Nhạc Phượng Hy quay về thì đã kết thúc buổi đấu giá, mọi người đều đổ xô nhau về hết, chỉ còn đám người của thái tử và Vân Chung vẫn còn ngồi chờ nàng. Nàng nhảy vào phòng trà từ cửa sổ ( t/g: tỷ ra bằng đường nào thì vào bằng đường nấy ấy mà!!!). Hỏa Phụng vui mừng như cún con nhảy lên ôm chầm lấy nàng.
" Tỷ tỷ... tỷ về rồi, tỷ xem muội kiếm được nhiều tiền lắm nha~"_ Hỏa Phụng tại cuộc đấu giá Tẩy Tủy Đan làm theo lời nàng nói, liên tục đưa giá cao trên trời để kíƈɦ ŧɦíƈɦ người mua.
Quả nhiên ai cũng bị dính câu, cố gắng nâng giá cao để thắng đấu giá thậm chí cả gia tộc đều huy động cả kho tiền để mua được hai viên Tẩy Tủy Đan này, cuối cùng người mua được chúng là Lâm gia và Mạc gia vì hai gia tộc này đã cùng hợp tác với nhau. Tuy nhiên cũng bị lỗ vốn rất nặng a.
" Giỏi lắm! Về nhà tỷ thưởng quà cho"_ Nhạc Phượng Hy xoa đầu khen Hỏa Phụng.
" A... tỷ tỷ! Tiểu Cầu đâu?"
" Không biết nó giận dỗi gì mà giờ cứ chui rúc trong không gian không chịu ra ngoài"
" Nàng đã đi đâu vậy?"_ Hoàng Việt Minh thấy nàng không để ý đến hắn liền xen vào hỏi han, lúc nàng rời đi hắn lo lắng biết chừng nào vậy mà nàng trờ về liền không nhìn tới hắn một chút nào.
" À... ta đi tìm hiểu chút chuyện... Sao giờ các ngươi chưa về nghỉ ngơi nữa?!"
" Bọn ta muốn chờ ngươi... Này! Nhạc Phượng Hy! ngươi đã giấu bọn ta bao nhiêu chuyện rồi? Ngươi biết y thuật, chế độc rồi giờ lại luyện đan dược, thủy dược nữa... ngươi còn biết làm gì nữa.."_ Bạch Khinh Lục khoanh tay ngang ngực chất vấn hỏi nàng.
" Hazzz ai cũng có bí mật của riêng mình... các ngươi cũng biết hoàn cảnh hiện tại của ta và tiểu Kỳ rồi, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Bản thân ta có thể tự bảo vệ được nhưng còn người thân của ta nữa, ta không thể liều!!!"_ Đúng vậy, nếu như lúc trước nàng chỉ cô độc một mình thì chuyện gì nàng cũng dám làm, không ngại hiểm nguy nhưng hiện tại nàng có người thân, người cần được nàng bảo vệ, nàng không thể làm bất kỳ chuyện gì mà không suy tính trước.
" Ta có thể bảo vệ nàng và người thân của nàng... có gì cần giúp đỡ cứ nói với ta"_ Hoàng Việt Minh đau xót nhìn nàng an ủi.
" Không. chuyện của ta thì tự ta giải quyết, không cần người khác liên quan vào"_ Nàng lắc đầu từ chối.
" Nhưng chúng ta là bằng hữu mà?! Tại sao ta không thể giúp đỡ bằng hữu chứ?"_ Đông Phương Triệt cắt ngang
Bằng hữu ư? Nhạc Phượng Hy cười trong lòng, cả cuộc đời kiếp trước cộng với kiếp này nàng chưa chính thức tin tưởng bạn bè, đối với nàng thì bằng hữu là đồng minh đồng chiến, phải là người nàng thực sự tin tưởng có thể giao lưng cho nhau cùng nhau chiến đấu với kẻ thù... nhưng hiện tại đối với những người này, từ khi quen biết nhau, nàng luôn cảm thấy thoải mái khi trò chuyện với bọn họ nên có thể tạm xem họ là bằng hữu để trò chuyện, tuy nhiên nàng vẫn chưa thật sự tin tưởng ở họ... bí mật của nàng còn rất nhiều, ngay cả bản thân nàng còn không rõ về tiền kiếp của mình, liệu nàng có thể dựa dẫm vào bằng hữu không? Có ai đáng cho nàng tin tưởng hết lòng không?
Nghĩ đến đây bỗng nàng chợt nhớ đến vị nam nhân tử y vừa rồi... Lãnh Minh Dực... lời hắn nói là sẽ hết lòng bảo hộ nàng có phải thật lòng không? Nhưng không hiểu sao nàng muốn tin vào hắn, nàng cảm nhận được rằng người đó vô cùng quan trọng với nàng... tay nàng chạm vào môi và tưởng nhớ lại người đó... nụ hôn ấy thật ấm áp!!!
(t/g: tỷ thích được hôn kìa...Dực ca!!!; NPH: Im đi!; LMD (ôm nàng từ sau lưng):thích thì nàng cứ nói, ta không ngại hôn nàng mỗi ngày a; NPH: ( mặt lạnh nhạt đưa t/g tách trà) Uống đi!!!; t/g nuốt nước bọt nghĩ trong lòng "90% là tách trà có vấn đề" mồ hôi chảy ròng ròng chuẩn bị xách dép chạy lẹ: Hy tỷ à... muội...muội có hẹn với Nguyên ca nên phải đi gấp... goodbye...( sau đó biến mất dạng); LMD: Gút bai là gì vậy nương tử? -_-? ); NPH (trên đầu chảy ba vạch đen sau đó chuyển tách trà sang cho LMD): uống không?; LMD: Đây là trà nàng pha? Mùi vị rất lạ!; NPH: Của tiểu Phụng và tiểu Cầu cùng nhau pha đấy; LMD: Phụt!!! Nương tử...sao nàng nhẫn tâm với ta như vậy a... nàng cũng biết rằng hai đứa nó pha trà như pha chế độc a... giờ lại mang cho ta uống, tướng công nàng chết đi ai lo cho nàng đây?; NPH: không lẽ ta tự mình uống??? Sáng sớm bọn chúng nhìn ta với ánh mắt ngập nước sao ta từ chối được...; LMD: !?!?!?)
( T/g: Khụ... xin lỗi vì đã làm gián đoạn... ta tiếp tục nào)
Từ ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một mũi tên bắn vào trong phòng cắm ngay trên thân cột, trên mũi tên có gắn một tờ giấy. Nhạc Phượng Hy nhìn thấy trên đầu mũi tên có dấu hiệu hình hoa bỉ ngạn... đây là dấu hiệu của nàng, nàng đã tạo ra mũi tên này và truyền vào nó một linh lực hệ phong cùng máu của nàng sau đó giao cho Dương Hàn Long, để hắn ở Lâm phủ bảo vệ Thiên Kỳ và Vũ Hồng, chỉ khi có biến Hàn Long chỉ cần bắn chúng lên trời nó sẽ tự động bay đến chỗ nàng.
Bây giờ mũi tên này ở đây chắc chắn bọn họ đã gặp chuyện không tốt! Nhạc Phượng Hy cau mày lấy tờ giấy ra đọc, trong giấy chỉ vẻn vẹn một câu "Vũ Hồng bị trọng thương".
Rốt cuộc họ đã gặp chuyện gì mà đến nỗi bị trọng thương như vậy? Nàng đã dặn dò họ phải tránh bức dây động rừng hơn nữa còn để Dương Hàn Long ở lại... sao giờ lại xảy ra chuyện này chứ?!
Chỉ có Lâm gia... đúng vậy! chỉ có Lâm gia mới dám động đến họ.
" Nhạc Phượng Hy?! Có chuyện gì sao?"_ Vân Chung thấy sắc mặt nàng không tốt nên lo lắng hỏi.
" Hừ! có lẽ ta phải trở về sớm một chuyến. Vân Chung! Chuyện của ngươi chắc phải dời lại một thời gian. Sau khi ta giải quyết xong chuyện này sẽ đến Tam Minh Các tìm gặp ngươi..."
" Không sao, ta sẽ dặn dò người tiếp đón ngươi"
" Phượng Hy, đã có chuyện gì sao? Ta có thể giúp được gì không?"_ Hoàng Việt Minh hỏi, hắn có cảm giác nàng đã gặp chuyện lớn.
" Nếu các ngươi chỉ là những người bình thường không chức phận cao quý gì thì ta sẽ sẵn lòng cho các ngươi xen vào... nhưng... chuyện của ta sẽ rất ảnh hưởng địa vị bây giờ của các ngươi... ta không cần giúp"_ Nhạc Phượng Hy từ chối thẳng thừng, nàng biết bọn họ lo lắng cho nàng, thế nhưng liên quan đến Lâm gia, thậm chí đến Mạc gia... đều là đại gia tộc lớn của đại lục này ngay cả hoàng thất cũng phải nể phần nào. Nếu như nàng để Bạch Khinh Lục và Đông Phương Triệt vướng vào vụ này chẳng phải sẽ dắt theo Bạch gia và Đông Phương gia vào mâu thuẫn này luôn sao... còn không nói tới thân phận thái tử điện hạ Hoàng Việt Minh. Nàng không muốn họ vướng vào rắc rối này.