Hai người ở phía trước vẫn chăm chú trèo tường, không hề để ý đến xung quanh.
Lý Vô Đình thực sự thấy ngứa mắt, lên tiếng đầy lạnh lùng, "Còn ra thể thống gì!"
Giọng nói nghiêm nghị phá tan bầu không khí tĩnh mịch của con ngõ nhỏ.
Hai người trên bờ tường giật nảy cả mình, ngã lộp độp xuống như miếng gỗ Jenga, "Ui da!"
"..."
Lý Vô Đình đen mặt lại gần, Ninh Như Thâm cũng đi theo trong tâm trạng phức tạp.
Bờ tường của nhà cậu sắp trụi lủi mất thôi.
Tới gần rồi, Đức Toàn giơ đèn lên chiếu sáng tường viện.
Lý Ứng Đường và Cảnh Nghiễn ngã đè lên nhau ở dưới đất, cùng tỏ ra kinh ngạc: "Bệ, bệ hạ?"
Cảnh Nghiễn run như cầy sấy.
Lý Ứng Đường đã thoát khỏi sự kinh ngạc ban đầu, hắn nhìn đi nhìn lại giữa Lý Vô Đình và Ninh Như Thâm, mắt càng lúc càng sáng rực:
"Đúng là không hề lừa ta, không hề lừa ta..."
"Lục Ngũ." Lý Vô Đình gằn giọng cắt ngang.
Một tên Cẩm Y Vệ đi từ phía sau ra rồi xách Hiên Vương lên...
Hiên Vương, "Ui da!"
Ninh Như Thâm cảm thán: Không hổ là Cẩm Y Vệ, ai nấy đều vô cùng mạnh bạo.
Lý Vô Đình cúi đầu nhìn Hiên Vương, "Chạy tới đây làm gì? Ninh Phủ không có cổng hay sao?"
Lý Ứng Đường, "...Đi ngang qua nhìn thấy Cảnh Thị lang đang trèo tường, thần còn tưởng là mọi người đều đi lối này."
Cảnh Nghiễn kinh hãi quay đầu ra, giống như là vừa bị phản bội!
Ánh mắt lạnh lẽo lại nhìn sang Cảnh Nghiễn. Khi hắn đang đổ mồ hôi đầy đầu dưới ánh nhìn đầy thiên uy ấy, đột nhiên nghe thấy Lý Vô Đình thờ ơ nói: "Đó là sở thích của hắn."
Cảnh Nghiễn:???
Ninh Như Thâm, "..."
Cậu chột dạ quay đầu đi: Meo meo, ai biết gì đâu.
Hiên Vương bị Cẩm Y Vệ xách sang một bên. Thấy Lý Vô Đình chuẩn bị xử lý "gia môn bất hạnh" của hắn, Ninh Như Thâm vội lên tiếng đầy chu đáo và tự giác:
"Bệ hạ, quãng đường còn lại thần tự đi cũng được."
Lý Vô Đình cười lạnh, "À, Ninh khanh đã tìm được người khác..." Hắn nói được một nửa, Hiên Vương đang bị xách đầu bỗng nghển cổ lên nhìn.
Lý Vô Đình khựng lại, "Thôi, khanh về đi."
Ninh Như Thâm, "?"
Vẻ mặt đã trở lại bình thường, hắn nhìn cậu: "Còn đứng đấy làm gì?"
Ninh Như Thâm, "Thần tiễn bệ hạ bằng mắt."
"..."
Lý Vô Đình đưa tay ra ấn đầu cậu.
Lòng bàn tay thô ráp chạm vào trán Ninh Như Thâm.
Vài sợi tóc rơi xuống quét qua hàng mi, Ninh Như Thâm nhắm mắt tránh đi, bả vai hơi run lên, "Ưm."
Lý Vô Đình nói, "Không cần đưa tiễn xa như vậy."
Bàn tay chạm vào rồi rời đi ngay lập tức, lúc cậu mở mắt ra thì Lý Vô Đình đã rút tay về. Hắn nhìn Cảnh Nghiễn đứng ở bên cạnh, sau đó xách theo Hiên Vương rời đi.
Sau khi tất cả đi rồi, trong ngõ chỉ còn lại hai người.
Ninh Như Thâm nhìn Cảnh Nghiễn rồi thở dài, "Việc gì phải trèo tường."
Đã bảo là đừng có trèo rồi mà.
Cảnh Nghiễn lập tức nổi khùng, môi run bần bật, "Ta có định trèo đâu! Lúc đi tới đây thì thấy Hiên Vương đang trèo, thế là mới có lòng giúp ngài ấy một tay!"
"..."
Có lòng ghê.
Ninh Như Thâm cảm thán, "Có lòng nên giờ mới có diễm phúc thế này đây."
Cảnh Nghiễn:.
Hắn tự giác không nói nữa, bỏ qua chủ đề đuối lý này, "Ấy, ngươi còn đi dạo chợ đêm với bệ hạ cơ à."
Cái gì mà cậu với bệ hạ đi dạo chợ đêm?
Ninh Như Thâm nhíu mày, "Bọn ta có chính sự cần làm. Thị sát dân tình, cải tiến thị trường."
"Nhưng rõ ràng là trên người ngươi có mùi..." Cảnh Nghiễn lại gần hít ngửi: Chè, sơn tra, bánh hoa quế. Hắn nói tiếp: "Có mùi thơm."
Ninh Như Thâm lùi lại một bước, ánh mắt rất phức tạp, "Ngươi đúng là biến thái."
Cảnh Nghiễn, "..."
- --
Tết Đoan Ngọ được nghỉ ba ngày.
Nhưng ngày hôm sau, Ninh Như Thâm lại bị triệu vào cung.
Cậu theo nội thị vào điện, thấy trong đại điện bày một chiếc bàn gỗ rất lớn. Lý Vô Đình đang ngồi ở chủ vị.
Hiên Vương cũng nằm bò ở bên cạnh, trông có vẻ rất buồn chán.
Như là đã mất đi linh hồn.
Ninh Như Thâm thỉnh an xong, không nhịn được nhìn hắn, "Điện hạ làm sao vậy?"
Bị đánh đòn, kẹp ngón chân hay là hình phạt nào khác?
Lý Vô Đình liếc nhìn cậu, "Ngày mai phải về Giang Nam rồi."
Ninh Như Thâm, "..." Nghe rất hợp lý.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Lý Vô Đình, "Bệ hạ cho gọi thần có chuyện gì ạ?"
Hắn gõ ngón tay xuống bàn, "Giang Nam có rất nhiều thế gia, giải thích trò lừa đ... giải thích cách kêu gọi đầu tư của khanh cho Hiên Vương đi, để huynh ấy quay về Giang Nam xử lý những thế gia đó..."
"Miễn cho rảnh rỗi sinh nông nổi."
Hiên Vương, "..."
Hóa ra là cùng nhau đặt ra mục tiêu mới.
Ninh Như Thâm lập tức hăng hái xắn tay áo lên để thi triển quyền cước, "Vương gia, ngài có biết gọi đầu tư, mời thầu, đấu thầu là gì không..."
Hiên Vương, "..."
Sau đó Ninh Như Thâm bắt đầu giải thích sâu hơn.
Lý Ứng Đường dần trút bỏ dáng vẻ rầu rĩ, bắt đầu hăng hái hơn. Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, "Vậy nếu có nhiều thế gia tham gia đấu... đấu thầu, vậy thì càng tốt chứ sao. Chúng ta lùa càng nhiều càng tốt không được ư?"
Ninh Như Thâm không đồng tình, "Cơ hội tốt như vậy, làm sao chia cho tất cả mọi người được?"
Lý Vô Đình nhìn cậu, "..."
Ninh Như Thâm, "Phải cạnh tranh bằng chính sức mình."
Cậu đếm ngón tay, "Cạnh tranh từ giá cả, chất lượng sản phẩm tới chiến lược phát triển. Tất cả đều phải cày cuốc hết sức."
Hiên Vương mà ngẩn người, "Ồ ồ."
Tuy không hiểu "cày cuốc" là sao nhưng hắn vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Ninh Như Thâm nói xong một lượt thì khô cả miệng.
Cậu quay đầu tìm thứ gì đó để uống, vừa định uống tý trà để giải khát thì nghe Lý Vô Đình nói:
"Đức Toàn."
Đức Toàn hiểu ý lui xuống, nhanh chóng bưng một bát chè lạnh lên, "Ninh đại nhân."
Ôi, tốt đến thế này sao...
Ninh Như Thâm dè dặt nhận lấy bát rồi húp trong sự sung sướng.
Lý Ứng Đường nhìn bát chè trong tay cậu rồi nhìn chén trà nguội ngắt của mình, "Thần..."
Lý Vô Đình thờ ơ, "Huynh có nói nhiều như vậy không? Còn đòi ăn chè lạnh."
Lý Ứng Đường:.
Hắn nhìn chằm chằm bát chè của Ninh Như Thâm, ánh mắt tỏ rõ sự thèm thuồng.
? Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt ấy, lập tức tăng tốc độ húp chè: Xụp xụp xụp xụp...
Cậu ăn quá nhanh, nước chè ngọt chảy một ít ra khỏi khóe miệng.
Lý Vô Đình nhìn thấy dòng nước chảy xuống cằm cậu rồi lăn xuống cần cổ trắng trẻo, sắp biến mất vào trong vạt áo màu đỏ rồi.
Hắn hé môi, nhưng rồi dừng lại.
Cảm giác ngứa tay khi cho mèo ăn trong xe ngựa ngày hôm ấy lại tràn về. Trong một giây đắn đo ngắn ngủi, Lý Vô Đình lấy khăn tay ra, chặn vết nước đường ấy cách một lớp vải, sau đó dần lau lên trên.
Ninh Như Thâm vừa định đặt bát xuống để lau thì một cảm giác mềm mại bất chợt dán lên cổ cậu.
"Ư...!" Cậu run rẩy toàn thân, chút chè còn lại trong bát cũng bị sánh ra ngoài.
Nước chè với vụn đá và nho khô đều vương lên vạt áo, ướt nhẹp một mảng đỏ thẫm. Còn có một chút nước lóng lánh dính ở cổ, lạnh đến mức cổ Ninh Như Thâm run lên.
Cậu cầm bát nhìn Lý Vô Đình, "...Bệ hạ?"
Bàn tay cầm khăn dừng lại giữ không trung.
Sau đó Lý Vô Đình thu tay về, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Sao lại làm sánh ra ngoài như vậy?"
Ninh Như Thâm nghe mà run rẩy:...Anh đoán xem?
Hai người đang nhìn nhau, Hiên Vương ngồi ở đối diện âm thầm quan sát, mắt sáng rực lên:
A, thứ vừa sánh ra ngoài... thứ vừa sánh ra ngoài chính là đường!
"...."
Ninh Như Thâm không để ý mắt hắn đang rực sáng, cậu cúi đầu nhìn vạt áo vương đầy nước, "Bệ hạ, thần muốn..."
"Biết rồi." Lý Vô Đình quay lại sai nội thị, "Dẫn người xuống để thay quần áo."
Ninh Như Thâm âm thầm nuốt câu "ăn thêm bát nữa" vào bụng.
"Vâng, bệ hạ."
- --
Gian thiên điện của Văn Hoa Điện.
Ninh Như Thâm theo nội thị đi vào, bên trong có một chiếc ghế sập, lư hương đang tỏa khói lững lờ, một mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Nội thị lấy quần áo cho cậu thay.
Ninh Như Thâm từ chối khéo, không muốn nội thị hầu hạ thay đồ, "Ngươi ra ngoài đợi đi, ta thay xong sẽ tự đi ra."
Nội thị hành lễ rồi lui xuống.
Cửa điện đóng lại, ánh sáng bị che khuất nên căn phòng trở nên tối hơn, mùi hương trong không khí càng thêm nồng.
Ninh Như Thâm hít hít: Cũng thơm ra phết.
Cậu cởi quan bào và áo trong ra, đầu tiên dùng khăn ướt để lau nước đường dính trên ngực, sau đó lau luôn bả vai và cổ. Ninh Như Thâm đột nhiên có cảm giác buồn nôn.
Cậu vội ôm ngực:
Sao vậy nhỉ, lư hương có độc?
Không thể nào. Đây là thiên điện để Lý Vô Đình nghỉ ngơi, không lý nào lại đốt nhầm hương liệu được.
Có lẽ là do cậu ăn chè nhanh quá nên bị lạnh dạ dày.
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ, tăng tốc độ lau rửa người.
Trong lúc đó, cảm giác choáng váng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lau người xong, cậu khó chịu chống tay xuống chiếc ghế sập! Ninh Như Thâm muốn gọi người vào nhưng ngại mình chưa mặc quần áo, đành phải mặc vội áo trong vào rồi khoác thêm áo ngoài một cách qua loa.
Đợi cậu mặc quần áo xong xuôi, Ninh Như Thâm đã chóng mặt tới mức ngã vật ra ghế. Mặt cậu tái nhợt, khẽ thì thầm gọi:
"Người đâu..."
Ngón tay gầy của cậu co lại trên mặt ghế: Cứu với.
"Ư..." Ninh Như Thâm cúi đầu cụng trán vào thành ghế, hàng mi bắt đầu ứa nước mắt một cách khó chịu. Áo ngoài đỏ rực đã trượt xuống khỏi bả vai.
...
Bên kia, trong Văn Hoa Điện.
Lý Vô Đình hỏi: "Huynh có hiểu những gì y vừa nói không?"
Lý Ứng Đường vội đáp, "Hiểu chứ hiểu chứ, không biết vì sao mà thần có thể hiểu một cách sâu sắc từng lời mà Ninh đại nhân nói."
"..."
Lý Vô Đình cười lạnh, "Ha." Sâu sắc quá đà rồi.
Lý Ứng Đường mặt dày chà xát tay.
Hắn nhìn phía thiên điện, nghển cổ trông ngóng, "Ninh đại nhân vẫn chưa thay quần áo xong sao?"
Lý Vô Đình nhắm mắt lại.
Hắn nhớ lúc ngồi sau bình phong trong phòng ngủ của Ninh Như Thâm: Mặc quần áo khá là nhanh nhẹn mà.
Im lặng một lát, Lý Vô Đình đứng dậy đi đến thiên điện.
Lý Ứng Đường: Ố ố ố???
- --
Thiên điện ở ngay phía sau Văn Hoa Điện.
Lý Vô Đình đi được mấy bước thì nhìn thấy nội thị mà mình vừa phái đi - bây giờ đang cung kính đứng trước cửa, còn cửa điện thì đóng kín mít.
"Có chuyện gì vậy?"
Nội thị cúi người, "Bệ hạ, Ninh đại nhân không cần hầu hạ, bảo nô tài đứng đợi ở bên ngoài, ngài ấy sẽ tự đi ra."
Lý Vô Đình nhíu mày, lại gần cửa rồi gọi: "Ninh khanh."
Trong điện không hề có tiếng đáp lại.
Lý Vô Đình đang định giơ tay gõ cửa thì chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ nho nhỏ như tiếng mèo kêu ở bên trong, "Ư..."
Ngón tay của hắn giật nhẹ, sau đó đẩy cửa ra cái rầm!
Đi vào trong điện, một mùi hương nhàn nhạt ập tới. Màn lụa ở chiếc cột bên cạnh bị gió thổi tung. Lý Vô Đình đi vòng qua đó, bóng người đang nằm bò ở cạnh ghế đập vào mắt...
Ninh Như Thâm yếu ớt bám vào đệm ghế.
Mái tóc đen xõa tung sau lưng, lớp áo trong trắng như tuyết treo trên bả vai, còn lớp áo ngoài đỏ thì đã tuột xuống từ lâu, xếp thành một đống ở trên eo.
Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của cậu đang tái đi, hàng mi khẽ run rẩy.
Hơi thở của Lý Vô Đình ngừng lại.
Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn đi tới bên lư hương rồi dập tắt mồi lửa. Tay kia thì kéo người đang bất tỉnh ở bên ghế lên, hắn gằn giọng quát: "Người đâu!"