" Cô nương có thể nói cho lão biết tại sao cô nương lại bị thương nặng thế này được không?"_ Lão trưởng thôn nghiêm túc hỏi nàng.
" Có vấn đề gì sao?"_ Nàng thấp thỏm hỏi trưởng thôn.
Lão trưởng thôn nhìn Đoan Hiên ngồi bên cạnh nàng khẽ lắc đầu. Một cô nương tuổi còn rất trẻ thế này lại rất đẹp nữa thế mà lại... hazzz.
Nàng không nhìn thấy không có nghĩa nàng không nhận ra có điểm bất thường.
Mắt nàng không thể trị khỏi sao?
Nàng sẽ vĩnh viễn bị mù sao?
" Ta hiểu rồi, đa tạ ngài đã chiếu cố"_ Nàng tỏ vẻ không có việc gì, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ bình thản.
Đoan Hiên nắm chặt đôi tay run rẩy của nàng. Nhìn nàng tỏ vẻ kiên cường thế này làm hắn càng đau lòng hơn.
Nếu hắn có thể...
Không được! Nàng chỉ cần như vậy thì hắn mới nắm nàng trong tay được.
........................................................................
Không biết có phải tâm lý hay chính thân thể của nàng có vấn đề mà mỗi buổi tối những ngày sau đó, nàng liên tục lên cơn sốt cao.
Hoa Bỉ Ngạn trong đan điền điên cuồng xoay tròn trong khi hoa Mẫu Đơn vẫn yên lặng ngủ say càng làm cho cơ thể nàng nặng nề hơn, rất khó hạ sốt được.
Nàng có thể cảm nhận được lục phủ ngũ tạng bên trong đang bị hàn ý ăn mòn.
Thân thể này sắp không chịu được nữa rồi.
Đoan Hiên tất bật chạy đi chạy lại chăm sóc nàng, cứ một canh giờ hắn lại vận linh quang hỗ trợ cho nàng. Chờ đến khi nàng đã hoàn toàn hạ sốt thì hắn cũng đã mệt rã rời.
Hắn không ngờ nàng lại tu luyện công pháp Hoa Nghi. Loại công pháp này như con dao hai lưỡi, một khi làm vỡ quá trình cân bằng âm dương thì hậu quả vô cùng khó lường. Nếu hắn không phải tình cờ xâm nhập vào đan điền của nàng thì hắn sợ rằng ngay cả hắn cũng không thể cứu nàng kịp.
Vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, ngay cả khi ngủ nàng cũng không cảm thấy thoải mái, mi trán cau lại, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng rồi khẽ hôn lên mi trán nàng. Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào dường như làm nàng cảm thấy yên ổn hơn.
Dường như ông trời không cho hắn cơ hội được ở bên nàng.
Nếu không vì tính mạng của nàng thì hắn còn muốn ích kỷ một chút, không cho nàng sáng mắt trở lại để nàng mãi mãi dựa dẫm vào hắn.
Hắn leo lên giường ôm nàng vào lòng rồi dần chìm vào ngủ sâu.
Chỉ một ngày nữa thôi... hãy cho hắn thêm chút thời gian nữa.
Nhạc Phượng Hy lờ mờ tỉnh lại, nhận được hơi ấm quen thuộc bên người, nàng không động, đầu kề sát vào lồng ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập đều đặn.
Tay nàng khẽ đưa lên chạm lên mặt hắn, ngón tay vuốt theo góc cạnh khuôn mặt. Hắn hình như đã ốm đi nhiều rồi. Mỗi đêm hắn đều ở bên nàng, thức cả đêm canh nàng ngủ.
Tim nàng đau nhói.
Hắn không cần đối xử tốt với nàng. Nàng không xứng!
Nàng vừa nằm mơ. Giấc mơ ấy gợi lên ký ức kiếp trước của nàng.
Lãnh Hiên - Lãnh Minh Dực
Bọn hắn cùng nàng sinh ra đã trở thành đồ chơi của số mệnh. Từ nhỏ đã được gặp nhau và sinh sống cùng nhau dưới một mái nhà nhưng phải chịu sự giám sát gắt gao của đám lão thần gia.
Sự lựa chọn của nàng sẽ quyết định sự sống còn của bọn hắn.
Hai người bọn hắn chỉ có một người được sống.
Nhạc Phượng Hy vùi mặt vào lồng ngực Đoan Hiên, tay nắm chặt áo hắn đến trắng bệch.
"Nàng" của lúc đó tính cách có phần khác với nàng hiện tại.
Dưới sức ép của đám thần gia "nàng" đã không dám đối diện với sự thật. Nếu vì "nàng" mà một trong bọn hắn phải chết thì "nàng" thà rằng mình không tồn tại trên đời này nữa. "Nàng" đã quyết định chạy trốn!
Sau đó Lãnh Minh Dực tìm được "nàng" nhưng lại làm Lãnh Hiên hiểu lầm rằng "nàng" định cùng Lãnh Minh Dực trốn đi.
Sau đó hắn đã tự tay hủy đi thần cốt, tiếp nhận lực lượng hắc ám nguyền rủa. Chính "nàng" đã đẩy Lãnh Hiên trở thành Huyết Vương Đoan Hiên đầy ngoan độc và nhẫn tâm chỉ biết gϊếŧ chóc và phá hủy - trở thành cơn ác mộng kéo dài hàng trăm vạn năm của cả lục giới.
Đến cuối cùng hai người bọn hắn đều chết trước mặt "nàng"
Nhạc Phượng Hy tức giận cắn môi đến bật cả máu.
Nàng thật muốn quay lại lúc đó, tự tay đánh "nàng" thật nặng!!!
Quá nhu nhược!
Có bản lĩnh thì tự mình đoạt lấy chủ quyền tự quyết định mọi thứ, sao có thể để người khác can dự vào cuộc sống của mình chứ!??
Tại sao phải chạy trốn?!!
Chỉ cần nàng không trốn tránh, bọn hắn cũng không bỏ cuộc thì hãy cùng nhau chiến đấu đi!!!
Nếu là nàng thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết tốt hơn, thậm chí có thể ngăn chặn các tai họa trước đó.
Nàng chính là tự tin như vậy đó!!!
Chỉ là...
Tự nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng!
Cái trò chơi vô vị kia từ đâu mà có?
Tại sao bọn hắn chỉ được một người được sống? Tại sao người nàng chọn mới trở thành Thần Tử?
Hỏa Phụng, Bạch Lân... tất cả bọn chúng vốn không xuất hiện trong ký ức kiếp trước của nàng. Lãnh Minh Dực kiếp trước hắn cũng chưa từng có Thần Thú nào cả.
Nàng và Lãnh Minh Dực trước đó cũng không phải có không gian hồn lực như bây giờ.
Rõ ràng Mộc Mộc đã nói không gian và nó đều do nàng tạo ra mà?! Không lẽ nó nhầm lẫn gì đó? Nhưng Lãnh Minh Dực cũng đã khẳng định với nàng những điều này rồi mà.
Dường như ký ức của nàng và bọn hắn còn nhiều điểm không trùng khớp.
Hay là có ai đó đã cố ý sửa đổi?
Nàng cứ có cảm giác mọi chuyện đều có người cố ý sắp đặt tất thảy. Luôn có ánh mắt quan sát nàng và bọn hắn.
Trong đầu nàng bất chợt hiện lên "con mắt" âm u đã trao cho nàng viên đá ngọc mà nàng hiện đang đeo trên cổ.
Thử thách mà nó nói liệu có liên quan đến những vấn đề mà nàng đang nghi ngờ không?
Nàng nhất định phải tìm ra chân tướng!
Tuy nhiên, trước mắt nàng cần phải cường đại, thật. sự. cường. đại!!!
........................................................................
Đoan Hiên đi đến bãi đá ngoài bờ biển tìm được nàng đang ngồi ở đó.
Tức thì thấy nàng lảo đảo ngã xuống, hắn hốt hoảng phi thân bay đến đỡ lấy nàng.
" Chỉ một chút nữa..."_ Nàng mượn lực từ hắn ngồi dậy.
" Đan điền nàng bạo động, nàng đã làm gì???"_ Đoan Hiên nhíu mày kiểm tra.
" Ta muốn tự chữa trị mắt mình"
" Không phải trưởng lão..."
" Ông ấy không trị được nhưng không có nghĩa không có cách. Ta muốn dùng cách của ta"
" Nàng muốn làm gì?"
" Vận dụng nguồn quang linh tại đây tự chữa trị"
Chỉ cần làm Mẫu Đơn tỉnh lại, nàng sẽ có cơ hội hồi phục.
Bụng nàng lại nhộn nhạo cả lên, cổ họng tanh tưởi mùi máu nhưng nàng lại bấm bụng kìm nén không để nôn ra.
Quang linh làm Bỉ Ngạn không thoải mái, nó liên tục xoay tròn phản đối hành động này của nàng, không cho quang linh tiến lại gần Mẫu Đơn.
Nàng chỉ có liều mình. Một là thành công hồi phục hai là tàn phế!
Hai tay nàng giang ra, trong đầu vận tinh thần lực ít ỏi còn lại bắt đầu hấp thu quang linh từ ánh mặt trời.
Trong phút chốc nàng cảm thấy âm khí lạnh lẽo chảy vào khắp kinh mạch nàng như muốn xé rách từ bên trong ngăn chặn nàng hấp thu quang linh.
Bốp!
Đoan Hiên đánh sau cổ nàng làm nàng ngất đi.
Nàng thật cứng đầu. Nàng thật không muốn sống nữa sao?
Đoan Hiên cười buồn ôm nàng vào lòng. Sóng biển lớn vỗ đập vào tảng đá bắn ra những bọt nước trắng xoá.
" Tỷ tỷ!"
Nhạc Phượng Hy mơ hồ tỉnh lại, toàn thân bắt đầu buốt đau. Nàng ôm ngực thở hồng hộc.
" Tỷ tỷ, tỷ còn đau sao? Mạt Mạt đi gọi trưởng thôn"_ Cô bé Mạt Mạt hấp tấp chạy đi.
Nhạc Phượng Hy lúc này lại phát hiện điểm bất thường.
Mắt nàng đã sáng lại rồi. Mặc dù cảm thấy ánh nắng chiếu vào làm mắt nàng có chút đau nhưng quả thật nàng đã nhìn thấy lại được.
Cái bàn gỗ thô sơ, cái rèm giường màu nâu bạc...
Khoan đã! Hắn đi đâu rồi? Trong lòng nàng thoáng lên nỗi thất vọng.
Lão trưởng thôn chống gậy từ từ bước vào.
" Cô nương cảm thấy trong người thế nào rồi?"
" Mắt ta đã nhìn lại được rồi"_ Nàng vui mừng.
" Thật không ngờ lại có thể thành công, lão cũng có thể nhẹ nhõm hơn rồi"
" Là ngài chữa mắt cho ta"
" À... lão không biết nên nói sao nữa. Là Đoan công tử đã dặn lão không được nói chuyện này cho cô nương biết nhưng lão quả thật không thể nói dối được"
Đôi mắt già nua khẽ nhắm lại hồi tưởng lại đêm qua.
" Mong ngài có thể giúp ta"
" Lão quả thật lực bất tòng tâm, mắt của cô ấy đã hỏng hoàn toàn rồi, không còn cách nào trị khỏi được"
" Vẫn còn một cách, ta sẽ trị khỏi cho nàng. Chỉ là ta muốn trưởng thôn nói với nàng là ông chính là người trị bệnh cho nàng"
" Tại sao công tử lại phải làm vậy?"
" Vì ta sắp phải rời đi rồi, đây có lẽ là điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng"
" Hai người không phải là..."
" Ta vẫn luôn mong rằng điều đó trở thành sự thật"_ Hắn cười buồn, ngước nhìn trên bầu trời đầy sao. Nơi có một ngôi sao sáng rực đầy kiêu diễm được nhiều ngôi sao nhỏ bao quanh trong đó có một ngôi sao trắng nhỏ cô độc nằm cách xa chùm sao kia.
" Hắn đã đi đâu rồi? "_ Nàng trầm mặc hỏi.
" Công tử sau khi rời khỏi phòng liền đi mất cũng không nói là sẽ đi đâu"
Vai nàng run lên.
Hắn chữa mắt cho nàng liền bỏ đi.
Hắn chấp nhận từ bỏ nàng.
Hắn... thực sự đã từ bỏ.
Nàng còn hy vọng khi mình sáng mắt trở lại thì sẽ nhìn thấy hắn đầu tiên. Nàng còn tưởng tượng vẻ mặt không vui của hắn khi nàng đã không cần ăn bám vào hắn nữa.
Vậy mà... hắn lại vứt nàng lại đây một mình lại làm cho nàng nợ hắn một ân tình.
Hừ! Việc hắn đánh lén nàng, nàng còn chưa tính sổ.
Đoan Hiên! Đừng để ta tìm được ngươi!
" Phiền trưởng lão giúp ta sắp xếp một con thuyền, ta muốn lên đường càng sớm càng tốt"
Thần Giáo! Thánh Địa!
Nàng sẽ nhanh đến được nơi đó!
........................................................................
" Thánh Tử, người đã trở về"_ Hai hàng sứ đồ cúi đầu chào hắn.
Hắn lạnh lùng đi qua không để mắt vào đám người này. Hạ lệnh ngăn cấm không cho ai vào phòng, Đoan Hiên phất tay đóng cửa lại.
" Tề Ngọc diện kiến Thánh Tử"_ Một giọng nói vang lên.
Đoan Hiên toát lên sát khí cảnh giác, trước mắt hắn là Tề Ngọc một dạng điềm đạm, miệng nở nụ cười như có như không.
" Chào mừng ngài đã quay lại, Tề Ngọc liền chuẩn bị món quà nhỏ kính tặng cho ngài"_ Tề Ngọc giơ lên một bình rượu.
Một bình rượu nhìn vẻ ngoài không khác gì bình thường nhưng Đoan Hiên trong nháy mắt đã nhận ra.
Đó không phải rượu mà là máu tươi!
Đôi mắt Đoan Hiện hóa đỏ, đôi môi nhếch lên cười đầy ý hàn, lưỡi đỏ khẽ liếm môi thèm thuồng nhìn Tề Ngọc rót rượu máu vào ly.
" Mong Vương hài lòng với phần quà này"_ Tề Ngọc cung kính dâng lên ly rượu máu.
Đoan Hiên nhận lấy ly rượu đưa lên mũi ngửi.
Hương vị này... là loại thượng phẩm.
Hắn dốc ly uống một hơi cạn sạch.
Thật lâu rồi hắn đã không được thưởng thức hương vị thơm ngon này rồi.
Đoan Hiên hắn đã không còn là Đoan Hiên hèn nhát luôn vì nữ nhân kia mà hủy hoại bản thân nữa.
Thân xác này từ giờ sẽ do hắn làm chủ.
Huyết Vương sẽ tái xuất trên lục giới một lần nữa.
Còn nữ nhân kia hắn sẽ đợi...
Đợi nàng ta tự dẫn thân đến trước mặt hắn.
Sau đó hắn sẽ tự tay rạch lên vùng cổ thơm tho ấy, uống cạn máu nàng ta!
Được thưởng thức loại máu thanh tẩy ấy... lại còn là của nữ nhân đó. Chỉ nghĩ thôi là hắn lại cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
Tề Ngọc đứng phẫy quạt lông, ánh mắt lóe lên tia toan tính cho riêng mình, miệng được che sau quạt khẽ nhếch lên.
Con cờ này đã đến lúc sử dụng rồi.
........................................................................
" Kế hoạch đã đến bước cuối cùng rồi, mọi người đang đợi ngươi đó, mau vào đi"_ Vương Lạp Nguyên đi ra thông báo.
" Ừ"
Lãnh Minh Dực một lần nữa ngước lên quan sát tinh tượng.
Ngôi sao ánh bạc lập lòe đầy đơn độc ấy ngày càng suy yếu thay vào đó lại bị tia sáng đỏ quỷ dị bao trùm.
Cảnh tượng này... trước đây đã từng xảy ra một lần rồi.
Đoan Hiên đã gặp chuyện rồi.
Hình ảnh nàng toàn thân đẫm máu nằm trong lòng hắn, luôn miệng bảo hắn phải cứu Đoan Hiên, trước lúc chết nàng cũng nghĩ đến tên đó.
Lãnh Minh Dực hít sâu bình ổn trở lại.
Hắn tuyệt đối không để bi kịch khi đó xảy ra lần nữa.
........................................................................t/g: Mn chú ý nha, bây giờ NPH - ĐH - LMD đều có ký ức kiếp trước khác nhau nha, vừa có điểm giống vừa có điểm khác. Ví dụ như Đoan Hiên là nhớ mình bị LMD đâm kiếm gϊếŧ chết, còn NPH thì lại nhớ cả hai bọn hắn là cùng đồng quy vu tận chết trước mặt nàng, LMD lại nhớ nàng chết trong vòng tay hắn. Tất cả đều có nguyên nhân hết nha, nó có hơi hại não tí ?