Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 43




Mắt Hỏa Phụng sáng lên khi nhìn thấy Lãnh Minh Dực... người cuối cùng đã xuất hiện rồi!!!

" Tỷ tỷ... huynh ấy là ai vậy?"_ Nhạc Thiên Kỳ giật giật tay áo nàng.

" À... ừm... huynh ấy cứu ta từ vực thẳm..."_ Nàng ấp úng giải thích... không lẽ nói hắn là nam nhân của nàng từ tiền kiếp?!

" Oa... vậy huynh ấy là ân nhân của chúng ta rồi!"_ Thiên Kỳ quay sang chắp tay chào hỏi rất khuôn phép_"đệ là Nhạc Thiên Kỳ - đệ đệ của Hy tỷ... thật cảm tạ ân nhân..."

Đệ đệ của nàng đã trưởng thành rồi... như vậy mới xứng đáng là người của Nhạc gia chứ!?_Nàng gật gù hài lòng với thái độ của Thiên Kỳ

Lãnh Minh Dực thần thái có phần lãnh đạm nhưng vẫn lịch sự đáp lễ lại.

" Huynh ấy tương lai sẽ thành tỷ phu của ngươi đấy!"_ Hỏa Phụng hào hứng nói với Thiên Kỳ.

"Khụ khụ"_ Mỗ nữ nào đó tự dưng bị sặc nước miếng >_" Hả??? Không lẽ tỷ tỷ phải lấy thân báo đáp?!"_ Nhạc Thiên Kỳ thơ ngây.

" Khụ khụ... khụ"_ Mỗ nữ ho càng dữ dội hơn, khuôn mặt đỏ như gấc... lấy thân báo đáp gì chứ? Quả nhiên đệ đệ nàng vẫn chưa thực sự trưởng thành!? Nàng xin rút lại lời nhận xét vừa rồi +_+!

Lãnh Minh Dực nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, miệng nhếch lên cười... lấy thân báo đáp!?... không tệ a...hắn thích vị đệ đệ này rồi đấy!!!

Dương Hàn Long đứng yên nhìn... tim hắn đau quá. Hắn chưa từng thấy biểu cảm ngại ngùng của nàng... chỉ có người nam nhân đó mới có thể làm cho nàng bộc lộ bộ dáng đó... tình cảnh như vậy làm cho hắn càng thấy được khoảng cách của hắn và nàng xa cỡ nào.

...............................

Nàng kiểm tra lại tình trạng của Vân Kiệt... hừm... cơ thể hắn đang ngày càng suy yếu, có vẻ huyết trùng đang chiếm thế mạnh... nhưng không phải vì thế mà nàng xem thường độc tính của máu ma thú.
" Dực, huynh có cách nào trị được độc của máu ma thú không?"_ Nàng quay sang hỏi Lãnh Minh Dực đang nhâm nhi uống trà, huynh ấy biết nhiều hơn nàng chắc có thể nghĩ cách giúp được nàng.

" Nàng nói xem~"_ Hắn khoanh tay cười nàng.

Biết hay không thì nói thẳng đi... còn tỏ vẻ "việc không liên quan ta, ta không quản" vậy?! Muốn thử thách tính kiên nhẫn của nàng à?

Lãnh Minh Dực đương nhiên hiểu được nàng đang nghĩ gì, hắn bế nàng đến ngồi chung với hắn, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng làm tim nàng nhảy lỗi vài nhịp, tai có chút ngứa...

" Thấy nàng quan tâm nam nhân khác, ta thật không thích a~"

Hắn là... đang mê hoặc nàng!?! Bình tĩnh lại Phượng Hy à!!!... lý trí nàng đang giằng co trong đầu.

" Ca... cái gì mà thích hay không thích?! Chuyện của ta huynh quản được sao? Huynh lại không phải là ...ưmm..."
Nàng còn chưa nói hết câu thì đã bị chặn miệng lại bằng bờ môi ẩm ướt ấm nóng kia... tay hắn ấn chặt gáy nàng không cho nàng né tránh. Nàng bị hôn mà trong đầu "bưng" một tiếng... sợi dây lí trí đã bị đứt... cuối cùng nàng chịu thua trước nụ hôn cuồng nhiệt kia mà không chống cự nữa... cho đến khi nàng thiếu dưỡng khí thì hắn mới dời đôi môi đi.

Nhìn nàng lúc này như tiểu oa nhi đang bị ủy khuất, ánh mắt mơ màng còn đọng một tầng nước mỏng manh, hai gò má ửng hồng, đôi môi anh đào nay lại bị vểnh lên càng yêu diễm...

" Mỗi lần nàng phủ nhận quan hệ của chúng ta thì ta sẽ..."_ Hắn cắn vành tai nàng_"... trừng phạt nàng~"

Yêu nghiệt! Hắn đích thực là yêu nghiệt!!! Nàng không chống cự được cám dỗ của hắn... đánh cũng không lại hắn... chỉ có thể cắn răng chịu đựng để hắn ăn đậu hủ của nàng T_T
" Khụ... thứ lỗi vì đã gián đoạn hai người"_ Vân Chung ngập ngừng đứng ngoài cửa.

Vân Chung cảm thấy lạnh sống lưng... ai bảo ánh mắt không thể gϊếŧ người, hắn sẽ đem mắt người đó móc ra. Như hiện tại đây, hắn đang chịu áp lực dưới cái nhìn vị tử y nam tử như muốn nuốt tim gan hắn vậy, còn Nhạc Phượng Hy thì như muốn móc mắt, cắt lưỡi hắn để diệt khẩu luôn... Làm ơn đi!!! Nếu không phải có chuyện gấp thì hắn đâu dám đến phá đám hai người chứ?!

" Có chuyện gì?"_ Nhạc Phượng Hy bật người dậy, chỉnh sửa xiêm áo... khuôn mặt tỏ ra bình tĩnh, không có chuyện gì nhưng hai gò má còn phiếm hồng đã lật đổ hình tượng bình tĩnh đó.

" Ta chắc phải đưa đại ca di chuyển sang nơi khác... ta nghe thông báo rằng có vài giáo đồ của Thần Giáo xuất hiện gần đây"
Hắn nghĩ bọn chúng chắc đã nhận được tín hiệu trên người Vân Kiệt nên đã kéo đến đây điều tra... bệnh tình của đại ca hắn ngày càng xấu nay gặp phải tình trạng như vậy... hắn không muốn nhóm của Nhạc Phượng Hy gặp nguy hiểm vì huynh đệ bọn hắn.

" Được rồi, ta đã hứa sẽ chữa trị cho đại ca ngươi thì chắc chắn sẽ làm đến cùng. Bây giờ để ta suy nghĩ một lát, ngươi ra ngoài trước đi"_ Nàng đuổi Vân Chung ra ngoài. Chuyện về huyết trùng nàng vẫn chưa nói cho ai biết, dù sao cũng liên quan đến nàng mà bản thân nàng vẫn chưa có đủ thông tin về nó.

" Chắc chắn là huyết trùng đã phát tín hiệu cho bọn chúng..."_ Lãnh Minh Dực nhìn cánh cửa vừa đóng liền nói.

" Huyết trùng có khả năng này sao?"_ Nàng hỏi.

" Huyết trùng có khả năng điều khiển máu ký chủ, tức là chỉ cần khống chế được cổ huyết trùng mẹ thì dù ký chủ chạy đến chân trời nào cũng sẽ bị phát hiện bởi đám huyết trùng con"
" Vậy thì ta có thể đoán được phần nào về cách điều hành tổ chức của bọn chúng rồi"_ Nàng ngẫm nghĩ. Nếu đoán không lầm thì huyết trùng chính là phương pháp quản lý các giáo đồ để tránh trường hợp bị phản bội môn giáo. Nếu có người âm mưu phản bội thì sẽ bị huyết trùng độc chết hoặc bị truy sát đến cùng. Nói như vậy thì... cả đám người Thần Giáo đều đã bị trúng huyết trùng?! Chỉ là chưa tái phát độc thôi... nhưng thứ gì đã làm bọn huyết trùng khát máu kia hạn chế phát độc mà không để ai biết được?

" Dực, huynh biết có thứ gì ngoài Tinh Âm có thể khống chế được độc tính của huyết trùng không?"

" Trước kia nàng có một loại thảo dược nhưng nó đã biến mất đã mấy vạn năm rồi... tên nó là Vạn Trùng Thảo, nàng thường lấy nó để cho độc trùng ăn chay..."
Sao nghe giống như nàng đang nuôi tằm vậy??? Khụ... nói như vậy thì bọn chúng dùng huyết trùng để giám sát giáo đồ tốt hơn sao?

" Chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ. Ta đã theo dõi Thần Giáo rất lâu rồi, lúc đầu cũng nghĩ như nàng nhưng... bây giờ ta lại nghĩ chúng còn có mục đích khác chứ không đơn giản là việc quản lý tổ chức"

" Tại sao huynh lại nghĩ vậy?"

"... bởi vì mỗi năm có hàng trăm oa nhi đã bị mất tích, ta đã điều tra ra Thần Giáo, máu của oa nhi thuần khiết hơn nhiều, là món ăn khoái khẩu của huyết trùng... nếu đơn giản là dùng huyết trùng để khống chế giáo đồ thì việc gì phải manh động đến người dân như vậy?!"

Thật độc ác! Nàng trước giờ ghét nhất những người xem thường trẻ em, chuyên lấy trẻ em ra để thỏa mãn tham vọng, du͙ƈ vọиɠ của chúng. Nhớ lại lúc nàng ở thế kỷ 21, nàng đi ám sát vài tên đồi bại như vậy, trước khi cho chúng chết, nàng đã hành hạ bọn chúng tàn khốc gấp nhiều lần người bình thường... Hừ! Nay Thần Giáo đã chạm đến mức tối kỵ của nàng... nàng có phải nên "thăm hỏi" chu đáo không?!