Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 62




Trần Nhu lập tức bị đem giam ở đại lao...

Mọi chuyện đều được giải quyết nhưng tâm trạng mỗi người đều vô cùng tồi tệ.

Kẻ chủ mưu lại chính là người bên cạnh gần gũi với họ nhất... vậy thì họ làm sao có thể tin tưởng người khác đây!?!

An Chiếu sau khi được Nhạc Phượng Hy chữa trị thì đã hồi phục bảy phần... chỉ là thái độ sau khi tỉnh dậy có hơi khác so với những đứa trẻ bình thường.

An Chiếu chỉ mới lên 9 tuổi nhưng lại có thái độ rất khác lạ... hoàn toàn không bộc lộ vẻ mặt ngây thơ khi mẫu thân không có bên cạnh hay sự tinh nghịch thường ngày...

Hồ Lan Kim ở bên cạnh chăm sóc suốt ngày cho An Chiếu nhưng khi hắn tỉnh dậy thì chỉ biết câm lặng nhìn bản thân rồi ngó dáo dác xung quanh sau đó nằm xuống che chăn kín cả người lại... bà lay gọi rất nhiều nhưng vẫn không thúc dậy hắn được.
Bà lo lắng... chạy đến thông báo cho mọi người ở đại sảnh. Mọi người đang bấn loạn không biết nên giải thích như thế nào với An Chiếu về mẫu thân của hắn không ngờ lại nghe được tin bất thường của An Chiếu... họ liền cấp tốc chạy đến phòng của An Chiếu.

Nhạc Phượng Hy cau mày... thuốc của nàng làm sao có tác dụng phụ được chứ???

Nhìn tên nhóc đang gìm mình trong chăn lớn, cả người run rẩy...

Nhóc này là đang sợ gì? nghe An đại phu nhân kể lại thái độ của hắn sau khi tỉnh dậy có vẻ khác thường thật!!! Không lẽ...?!!

" Mọi người ra ngoài một lát để ta chẩn bệnh"

Vũ Hồng đưa tất cả mọi người ra ngoài... trong phòng chỉ còn nàng và cái cục chăn tròn tròn đang run rẩy.

" Không ngộp thở hả?"

"...."

" Ngươi không phải là An Chiếu đúng không?"

Soạt!!!

Một tiểu tử khuôn mặt bầu bĩnh đang đỏ ửng vì thiếu khí, đầu tóc rối bời nhìn thật ngố... đôi mắt to tròn đang trố mắt nhìn nàng...
" Cô... cô biết tôi???"

Chậc!!! Đúng như nàng nghĩ rồi!!!

Nhạc Phượng Hy xoa mi trán... hình như dạo này đang thịnh hành chuyện xuyên không lắm nhỉ?!

" Cô nói đi!!! Cô biết tôi không phải người của thế giới này phải không? Tại sao tôi lại ở đây???"_ An Chiếu thân hình nhỏ bé lại vừa mới từ trong hôn mê sâu mà tỉnh dậy nên hơi loạng choạng rơi vào lòng Phượng Hy... cánh tay nhỏ bé run run nắm lấy vạt áo nàng... hắn không biết tại sao hắn lại ở đây, trong bộ dạng như thế này... nhưng hắn biết người con gái trước mặt này chính là cái phao cứu vớt hắn trong thế giới xa lạ này!!!

Nhạc Phượng Hy nhẹ nhàng kéo hắn ra rồi đặt lại lên giường sau đó cả hai mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng...

" Ta không biết chuyện này là như thế nào? Ta cũng như ngươi... là một xuyên không giả"_ Nàng nghiêm túc giải thích.
" Sao... sao có... thể như vậy được?! Tôi chỉ bị trái bóng đánh trúng đầu thôi mà?!"_ An Chiếu bối rối ôm đầu.

" Ngươi tên gì? Từ thời đại nào đến đây?"_ Nàng hỏi.

" Tôi tên Đường Chiếu, ở thế kỷ 21, là sinh viên khoa nghiên cứu hóa sinh..."

" Ta tên... à tại sao ngươi nhận ra ta là con gái???"

" Tôi đã tiếp xúc nhiều rồi nên dễ dàng phân biệt giới tính, ai là gay, 3D tôi đều nhận ra hết đó nha!!!"_ Đường Chiếu phồng mũi khoe khoang dưới hình dạng một cậu nhóc 9 tuổi nhìn rất ngố a~

" Khụ... Ta tên Nhạc Phượng Hy hiện lấy tên giả là Lãnh Phi... ta cũng là người từ thế kỷ 21 đến đây"_ Nàng nén cười giới thiệu bản thân.

" Vậy cô biết có cách nào để đưa tôi trở về được không?"

Nàng lắc đầu... thân xác của nàng ở bên kia chắc cũng đã hòa vào thiên nhiên hết rồi, có trở về cũng chỉ là linh hồn vất vưởng không có thân xác... hơn nữa thế giới này đích thực là thế giới mà linh hồn nàng vốn thuộc về...
Đường Chiếu thở dài thất vọng... hắn chỉ là một sinh viên bình thường... à không... có chút thông minh nhưng chưa được trải qua mối tình nào... hắn không cam tâm bị chết sớm như vậy a~ lại còn bị chết vô lý nữa chứ?! Giờ đây với thân hình nhỏ bé thế này thì muốn hắn sống sao đây???

" Nếu thiên đã cho ngươi đến thế giới này ắt hẳn là có nguyên do"_ Nàng vỗ vai an ủi hắn.

Tự nhiên hắn muốn khóc... không được!!! Hắn là nam nhi không được khóc trước mặt con gái như vậy được!!!

Nhạc Phượng Hy nhìn bộ dáng cố gắng cầm cự không để rơi nước mắt của hắn mà buồn cười...

" Ngươi đang là trẻ con, muốn khóc thì cứ khóc thoải mái"_ Nàng trêu chọc.

" Ai... ai nói cô là tôi muốn khóc???"_ Hắn hét lớn.

Cả đám người An gia đang luống cuống đứng chờ ở bên ngoài nghe được tiếng hét lớn liền xô cửa bước vào... An Nhiên nhào vào ôm chặt lấy An Chiếu dỗ dành.
" Ngoan nào Chiếu đệ... ngươi không sao nữa rồi"_ Sau đó An Nhiên lo lắng nhìn Nhạc Phượng Hy_" Đệ ấy... bị làm sao vậy?"

" Chắc vì bị trúng độc trong thời gian dài còn lâm vào hôn mê sâu nên hiện tại An thiếu gia bị mất trí nhớ... hoàn toàn không nhớ chuyện trước đây..."_ Nàng hắng giọng bịa ra, mắt lén nháy lên ra hiệu với An Chiếu.

" Các người là ai? Sao ta không nhớ gì hết vậy?"_ An Chiếu bắt đầu diễn... hắn chớp mắt ngây thơ nhìn mọi người sau đó nhăn mặt ôm đầu... Nhạc Phượng Hy đứng nhìn mà muốn vỗ tay tán thưởng, tên này mà tiến thân vào showbit chắc chắn sẽ nổi như cồn.

" Ta là Nhiên tỷ của đệ, còn bên kia là phụ thân, đại nương, Hiểu tỷ, Trung ca... đều là gia đình của đệ..."_ An Nhiên nhẹ nhàng giải thích và tránh kể mọi chuyện về Trần Nhu.

An Chiếu mất trí nhớ cũng coi như là vận may... không còn liên hệ gì với Trần Nhu cũng sẽ không khó xử hơn nữa An Chiếu vẫn còn nhỏ nên dạy dỗ lại từ đầu cũng không muộn.