Lúc nhúc không biết có bao nhiêu con Hắc Giáp Thỏ, giống như là đàn chuột bị phá mất ổ từ trong thung lũng tuôn ra ngoài, nhìn giống như là mở cống nước vậy, không biết là có mấy ngàn mấy vạn con.Chết tiệt, chạy mau, chúng ta đụng phải ổ thỏ rồi sao? Lưu Thiên Thành quát to một tiếng, phóng người lên lưng La Thú điên cuồng chạy theo phương hướng đường tới.Bọn Chu Phong cũng đều cắm đầu chạy trốn, dùng roi da dùng sức quất lên trên người La Thú, hy vọng bọn chúng có thể chạy nhanh hơn một chút.Bạch Thương Đông ngồi ở trên lưng Đại Bạch Nga, nhìn quái vật được gọi là Hắc Giáp Thỏ kia một chút.
Hoàn toàn không giống thỏ trên địa cầu một chút nào, nhìn hình dáng có vẻ giống như là một con Hắc Giáp Báo, chỉ là hơi nhỏ hơn một chút, lớn gấp đôi so với mèo nhà bình thường.Đám Hắc Giáp Thỏ này trước sau chen chúc từ bên trong thung lũng tràn ra, nhìn giống như là liên miên không dứt, chỉ là số lượng mà Bạch Thương Đông nhìn thấy lúc này, cũng đã có hơn vạn con.Mặc dù Hắc Giáp Thỏ chỉ là Ma binh cấp bốn, nhưng với số lượng như vậy, đều xông lên cũng có thể làm bọn Bạch Thương Đông mệt chết, coi như mấy người bọn Lưu Thiên Thành đã là Văn Sĩ Cửu Phẩm, cũng không dám trêu chọc bầy Hắc Giáp Thỏ lớn như vậy, một khi bị vây lại, coi như là thoát ra được thì cũng sẽ bị mệt chết.Mọi người đang liều mạng chạy trốn, lại đột nhiên nhìn thấy ở trên đường núi có một người đang chậm rãi đi tới, trong tay người kia cầm một thanh kiếm, kiếm đã rút ra khỏi vỏ, bên trên lưỡi kiếm hiện lên ánh sáng màu hồng, lại là một món Kiếm khí cấp Chân Nhân.Xin Chân Nhân cứu mạng! Bọn Lưu Thiên Thành mừng như điên, người có thể sử dụng Kiếm khí cấp Chân Nhân tự nhiên cũng là Chân Nhân.Chân Nhân luyện khí hóa quang, kiếm quang đảo qua liền có thể tru diệt một đám Ma Vật, coi như là Hắc Giáp Thỏ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể bó chân chịu chết.Bạch Thương Đông nhìn Chân Nhân đang chậm rãi đi tới kia, lại khẽ cau mày, hai mắt người kia giống như là đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt giống như là ẩn chứa sát ý.Ta đã gặp hắn ở nơi nào sao? Bạch Thương Đông hơi hơi suy tư, lập tức nhớ ra người này là ai.Ban đầu Kiếm Dương Chân Nhân ở Minh Kính Hồ bị Bán Duyên Quân dùng một chỉ giết chết trong nháy mắt, khi đó bên cạnh Kiếm Dương Chân Nhân còn có hai người, một người là Viêm Sơn Chân Nhân chuẩn bị đón Bạch Thương Đông vào Nam Ly Thư Viện, còn có một người khác là đệ tử của Kiếm Dương Chân Nhân, Bạch Thương Đông còn nhớ Kiếm Dương Chân Nhân gọi hắn là Phương Kiếm Hào.Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm cười khổ, thời điểm này Phương Kiếm Hào lại xuất hiện ở nơi này, chỉ sợ không phải đơn giản là trùng hợp, hơn nữa hắn còn nhớ kỹ lúc ở Minh Kính Hồ, Phương Kiếm Hào vẫn còn là Văn Sĩ, nhưng bây giờ mới qua vài ngày đã thăng cấp lên thành Chân Nhân.Mắt thấy khoảng cách với Phương Kiếm Hào càng ngày càng gần, Bạch Thương Đông chỉ đành phải ra lệnh cho Đại Bạch Nga* ngừng lại.*: Ngỗng trắng lớnKiếm khí trong tay Phương Kiếm Hào động một cái, một đường kiếm chém ra, kiếm quang màu đỏ ngầu chém tới trước mặt bọn Lưu Thiên Thành, ép cho bọn họ không thể không ngừng lại.Chân Nhân, ngài đây là có ý gì, chúng ta không hề đắc tội với ngài mà? Sắc mặt của Chu Phong khó coi nói.Phương Kiếm Hào lại không để ý đến bọn Chu Phong, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông: Từ biệt ở Minh Kính Hồ, ta cả ngày lẫn đêm mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới ngươi, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp mặt.Bọn Lưu Thiên Thành đều hơi hơi ngẩn người, ánh mắt đều nhìn về phía Bạch Thương Đông, Minh Kính Hồ thì tự nhiên là bọn họ đã từng nghe qua, trước đây không lâu bọn họ vẫn còn trò chuyện chuyện ở Minh Kính Hồ, Kiếm Dương Chân Nhân chính là bị Ma Nhân chém chết ở nơi đó, mà bài Ma chi danh thơ của vị cô gia Cung gia kia, cũng là làm ở Minh Kính Hồ.Chuyện giữa chúng ta không có quan hệ gì tới bọn họ, thả bọn họ đi đi. Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm kêu khổ, Phương Kiếm Hào này rõ ràng là lòng có ý định giết hắn.Phương Kiếm Hào lại không thèm để ý đến Bạch Thương Đông, tự mình nói: Thầy ta đối đãi với ta giống như con ruột, để một cô nhi như ta cũng có thân nhân.