Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 186




Đoan Hiên chợp mắt một lúc đến khi tỉnh lại thì đã không thấy người trong lòng đâu.

Hắn hốt hoảng bật dậy nhìn quanh, mắt nàng đã không nhìn được thì nàng còn có thể đi đâu được chứ?!!

Hắn chạy ra khỏi cửa hang thì thấy hình bóng nàng đang ngồi chống cằm suy tư gì đó.

" Sao nàng lại ra đây? Gió biển rất lạnh..."

" Bây giờ là lúc nào rồi?"_ Nàng bất chợt hỏi lại hắn.

Hắn dừng chân hẳn, đứng nhìn nàng mà lòng muốn nghẹn lại.

" Ta không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu. Nói thật cho ta biết đi"

" Sắp... tối rồi"

" Lần này là tối thật à? Bây giờ ngay cả ngày hay đêm ta cũng không nhìn ra được nữa rồi"_ Nàng lắc đầu cười như đang cười nhạo bản thân vậy.

" Trời tối gió biển lạnh lắm, nàng vào trong đi, ta đốt lửa sưởi ấm cho nàng"

" Đoan Hiên"

" Hửm!?"

" Ta đói rồi"
" Được. Nàng ngồi chờ ta một lát, ta đi tìm thức ăn cho nàng"

Hắn nhìn nàng ngồi ngoan ngoãn bên đống lửa rồi mới yên tâm đi ra ngoài.

Nhạc Phượng Hy nghe thấy tiếng bước chân xa dần liền biết hắn đã đi, nàng liền ôm ngực thở dốc, miệng đầy mùi tanh của máu nhưng nàng gắng nhịn không để mình nôn ra.

Tinh thần lực của nàng đang rất yếu nên không thể đi vào không gian được ngay cả liên hệ với đám Hỏa Phụng cũng không được. Nàng cũng khá lo lắng cho bọn chúng, vì khế ước có thể chúng cũng bị ảnh hưởng một phần do nàng bị thương. Nhưng rất may là nàng để chúng ở trong không gian, ở môi trường tràn đầy linh lực như vậy chắc chắn chúng sẽ mau chóng hồi phục lại thôi.

Bây giờ nàng chỉ còn hy vọng vào sức mạnh của công pháp Hoa Nghi Âm Dương thôi.

Nhạc Phượng Hy nén đau đớn ở ngực ngồi khoanh chân lại tập trung linh lực thâm nhập sâu vào đan điền.
Hoa Bỉ Ngạn đỏ rực nay đã to lớn hơn nhiều so với Mẫu Đơn. Bỉ Ngạn đã nở thành một bông hoa hoàn chỉnh, tỏa ra luồng âm khí nồng đậm quấn quanh đan điền của nàng. Còn Mẫu Đơn Bảy Sắc lại trở nên yếu thế hơn, nó vẫn chưa nở, những cánh hoa e ấp lại với nhau ngủ yên mặc kệ sự oanh tàng của Bỉ Ngạn.

Chính điều này đã làm nàng càng lo lắng hơn. Mẫu Đơn có thể giúp nàng hồi phục nay lại ngủ sâu, Bỉ Ngạn mang theo âm khí ăn mòn từng chút một linh lực của nàng.

Cơn đau đầu lại xộc lên, Nhạc Phượng Hy không nén được phun ra ngụm máu đỏ thẫm.

Khụ khụ khụ

" Hy nhi, nàng đừng cố nữa. Thân thể nàng sẽ không chịu nổi mất"_ Đoan Hiên vừa về tới liền hốt hoảng chạy tới đỡ lấy nàng rồi truyền quang linh chữa trị cho nàng.

" Ta biết rõ bản thân như thế nào mà khụ khụ"_ Nàng cảm thấy khó chịu khi mùi tanh vẫn quanh quẩn trong khoang miệng nàng.
Đoan Hiên lấy nước cho nàng xúc miệng, còn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng.

Hành động tự nhiên này dường như hắn đã từng làm rất nhiều lần với nàng rồi. Nó như là một thói quen mà hắn không bao giờ muốn bỏ.

" Ta bắt được rất nhiều cá. Nàng đợi một lát, sẽ nhanh có cá nướng cho nàng"

" Để một Thánh Tử băng thanh ngọc khiết như ngươi phục vụ kẻ mù như ta có phải không hợp lý rồi không?"

" Đối với nàng, ta chính là Đoan Hiên, không phải Thánh Tử. Chăm sóc nàng là ta tự nguyện"

Bây giờ nàng không nhìn được nên không thể quan sát biểu cảm của hắn lúc này nhưng nghe giọng nói của hắn lại hết sức dịu dàng và ôn nhu làm cho nàng có chút muốn dựa dẫm vào hắn.

Nhạc Phượng Hy che giấu cái cảm xúc này đi liền đánh lãng sang chuyện khác.

" Không phải ngươi nên ở Thần Điện sao? Sao lại ở trên thuyền? Lại còn đúng lúc xuất hiện cứu ta, có phải ngươi đã biết trước được âm mưu của Lâm Như Tuyết muốn hại ta như thế nào rồi không?"
" Nàng hỏi nhiều thế này, nàng muốn ta trả lời câu nào trước?"

" Trả lời hết"

" Nàng đã biết Tống Vỹ Tinh là người của ta rồi phải không?"

" Ừm "

" Đáng ra ta nên trừng phạt hắn vì vướng phải tư tình mà bỏ lỡ nhiệm vụ. Ta không an tâm nên đã đến Minh Lãm hoán đổi vị trí với hắn, tự mình bảo vệ nàng"

" Con người thì phải có tư tình, ngươi không thể trách Tống Vỹ Tinh được"_ Một người thô cứng như đá giống Tống Vỹ Tinh còn có thể động chân tình với Hoàng Ái Ny thì còn có thể trách sao được.

" Tư tình không chỉ con người mới có. Cá chín rồi! Để ta gỡ xương cho nàng"

Mùi cá nướng xộc lên mũi làm nàng cảm thấy thèm. Đoan Hiên gỡ xương ra rồi đút thịt cho nàng. Nàng hơi mất tự nhiên.

" Ta tự ăn được"

" Ngoan, ta đút ăn nhanh hơn, nếu không để nguội sẽ mất ngon"_ Hắn đưa thịt cá thơm ngọt đến tận miệng nàng.
Nàng đành phải hé miệng ra nhận lấy thịt cá từ tay hắn còn bất cẩn liếm phải ngón tay hắn làm đầu ngón tay hắn tê rần.

Đoan Hiên mỉm cười, tay thuần thục gỡ xương cá.

" Ước gì ta và nàng mãi luôn như vậy"

" Ngươi muốn ta mãi không nhìn thấy gì phải không?"

" Nếu vậy, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời, ta sẽ mang cho nàng hạnh phúc"

" Đó là hạnh phúc của ngươi, không phải của ta"_ Nàng bực dọc nói.

" Đều như nhau cả thôi"

" Đoan Hiên, ngươi thực sự không hiểu hay ngươi cố ý không hiểu hả?"_ Nàng đứng lên quát lớn.

" Hy nhi, nói cho ta biết tình cảm của nàng đối với ta là do nàng không nhận ra hay nàng không muốn thừa nhận?"

" Ta với ngươi vốn dĩ không hề có quan hệ gì cả"

" Nàng nghĩ như vậy thật sao?"_ Giọng hắn trầm dần.

Nhạc Phượng Hy cảm nhận khí tức của hắn thay đổi, nàng cảnh giác lùi lại nhưng lại bị vấp chân ngã xuống. Bỗng một vòng tay nhanh đón lấy eo nàng kéo lại, rồi môi nàng nhận được hơi thở nóng hổi kề gần.
Hắn day dưa đùa giỡn lưỡi của nàng, xâm nhập sâu trong khoang miệng nàng sau đó hơi dời ra mạnh bạo cắn mạnh vào cánh môi nàng. Cánh tay mạnh mẽ áp chế thân hình nàng áp sát vào hắn không cho nàng có cơ hội vùng vẫy thoát ra.

Môi nàng tê rần, khí lực bị hắn hút sạch, đôi chân muốn nhũn ra, cơ thể vô lực tùy để hắn thao túng. Đôi mắt nàng hiện không nhìn được nhưng lại đau rát chảy lệ.

Hắn luôn cưỡng ép nàng, nàng lại không thể chống cự hắn.

Đoan Hiên đau lòng hạ thấp uy áp mình phát ra, hắn ôn nhu liếm hết nước mắt của nàng rồi dời xuống cổ nàng, chôn mặt lên hõm vai gầy nhỏ của nàng.

" Nàng chấp nhận được Dương Hàn Long nhưng nàng lại luôn bài trừ ta, tại sao không cho ta cơ hội???"_ Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện thân mật của nàng với Dương Hàn Long trên thuyền, hắn lại không cam tâm, một con ác ma tận sâu trong linh hồn hắn lại muốn gào thét muốn thoát ra ngoài.
Hắn tham lam hít mùi hương trên cơ thể nàng, chỉ như vậy hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.

" Đoan Hiên, không phải ta không cho ngươi cơ hội mà là do ngươi không cho bản thân cơ hội"_ Nàng thẩn thờ nói.

" Được rồi, là lỗi của ta, do ta làm sai tất cả vì vậy... nàng sẽ chấp nhận ta chứ?!"

" Cho ta thời gian"

" Được"_ Hắn nhoẽn miệng tươi cười ôm chặt nàng.

........................................................................

Nhạc Phượng Hy sau đêm hôm đó quả thật đã thả lỏng hơn với hắn, thậm chí nàng đã quen lấy hắn làm "chăn" giữ ấm trong mỗi đêm giá lạnh.

Nhưng nàng thật không ngờ Đoan Hiên lại dám lừa gạc nàng.

Vào một ngày, lúc hắn đi ra ngoài tìm thức ăn, nàng đã ngồi tu luyện lại tinh thần lực.

Tinh thần lực của nàng đã hồi phục được bốn phần, nàng đã có thể liên hệ với Mộc Mộc trong không gian nhưng vẫn chưa thể đi vào đó được.
Đám Tiểu Cầu đều vô cùng lo lắng cho nàng, nàng gửi lời báo bình an cho chúng xong liền bất đắc dĩ phải thoát ly tinh thần, buộc phải đợi thêm một thời gian hồi phục mới có thể tu luyện tinh thần lực tiếp.

Nàng nằm nghỉ ngơi một lát, đợi mãi vẫn chưa thấy Đoan Hiên quay về, nàng đứng dậy từ từ dò đường đi ra ngoài.

Không biết nàng men theo bãi đá thế nào mà đi đến bãi biển. Dưới chân nàng cảm nhận cát mềm và từng đợt sóng biển đổ xô vào bờ.

Nàng thả tay ra khỏi bờ đá lại men theo cơn sóng đi dọc bãi biển.

Bỗng nàng nghe lẫn trong tiếng sóng vỗ rào rào là tiếng người.

Nàng dựa theo âm thanh mà đi đến gần.

Một đám thôn dân đang hô hào kéo lưới, còn có một đám con nít đang chơi đuổi bắt nhau rất vui vẻ.

Không phải Đoan Hiên nói đảo này là đảo hoang không có người ở sao?
Hắn còn nói thủy lưu ở xung quanh đảo này rất phức tạp, thỉnh thoảng lại xuất hiện xoáy nước nên không có thuyền dân nào dám đến gần đây.

Hắn còn hứa hẹn sẽ tìm cách dựng thuyền bè đưa nàng rời khỏi nơi đây.

Nàng đã tin hắn.

Hahahaha

Những đứa bé đùa giỡn chạy đến chỗ nàng, một cậu bé bất cẩn va vào nàng mà ngã xuống.

" Xin lỗi tỷ tỷ, đệ không phải cố ý"

Nhạc Phượng Hy mỉm cười khẽ lắc đầu sau đó nhẹ nhàng hỏi thăm.

" Các em và mọi người đều là dân nơi này?"

" Dạ đúng vậy"

" Làng của tụi em ở gần đây, tỷ tỷ mới đến đây sao?"_ một bé gái nhỏ tuổi hơn lên tiếng.

" Ừ "_ Nàng gật đầu.

" Mắt tỷ bị làm sao thế?"_ Một đứa bé khác tò mò tiến lên đưa tay qua lại trước mắt nàng.

" Ta bị thương nên tạm thời không nhìn thấy được"_ Nàng bình tĩnh giải thích.
" Thôn các em ở đảo này lâu chưa?"_ Nàng hỏi tiếp.

" Dạ lâu rồi ạ, em nghe trưởng thôn nói hình như khoảng mấy vạn năm thì phải "

" Thôn tên gì?"

" Dạ, là thôn Bạch Đầu"

" Ngoài thôn các em thì còn có người dân nơi khác đến đây không?"

" Tỷ không biết sao? Phụ thân đệ nói nơi này có rất nhiều cá, mỗi tháng đều có nhiều dân buôn đến thôn tụi em để trao đổi"

" A Đậu, A Kiêu về thôi"

" Mạt Mạt trễ rồi, mau về thôi"

"...."

" Dạ! Tụi con về liền"

Mấy đứa trẻ lon ton chạy đi, Nhạc Phượng Hy thu lại nụ cười, bàn tay nắm chặt, móng tay muốn cắm vào da thịt nàng.

Nàng đứng yên như trời trồng mặc để thủy triều dâng cao đến cẳng chân, sóng biển vỗ mạnh vào da nàng đau rát.

" Hy nhi!!!"_ Đoan Hiên hoảng hốt chạy đến ôm nàng kéo lên bãi cát khô.

" Đoan Hiên, ta đã tin tưởng ngươi như thế, ngươi lại lừa ta"
" Nàng đã biết?"_ Khi nhìn thấy nàng đứng nơi này, hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi. Nếu biết vậy hắn đã ra tay bịt miệng hết đám người ở đây hết rồi.

" Nếu không phải ta đến đây thì thật không biết ta phải ngây ngốc tin tưởng ngươi như vậy đến bao giờ nữa"

" Hy nhi, nghe ta nói, thật ra ta không phải cố ý...ta"

" Không cố ý? Ta lại thấy ngươi chính là cố ý không muốn đưa ta rời khỏi nơi này, cố ý để ta dựa dẫm vào một mình ngươi, trở thành một người vô dụng, nói không chừng ngươi còn cầu mắt ta mãi không hồi phục nữa, có đúng không???"_ Nàng tát hắn một cái rồi đẩy mạnh hắn ra.

Hắn như mất lý trí nắm chặt vai nàng.

" Đúng vậy! Nàng nói tất cả đều đúng hết. Nếu ta không làm vậy, nàng sẽ sớm rời khỏi ta, đừng tưởng ta không biết nàng đang rất muốn đến Thánh Địa, đoàn tụ với bọn chúng. Đến lúc đó, nàng còn để ý đến ta nữa sao?"
" Hy nhi, hai chúng ta ở đây mãi không được sao? Chúng ta sẽ thành thân rồi cùng nhau sinh sống ở đây đến già. Cuộc sống chỉ có hai chúng ta mà thôi"_ Nếu nàng đồng ý, hắn sẽ đi gϊếŧ hết đám người trong thôn đó rồi độc chiếm cả hòn đảo này.

" Đoan Hiên, ngươi điên rồi. Ta cảnh cáo ngươi không được gϊếŧ người ở đây, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi"_ Nàng cắn răng chịu cơn đau ở vai, hắn không khống chế được lực tay mà bóp chặt vai nàng làm vai nàng bầm tím sưng tấy lên.

" Nàng... lại vì đám người kia mà chống lại ta?"_ Hơi thở hắc ám lại bắt đầu tỏa ra.

" Đúng vậy. Ta nói cho ngươi biết, chính vì ngươi luôn như vậy nên ta không thể nào chấp nhận được ngươi"

Đôi mắt Đoan Hiên hiện lên tia huyết quang.

[ Khì khì khì Ngươi thua rồi Đoan Hiên, nàng ta sẽ mãi không chấp nhận ngươi]
[ Gϊếŧ chết nàng ta đi, gϊếŧ rồi moi lấy trái tim của nàng ta mà lưu giữ trong lòng, như vậy nàng ta sẽ luôn bên cạnh ngươi đến suốt đời thôi khì khì khì]

[ Nếu người không nỡ ra tay thì để ta làm, ta đảm bảo sẽ làm rất nhanh]

Ác ma không còn chịu sự khống chế, tuôn ra ào ạt dần chen lấn, trói buộc linh hồn Đoan Hiên lại.

Đoan Hiên từ từ di chuyển tay về phía cổ của nàng, đôi mắt đỏ ngầu tham lam nhìn vùng động mạch phập phồng trên làn da trắng ngần. Chỉ cần hắn động tay một cái, máu nơi đó sẽ tuôn trào ra ướt đẫm tay hắn.

Nàng rất nhanh sẽ được chết trong tay hắn.