" Biểu ca..."_ Lâm Như Tuyết dịu dàng chào hỏi Tiêu Vận.
Tiêu Vận không cảm xúc, chỉ lãnh đạm gật đầu đáp chào lịch sự sau đó xoay lưng đi.
Lâm Như Tuyết nắm chặt tay thành nắm đấm cố kìm nén sự tức giận trong lòng.
Tên nam nhân khốn khϊếp! Dám khinh rẻ nàng. Cứ đợi đến khi nàng thật sự cường đại, hắn sẽ phải quỳ xuống chân nàng, cầu xin làm nam nhân của nàng... tất cả mỹ nam trên thế giới này đều sẽ phục tùng nàng, làm nô ɭệ cho nàng suốt đời!!!
Nhạc Phượng Hy nhìn thái độ của Lâm Như Tuyết mà thầm cười... xem ra vị xuyên không giả này còn kiêu ngạo gấp nhiều lần Lâm Như Tuyết cũ, lại có tham vọng rất lớn... không biết đây sẽ là điểm tốt hay xấu đối với nàng ta đây~
" Lâu rồi không gặp, Lâm tiểu thư"_ Nàng lịch sự chào hỏi.
" Hừ!"
" Ta có nghe Lâm gia có biến lớn... cứ ngỡ sẽ khó mà tái kiến tiểu thư đây"
" Chuyện của gia tộc ta, không đến lượt ngươi xen vào"
" Tại hạ đâu dám! Thấy thái độ tiểu thư như vậy tại hạ cũng đoán được Lâm gia đã được giải quyết ổn thỏa. Tại hạ chỉ muốn chúc mừng tiểu thư"
" Gia tộc ta là một gia tộc lớn, chỉ bị đám ngu ngốc không biết lượng sức mình đến gây chuyện sao có thể suy sụp!?"_ Lâm Như Tuyết hãnh diện nói lớn, muốn cho tất cả mọi người cùng nghe.
Nhạc Phượng Hy phẫy quạt ngang mặt, mắt thầm liếc sang phía tay trái không xa, một ánh mắt sát khí đầy sự phẫn nộ hiện ra. Nàng nhếch miệng cười... có lẽ chưa đến lượt nàng động thủ đâu nhỉ?!
" Nếu như vậy thì tốt quá! Mong tiểu thư thuận lợi vượt qua cuộc thi lần này"_ Nàng tiêu soái bước qua vai Lâm Như Tuyết, mắt hiện rõ sự thách thức.
Lâm Như Tuyết cảm thấy bản thân bị trêu ghẹo mà bực tức... Lãnh Phi! Ngươi phải chết dưới tay ta!!!
Nhạc Phượng Hy đến chỗ Lãnh Minh Dực đang đứng...
" Lâm Như Tuyết kia dường như đã khác trước... trong thời gian ngắn mà đã hồi phục nội lực còn tiến bộ rất nhiều quả có điểm kỳ lạ... chắc chắn nàng ta có bí mật nào đó"_ Lãnh Minh Dực nhìn chằm chằm vào Lâm Như Tuyết đánh giá.
" Huynh đừng lo... dù gì cũng không đến lượt chúng ta động vào..."_ Nàng hất càm chỉ sang hình bóng đỏ rực cả người đang tràn đầy sát khí, mắt trừng trừng nhìn Lâm Như Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống.
" Lãnh Phi! Ngươi thấy không? Chung Nguyệt Trinh cũng có mặt kìa!!!"_ Hoàng Ái Ny lấy tay chỉ chỉ.
" Ừ"_ Nàng gật đầu.
" Chắc vì cuộc thi lần này có phần thưởng đặc biệt nên ai cũng muốn tham gia"_ An Nhiên nói.
" Là phần thưởng gì?"_ Nhạc Phượng Hy gãi đầu hỏi.
Cả đám quay lại trố mắt nhìn nàng như nhìn vật thể lạ vậy...
" Ngươi không biết thật á??? Mấy ngày qua ai cũng lan truyền tin tức này vậy mà ngươi không biết sao???"
Nhạc Phượng Hy ngơ ngác... mấy ngày qua nàng chỉ dành hầu hết tâm trí lập kế hoạch phá Lâm gia và Chung gia, thỉnh thoảng lại trốn trong không gian tu luyện...
Nàng cũng hay nghe người này người kia nói gì đó nhưng lại không lọt vào tâm trí nàng nên nàng không hề nhớ đến sự kiện này.
Nàng cứ việc tham gia cuộc thi này để có thể lọt vào đội tiên phong tham gia Tứ Đồ Quốc sắp diễn ra... đây là lời hứa của nàng đối với các gia gia.
" Phi ca... để Hiểu tỷ nói cho huynh hiểu nha~"_ An Nhiên đẩy An Hiểu lên trước.
" Này! Nhiên Nhiên..."_ An Hiểu đỏ mặt.
" Không sao... cứ kể cho ta nghe"_ Nhạc Phượng Hy mỉm cười.
" Vậy... vậy ta sẽ nói... sơ lược cuộc thi cho huynh rõ"_ An Hiểu ngại ngùng nói.
Cuộc thi đấu tiến vào bí cảnh dành riêng cho các Kiếm Sư và Thuật Linh Sư...để đánh giá chất lượng tu luyện cho mỗi cá nhân.
Bí cảnh của học viện được chia làm 9 ải để đánh giá cuộc thi.
Ai có thể vượt qua ải thứ 4 thì đều được xét là đủ yêu cầu, nói cách khác ai không qua nổi ải thứ 4 thì sẽ bị đuổi ra khỏi học viện, chờ năm sau thi vào học lại.
Các học viên đã từng tham gia đều có thể tham gia lại nhưng với điều kiện kết quả phải cao hơn lần trước một bậc.
Học viện sẽ dựa vào cấp bậc bí cảnh mà học viên đã vượt qua mà xếp hạng và chọn ra 20 người làm đội tiên phong chính thức tham dự đại hội, ngoài ra chọn thêm 10 người làm thành phần dự bị.
Đặc biệt là có phần thưởng dành cho học viên đầu tiên có thể vượt qua ải thứ 9...đó là ba bảo vật...
... Mai Kim Khuê - là một bộ áo lụa được dệt bằng sợi Huyết Tầm Gai 9 vạn năm chỉ có ở Ma Giới và được luyện dưới dòng dung nham hết 100 ngày sau đó đem đi ủ băng thêm 100 ngày... cuối cùng là ngâm trong độc bảy bảy bốn mươi chín ngày. Người mặc được Mai Kim Khuê trên người sẽ bất độc xâm phạm, không sợ lạnh hay nóng, không bị âm khí xâm nhập...
... quyển bí pháp Tuyệt Ngoa Hoạt Đạo. Đây là tâm huyết cả đời của Ngạch Tâm Sư Tôn...người nhận được bí pháp này thì sẽ trở thành người truyền thừa của Ngạch Tâm Sư Tôn, trở thành người cai quản cả học viện Quốc Hinh.
... cuối cùng là Hàm Chi Ma Kính - bảo khí thiên cổ, có linh tính nên có thể tự chọn chủ nhân. Nghe nói nó mang uy lực rất khủng khϊếp, có thể giam giữ và phong ấn hàng vạn âm linh thậm chí có thể điều khiển chúng... còn có người cho rằng Hàm Chi Ma Kính là chìa khóa dẫn đến Thiên Cung - nơi an nghỉ của Thần Sáng Thế, vị mẫu thần sinh ra Thần Nữ và Thần Tử.
Nhạc Phượng Hy nghe đến Thiên Cung bỗng trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng cũng thấy đau buồn...
...Thiên Cung có liên hệ gì với nàng?
... dường như tận sâu thâm tâm nàng đang thúc giục nàng đến nơi đó...
Nàng ngước nhìn Lãnh Minh Dực. Sắc mặt hắn cũng không kém gì nàng... hắn cũng cảm nhận giống như nàng phải không?
... một cảm xúc kỳ lạ về Thiên Cung... vừa quen thuộc vừa xa lạ, có gì đó đau thương, nhưng lại không dằn vặt, hối hận...
Để hiểu rõ được những cảm xúc này là như thế nào thì chỉ có một cách! Đó là lấy được Hàm Chi Ma Kính tìm đến Thiên Cung.
" Đã đến giờ. Các học viên sẽ được phát một quyển truyền tống. Khi cảm thấy bản thân không thể qua khỏi linh cảnh thì hãy xe nó để trở về. Chú ý... bí cảnh là một nơi rất nguy hiểm vì vậy các học viên phải thận trọng, chọn bảo toàn tính mạng là chính. Nếu không thoát khỏi bí cảnh mà bị tử nạn trong đó thì học viện sẽ không chịu trách nhiệm"_ Quy Bình lão sư đứng trên cao đầy uy phong vàng giọng nói lớn.
Các vị sư huynh cầm khay đi đến từng học viên phát cho quyển truyền tống được cuộn gọn lại bằng sợi chỉ xanh.
Quy Bình nói sơ qua thể lệ cuộc thi và dặn dò vài câu... mắt ông luôn hướng về Nhạc Phượng Hy tỏ rỏ sự lo lắng.
Nhạc Phượng Hy cười nhẹ, thoáng gật đầu với ông... [gia gia, tiểu Hy sẽ không làm cho các ông thất vọng đâu!]
Quy Bình thở dài bước vào trong... ánh mắt đầy kiên định của con bé thật giống cha nó... đều rất tự cường, tự tin đối đầu với mọi thách thức, ngay cả nguy hiểm cũng muốn dấn thân vào. Điều này mới làm ông lo lắng!
" Tỷ... ca ca cố lên! Đệ đợi ca và mọi người trở về"_ Nhạc Thiên Kỳ ôm chặt nàng.
" Ta sẽ sớm trở về. Đệ phải luyện tập thường xuyên không được bỏ bê tu luyện biết chưa?"_ Nàng dặn dò.
Thiên Kỳ gật đầu liên tục... hắn chờ tỷ tỷ của hắn trở về sau đó sẽ thấy hắn tiến bộ như thế nào... chắc chắn tỷ tỷ sẽ rất vui.
Các học viên đều được dẫn đi lên đỉnh núi. Mọi người đều phấn khởi tiến về phía trước. Nàng đi từ từ dần lại phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn dáo dác xung quanh... nàng đang tìm Hoàng Việt Minh, nghe Ái Ny nói hắn có tham gia mà?! Ngay cả Tiêu Vận nàng còn dễ dàng nhìn thấy sao một thái tử người người đều theo sau lại khó phát hiện thế này!!!
" Nàng đang tìm ai thế?"_ Một hơi ấm phả vào mặt nàng.
Nàng giật mình xoay người phòng thủ sau đó giơ chân định đá vào hông người đó.
Bặc!
Chân nàng bị bắt lại. Thân thủ người này không tệ!
" Là ta"
Là Hoàng Việt Minh!!! Theo sau hắn còn có Bạch Khinh Lục và Đông Phương Triệt...
Ba người họ đang vận trên người bộ y phục thái giám... khụ... thảo nào nàng không kịp nhận ra bọn hắn!
" Sao mọi người lại ra như vậy?"
" Bọn ta mới từ trong cung trở về đây... cứ tưởng trễ rồi chứ?!"_ Bạch Khinh Lục vừa nói vừa lau mồ hôi.
Nàng nhìn ba người đầy nghi vấn. Hoàng cung cách học viện cũng không xa, sao nhìn ba người họ lại thành ra thế này?! Hơn nữa... không có đoàn lính cận vệ đi theo bọn hắn bảo hộ nữa.
" Hoàng hậu nghe tin Minh vừa mới bị thương trở về nay lại đăng ký tham gia cuộc thi này nên hết sức phản đối, còn sai người giam hắn trong phòng... khó khăn lắm mới thoát ra được liền chạy thẳng về đây"_ Đông Phương Triệt kể rõ tình hình.
" Đã giam hắn thì giam đi còn sợ hắn một mình buồn liền bắt bọn ta vào ở chung với hắn hết một ngày một đêm!!!"_ Bạch Khinh Lục liếc xéo Hoàng Việt Minh.
" Khục..."_ Lãnh Minh Dực đứng bên cạnh nàng thầm cười.
" Ngươi cười cái gì???"_ Hoàng Việt Minh nhíu mày.
" Bộ y phục này... rất hợp với ngươi đấy"_ Lãnh Minh Dực nhếch miệng cười đầy khiêu khích.
Ba người nhìn nhau sau đó mới sực nhớ bản thân đang mặc y phục của thái giám, cái khăn Bạch Khinh Lục cầm lau mồ hôi cũng là của Lý công công...
Vậy mà bọn hắn mang bộ dạng này chạy thẳng vào học viện, không phải mọi người đều thấy hết rồi sao???
" Triệt, ngươi có mang bộ y phục nào không?"_ Bạch Khinh Lục khóe miệng giật giật hỏi.
"Ngươi nghĩ ta có thể mang theo được thứ gì?"_ Đông Phương Triệt nhăn mặt.
Nàng phì cười... tay kéo kéo áo Lãnh Minh Dực. Hắn hiểu ý nàng liền lấy trong không gian ba bộ y phục đưa cho bọn họ.
Họ nhanh chóng chạy khuất đi thay y phục. Họ không thể mặc bộ y phục này thêm một khắc nào nữa!!!
Trên đỉnh núi Hoa Khê lão sư cùng ba vị sư huynh của Giới Luật đã đứng đợi sẵn.
Mắt ông sáng lên khi nhìn thấy nàng nhưng sau đó thay đổi lại khí thế của một lão sư.
Ông vận quang linh tạo thành pháp trận... sương mù trên đỉnh núi ngày càng tan dần làm hiện lên hai cánh cửa ánh bạc.
Rầm... rầm...
Một ánh sáng trắng ló ra từ khe cửa...
" Các học viên nghe đây! Bước qua cánh cửa này sẽ không thể quay lại được... bắt đầu thôi!!!"_ Sư huynh Dịch Tư cao giọng nói.
Mọi người nối tiếp bước vào cánh cửa...
Ánh sáng chói mắt làm nàng phải nhắm mắt lại, chân vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Khi cảm thấy ánh sáng đã dịu hẳn, nàng từ từ mở mắt ra... trước mắt nàng là một không gian âm u, không khí thoang thoảng mùi thối của xác chết, mùi ẩm mốc...
Nơi nàng đang đứng là ven bìa một khu rừng. Khu rừng nhìn thật ảm đạm, cây cối kỳ lạ mà to lớn, tiếng gió luồn từ khu rừng rít lên thật ghê rợn...
Vài học viên đã chọn tiến thẳng vào khu rừng... chẳng mấy chốc lại nghe thấy tiếng gầm rú rồi tiếng thét đầy thê thảm...
Ở trong rừng có loài vật gì sao???