nàng thì nàng sẽ biến mất. Đến khi ca khúc kết thúc, thấy nàng rơi lệ... lòng bọn hắn như dao cắt, hiếu kỳ không biết ai có thể làm nàng nhớ nhung mà đau buồn như vậy.
Hoàng Việt Minh từ khi nghe giọng hát của nàng thì đã nghi ngờ nàng là người mà hắn đang tìm, giọng nói của nàng hắn không thể lầm vào đâu được!!!
Trong ấn tượng của hắn khi lần đầu gặp, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, kiên cường có phần cuồng ngạo nhưng lần thứ hai gặp lại nàng thì nàng lại mong manh như gió hoàn toàn khác biệt khi trước và... nàng đã khóc.
Hắn thực khó chịu vì thế đã lên tiếng trước hỏi han nàng. Nếu nàng cần một bờ vai thì hắn sẵn sàng đến bên nàng an ủi.
" Hy nhi... nàng dạo nàng sống tốt chứ?"_ Mạc Viêm Hạo quan tâm. Lúc trước, nàng luôn bám theo hắn không rời nhưng hắn rất chán ghét nàng.
Nàng luôn đanh đá, chua ngoa và luôn ăn hϊếp Lâm Như Tuyết, suốt ngày ăn diện lòe loẹt, ở bên cạnh nàng hắn rất khó chịu với mùi son phấn trên người nàng, dù biết rằng sau này hắn phải cùng nàng thành thân nhưng... hắn không cam tâm!!!
Tuyết nhi tốt hơn nàng gấp nhiều lần, hắn ao ước Tuyết nhi mới là vị hôn thê của hắn chứ không phải nàng. Thực ra từ lâu hắn và Lâm Như Tuyết đã lén lúc vụиɠ ŧяộʍ với nhau cho đến khi gia gia và phụ thân hắn bàn lại chuyện hôn sự của hắn. Họ cũng muốn hắn hủy bỏ hôn ước này vì địa vị hiện tại của nàng sẽ ảnh hưởng xấu đến Mạc gia. Hắn vui mừng và còn ngỏ lời muốn thành thân với Lâm Như Tuyết. Mọi người ai cũng tán thành, còn hắn chỉ hận không thể cưới Tuyết nhi về làm nương tử ngay bây giờ và không dính líu gì với Nhạc Phượng Hy nàng. Đến ngày hôm nay, vốn dĩ hai gia đình sẽ cũng công bố chuyện của hắn và Tuyết nhi, bỗng nhiên Tuyết nhi bị lâm bệnh, khuôn mặt bị biến dạng, còn nổi mục nước khắp người... ngay cả nha hoàn thân cận với nàng cũng bị tương tự ( ả Tạ Linh đó!!!), hắn sợ đến nỗi không dám đến gần nàng liền lấy cớ bận phải tiếp đãi thái tử cùng các thiếu gia đại gia tộc. Không ngờ hắn gặp lại nàng trong tình cảnh như thế này.
Nàng hôm nay thực khác, khuôn mặt không còn son phấn nay nhờ ánh trăng mà làm làn da nàng thêm trắng sáng, đôi thủy mâu ngập nước đầy ảm đạm đau thương. Nàng hát, nàng gãy đàn; quen nàng lâu rồi mà giờ hắn mới biết giọng nàng rất ấm rất hay, câu hát đó có phải vì hắn... vì hắn bỏ rơi nàng, vì hắn phản bội nàng... trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy ray rứt, hối hận, nuối tiếc... hắn còn có cơ hội không? ( t/g: tất nhiên là không!!! Đừng tự kỷ!?)
Nhạc Phượng Hy ngạc nhiên vì tự nhiên Mạc Viêm Hạo lại tỏ ra quan tâm nàng, nếu như là nguyên chủ thì sẽ nhảy cẩng lên vui sướng nhưng bây giờ nàng đã chết rồi chỉ có linh hồn nữ tử cường đại, mạnh mẽ từ thế kỷ 21 ở đây thôi, với nàng thì Mạc Viêm Hạo chẳng là gì mà nàng phải quan tâm.
" Mạc thiếu gia, chúng ta không đến nỗi phải xưng hô thân thiết như vậy đâu... lỡ như người khác hiểu lầm sẽ không tốt"_ Nhạc Phượng Hy lạnh lùng chối bỏ quan hệ.
" Ta... ta chỉ lo lắng cho nàng thôi... dù sao chúng ta..."
Nàng nhanh ngắt lời hắn_" Ngươi lúc này nên ở bên cạnh Lâm đại tiểu thư chứ nhỉ? Ta nghe nói nàng đột nhiên bị lâm bệnh nặng, nàng cần ngươi ở bên cạnh a... ngươi không nên đến đây"
" Ta là đang tiếp đãi thái tử cùng mọi người... Tuyết nhi sẽ hiểu cho ta thôi"
" Vậy để ta thay ngươi tiếp đãi... ngươi mau quay về bên cạnh Lâm Như Tuyết đi"_ Tiêu Vận đột nhiên xuất hiện.
" Không... không cần, sao có thể để Tiêu huynh..."
" Không sao! Dù sao ta cũng đang rãnh rỗi, ngươi cứ yên tâm về chăm sóc cho muội ấy đi"_ Tiêu Vận không chờ hắn từ chối liền nói tiếp.
Mạc Viêm Hạo cứng miệng, lưu luyến nhìn Nhạc Phượng Hy sau đó quay đi. Nhạc Phượng Hy mặc kệ ánh nhìn của Viêm Hạo, đuổi được một người thì lại có một người khác lại đến... hôm nay là ngày gì a, sao lại có nhiều người đến chỗ nàng vậy? Nàng tưởng nơi này là địa phận riêng của nàng mà, không ai lại thích đến nơi cũ kỹ, hoang vắng như vậy a... ( t/g: tại tỷ kéo họ đến thôi!!!)
" Tiêu Vận! Ta nghĩ ngươi cũng nên dẫn mọi người rời khỏi đây, nơi đây không phù hợp với thân phận cao quý của họ đâu"_ Nàng gắng mỉm cười cho là thân thiện nhất ra ý đuổi khách.
" Nàng muốn đuổi ta đi"_ Hoàng Việt Minh biết rõ ràng ý của nàng là muốn đuổi hắn đi nhưng hắn vẫn mặt dày hỏi thẳng nàng.
" A... không phải, thái tử hiểu lầm rồi... chỉ là nơi đây không tốt với thân phận của người và các vị thiếu gia..."_ Nàng vẫn kiên nhẫn giải thích lại, trong lòng nàng lại đang gào thét "Này! Ta đã biểu lộ rõ là muốn các người rời khỏi đây, sao ngươi lại mặt dày thế hả???"
" Ta thấy nơi đây cũng được a... không khí trong lành, cảnh vật đẹp..."_ mỗ nam nào đó vẫn mặt dày đáp lại nàng, làm Bạch Khinh Lục và Đông Phương Triệt cùng há hốc mồm nhìn.
Đây có phải là Hoàng Việt Minh lãnh đạm, kiệm lời đặc biệt là không thích nói chuyện với nữ nhân mà bọn hắn quen biết không vậy, sao giờ lại có mặt này nữa vậy???
Trên đầu nàng hiện lên ba vạch đen, có phải nàng đã đánh giá cao về độ thông minh của người cổ đại rồi không?
" Rốt cuộc người muốn gì? Ta không nghĩ mọi người đến đây để thưởng ngoạn"_ Nàng nhíu mày hỏi, thực hết kiên nhẫn rồi ?
" Ta muốn làm bằng hữu với nàng"
" Hả??? Tại sao???"_ Nàng nhất thời ngẩn người ra.
" Thực ra ta từng gặp nàng trên phố ta đã muốn tiếp cận nàng rồi nhưng lại mất dấu..."_ Hoàng Việt Minh nói thật, thấy nàng khó chịu như vậy nên hắn thôi chọc nàng nữa.
" Sao? Minh, nàng là người đó hả?"_ Bạch Khinh Lục hiểu ý của Việt Minh nên ngạc nhiên hỏi lại.
" Các ngươi biết ta? Có phải điện hạ đã nhận nhầm người rồi không?"_Nhạc Phượng Hy ngờ vực, không biết nguyên chủ có quen biết hay đã câu dẫn những người này chưa, nếu là thật thì nàng hơi khó giải quyết a.
" Nàng là người chữa trị cho thai phụ lúc đó..."_ Đông Phương Triệt nhẹ nhàng giải thích cho nàng
Thai phụ? Bây giờ nàng đã hiểu, họ thấy nàng đánh nhau, thấy nàng có y thuật.
Vậy mà đã muốn kết bạn với nàng?!
" Vậy chính các người đã cho người theo dõi ta?"_ Nàng cảnh giác nói.
" Khụ, là chúng ta đã thất trách. Ta chỉ muốn cho người mời cô nương đến thượng trà trò chuyện thôi. Không ngờ lại gây hiểu lầm như vậy, mong cô nương thứ lỗi"_ Bạch Khinh Lục nhanh miệng biện giải.
" Ngươi biết y thuật?"_ Tiêu Vận nghe cuộc nói chuyện vừa rồi hắn cũng hiểu một phần nào rồi. Bọn họ đã từng gặp nhau, không chỉ thế nàng còn là nhân vật bí ẩn hôm đó.
Thật ra hắn đã bị tiếng hát của nàng kéo đến đây chỉ là không xuất hiện thôi, hắn không biết phải đối diện với nàng như thế nào. Đến khi Mạc Viêm Hạo nói chuyện với nàng, hắn tự nhiên tức giận, hắn biết từ lâu nàng đã đem lòng yêu hắn ta nhưng hắn ta đã bỏ rơi nàng bây giờ lại như cố níu kéo tình cảm của nàng... hắn sợ nàng sẽ quay lại với Mạc Viêm Hạo vì thế hắn đã xuất hiện cố tình đuổi Mạc Viêm Hạo đi. Giờ lại biết được nàng chính là nhân bí ẩn đó.
Có phải nàng còn nhiều bí mật nữa không?!