Lạc Băng Băng về phòng rồi mà cơ thể vẫn còn nóng bừng bừng. Nàng sờ tay xuống hạ thể thì thấy nước dâm thủy đã rỉ ra thấm vào nội y với một mùi đặc trưng không còn chi phải bàn cãi. Lạc Băng Băng tự trách sao nàng lại dễ dàng bị lôi vào khoái cảm nhục dục đến vậy. Tại sao nàng lại để cho một cậu bé còn nhỏ tuổi hơn nàng làm chuyện tệ hại đó trên thân thể nàng. Tấm thân trong trắng của nàng giờ còn đâu nữa. Nó đã bị xâm hại chẳng còn chỗ nào nữa rồi.
Lạc Băng Băng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thì vừa trách cứ bản thân nhưng đồng thời lại thấy khoan khoái dễ chịu. Nàng không ngờ rằng quan hệ nam nữ với nhau lại có thể gây cho người ta ngây ngất đến vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenfulls.com
Đúng ra Lạc Băng Băng đã cố gắng dùng ý chí để đè nén tình cảm và dục tính trong cơ thể mình. Tình trạng của nàng chỉ giữ được đến ba hôm thi không sao chịu đựng được nữa. Lạc Băng Băng lại lần mò sang phòng Tiêu Thanh Ngọc để tâm sự cùng cậu.
Tiêu Thanh Ngọc rất sung sướng vì mỹ nhân đã quay trở lại. Cậu ôm lấy thân hình Lạc Băng Băng mà hôn hít vuốt ve một cách cuồng nhiệt.
Lạc Băng Băng cũng không còn ra vẻ gì nữa. Hai môi nàng cũng hôn trả Tiêu Thanh Ngọc một cách say đắm.
Sau nụ hôn dài, Tiêu Thanh Ngọc bế bỗng mỹ nhân vào giường. Lúc này Lạc Băng Băng đã hoàn toàn quy phục. Nàng nhanh chóng tự cởi bỏ y phục để lộ thân hình tuyệt mỹ trắng ngần dứoi ánh nến sáng lấp lánh.
Tiêu Thanh Ngọc úp mặt vào đôi nhũ phong mịn màng và thơm phức để hôn hít và mút hai thứ trái cây trên hai đỉnh đồi kia. Lạc Băng Băng thở hổn hển ôm lấy tình quân mà rên rỉ trong niềm hứng khởi đang trào dâng trong lòng nàng.
Hai người lõa thể quấn quít lấy nhau và chuyện gì đến ắt phải đến. Chỉ một lúc sau trong phòng chỉ còn tràn ngập hương yêu với những tiếng rú rên xiết của mỹ nhân trong cơn khoái lạc ngút trời. Thanh trường thương của Tiêu Thanh Ngọc đã đâm ngập trong âm phong động của nàng trinh nữ và làm cho nàng run rẩy vì sướng.
Dâm thủy ào ạt chảy ra và bùng nổ trong cơ thể mỹ nhân. Nàng đã đạt đến cực khoái và bấu chặc mười ngón tay xinh xắn trên cơ thể cậu nhỏ trong khi cả người nàng run lên bần bật cùng với sự co giật của phần đặc dị bên đưới tiểu phúc của nàng...
Xong chuyện, hai người ôm lấy nhau trò chuyện âu yếm. Mỹ nhân hoàn toàn hạnh phúc và gục đầu vào lòng tình quân mà ngủ vùi.
Nhưng tình cảm của họ vừa nồng đượm thì lại có chuyện bất thường xảy ra. Hơn một tuần sau. Tiêu Thanh Ngọc bị Dật tiên nương tử gọi đến để nói chuyện. Nương tử sao khi khảo sát võ công va nội lực của cậu nhỏ thì quyết định dưa cậu vào chế độ tập luyện bí mật.
Câu chuyện bất thình lình này chính là do bởi lời nói của Đỗ Quân Quân mà nên. Dật tiên nương tử sau khi nghe người nữ đệ tử thân tính thông báo chuyện lạ về Tiêu Thanh Ngọc thì liền tức tốc nghĩ ngay ra ciệc đưa cậu cùng với Đỗ Quân Quân vào trong chế độ luyện tập khắc nghiệt hơn nhiều để giúp bà đào tạo nên hai đóa kỳ trân của võ lâm cũng như của bổn phái sau này.
Tiêu Thanh Ngọc vì vậy sau khi chính thức thông qua được sát hạch thì ngay tức thì bị dời đến ở trong lòng núi. Nơi đây chỉ có duy nhất một mình Đỗ Quân Quân và Tiêu Thanh Ngọc mà thôi.
Lần đầu đến đây, Tiêu Thanh Ngọc rất đỗi ngạc nhiên vì sự có mặt của đại sư tỷ ở tại nơi này. Cậu biết đại sư tỷ Đỗ Quân Quân vốn dĩ đang bận huấn luyện khóa đào tạo võ sinh nhưng sao lại có mặt ở đây thì thật quái lạ.
Thì ra, do tình hình biến chuyển nhanh chóng, vì thế Dật tiên nương tử đã cử người khác thay chỗ Đỗ Quân Quân và đưa nàng cùng Tiêu Thanh Ngọc về đây tập luyện.
Cuộc tập luyện này hoàn toàn khác hẳn lần trước. Dật tiên nương tử cứ ba hôm mới xuất hiện một lần để truyền thù võ công cho hai người rồi để hai người tự luyện tập. Nhưng việc tập luyện quá là gian khổ khôn cùng. Hai người ngày cũng như đêm phải mặc vào người một bộ giáp sắt rất nặng nề đồng thời tay và chân phải mang các ống sắt tròn khác nhau. Họ đi đứng đã rất khó khăn rồi, mà lại còn phải múa võ, đi quyền thì thật vô cùng mệt mỏi.
Đỗ Quân Quân rất kiên cường tập luyện. Nàng chiếm lấy một khoảng đất trống rồi ngày đêm khổ luyện không lúc nào ngừng.
Đối với Tiêu Thanh Ngọc thì lại không được như vậy. Cậu chán cảnh sống gò bó nơi đây và muốn cởi bỏ những thứ đồ lỉnh kỉnh ra khỏi người.
Nhưng vô ích, các thứ dụng cụ này đươc lắp đặt hết sức kỳ diệu. Nếu không được mở khóa thì vô phương thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Tiêu Thanh Ngọc không biết làm sao đành cố gắng luyện tập võ công cho nhanh để mau chóng thoát khỏi nơi này.
Với tâm trạng như vậy, nên Tiêu Thanh Ngọc cũng nổ lực không kém vì đai sư tỷ ở bên kia.
Hai người tuy ở trong cùng lòng núi nhưng mạnh ai nấy ở không ai xâm phạm ai.
Chỉ khi có mặt của Dật tiên nương tử hai người mới giáp mặt. Lúc này nương tử thường hay bắt họ biểu diễn công phu luyện tập được và cho hai người giao đấu với nhau.
Tiêu Thanh Ngọc công phu quyền cước vả chiêu thức không thể nào bì được với đại sư tỷ Đỗ Quân Quân, nhưng cậu lại có sức khỏe hơn hẳn. Vì thế, nên hai người đánh nhau cũng khó phân thắng bại.
Do phải đeo lỉnh kỉnh đủ thứ đồ nặng nề vì vậy mỗi chiêu đánh ra hai người đều khó giữ được tốc độ nhanh nhẹn cần thiết. Chính nhờ vậy mà Tiêu Thanh Ngọc dù chiêu thức kém hơn vẫn không thể bị đả bại được.
Càng đánh nhau lâu, các chiêu thức của Tiêu Thanh Ngọc càng trở nên lợi hại, trong khi đó các chiêu thức do Đỗ Quân Quân đánh ra cậu lại học thuộc hết cả. Vì vậy, tình thế dần dần nghiêng về phía Tiêu Thanh Ngọc sau hơn ba tháng luyện tập. Đỗ Quân Quân tức lắm mà không biết làm gì hơn. Nàng ngấm ngầm tìm hiểu xem tại sao cậu nhỏ lại nhanh chóng thăng tiến võ công như vậy nhưng vô ích.
Bây giờ thì Tiêu Thanh Ngọc đã có thể múa quyền, đánh chưởng nhanh nhẹn hơn nhiều và đòn đánh ra mạnh kinh khủng. Việc này khiến cho Dật tiên nương tử không thể để Đỗ Quân Quân mang y phục nặng nề mà đối phó với cậu được. Nương tử đã cởi bớt từ từ các thứ nặng nề khỏi thân Đỗ Quân Quân để nàng giao đấu với Tiêu Thanh Ngọc.
Đây là một thuận lợi vô cùng to lớn cho nữ nhân. Đỗ Quân Quân sau bao ngày đeo đồ nặng giờ đây sau khi bỏ ra thân pháp nàng nhanh như thiểm điện.
Tiêu Thanh Ngọc cho dù có nhanh mấy cũng không bì được nàng. Cậu nhỏ bị đánh cho te tua và ngã lăn ra.
Tiêu Thanh Ngọc tức lắm yêu cầu Dật tiên nương tử thả cấm chế trên người cậu ra để Tiêu Thanh Ngọc có thể so tài cùng với đại sư tỷ một cách công bằng. Nhưng nương tử chỉ cười và chỉ khi nào cậu thắng nàng ta thì mới đươc tháo các thứ nặng nề kia ra khỏi mình mà thôi.
Thời gian qua mau, lại ba tháng nữa trôi qua, Tiêu Thanh Ngọc sau bao ngày cố gắng tập luyện đã dần dần quân bình được cục diện khi đối địch với đại sư tỷ Đỗ Quân Quân.
Đây là thành tích đáng kinh ngạc và khiến Dật tiên nương tử hết sức hài lòng. Nhưng sự đời thường không đơn giản. Trong lúc tinh thần Tiêu Thanh Ngọc đang lên cao thi Lạc Băng Băng bất thần tìm đến. Đây là một việc mà chính Đỗ Quân Quân cũng bị bất ngờ. Nàng định bắt Lạc Băng Băng tại trận, nhưng nàng ta đã lần mò về nơi ở cũa Tiêu Thanh Ngọc rồi.
Hai người gặp nhau xiết bao mừng rỡ. Tiêu Thanh Ngọc đã lâu không được gần gũi mỹ nhân nên dục tình lên cao ngất. Cậu ôm chặc lây mỹ nhân mà hôn hít không rời...
Lac Băng Băng cũng vậy. Nàng từ ngày chung đụng cùng Tiêu Thanh Ngọc thi xem như trượng phu tương lai cũa mình chỉ còn có cậu nhỏ này mà thôi.
Vậy mà từ khi Tiêu Thanh Ngọc bị chuyễn đi đã hơn 6 tháng mà tin tức của cậu nhỏ cứ biệt tăm vô tích.
Lần này, Lạc Băng Băng liều mình xâm nhập vào nơi cấm địa của bổn môn để dò la tin tức cũa tình quân. Không ngờ, nàng vào đây rồi mới phát giác tình nhân nhỏ tuổi Tiêu Thanh Ngọc quả nhiên đang ngụ ở nơi này.
Rồi bây giờ hai người gặp nhau. Nàng lại bị Tiêu Thanh Ngọc kích nộ tình ái, khiến nàng trong cảnh ngây ngây ngất ngất hết sức sảng khoái. Và rồi mỹ nhân trong phút say đắm đã tự mình thoát y hoàn toàn rồi ôm lấy tình quân mà âu yếm.
Thế nhưng tình huống bất ngờ lại xãy ra. Tiêu Thanh Ngọc toàn thân đều bị bịt kín bởi thiết giáp nên cả hai chỉ biết hôn hít nhau mà chẳng biết làm gì hơn.
Lạc Băng Băng khuôn mặt háo hức vừa hôn vừa than thở:
- Tướng công ! Chàng phải làm gì đi chứ, thiếp chết mất.
Tiêu Thanh Ngọc vội mở đáy quần, lôi thanh trường thương đang căng cứng và trở nên to lớn ra trước mặt Lạc Băng Băng, Mỹ nhân rú lên vì mừng rỡ liền đu lấy người cậu rồi áp chế lấy thanh trường thương cũa cậu nhõ vào ngay trong âm động cũa nàng.
Hai người chưa từng chung đụng nhau theo kiểu này bao giờ, không ngờ với tư thế đứng âm ngọc động cũa mỹ nhân lại áp được thật sát vào thân trường thương đến vậy. Lạc Băng Băng rú lên trong hoan lạc. Hai người say sưa chìm đắm trong ái ân nên không hề biết Đỗ Quân Quân đang núp ở ngoài nhìn vào.
Đỗ Quân Quân đỏ bừng mặt vì ngượng khi chứng kiến cãnh dâm lọan ở bên trong phòng Tiêu Thanh Ngọc. Nàng không thể tưởng tượng được hái người lại có thể làm cái chuyện đó ở nơi này và vào lúc này. Nhưng mà trong lòng xuân nữ lại cãm thấy háo hức kỳ lạ. Nàng chăm chú nhìn vào chỗ hai thứ đặc dị nam nữ đang áp chặc vào nhau kia và cảm thấy âm động bãn thân cũng đang rĩ rĩ ra chút ít nước hoa lộ.
Đỗ Quân Quân vội chạy về phòng mà thỡ dốc. Nàng không dám ở lại để chứng kiến thêm một tình tiết gay cấn nào nữa vì e rằng sẽ không thể giữ nổi xúc cãm cũa mình.
Đến sáng hôm sau lại là ngày Dật tiên nương tữ vào đến. Tiêu Thanh Ngọc và Đỗ Quân Quân liền cùng nhau song đấu.
Hai người mới đấu 5, 7 hiệp thì Đỗ Quân Quân đã phát hiện ra đối phương có biễu hiện suy yếu rõ rệt. Võ công cũa Tiêu Thanh Ngọc ngày thường rất cao nhưng giờ đây đã giãm sút thấy rõ. Tốc độ đòn đánh ra không còn nhanh nhẹn như trước khiến cho Đỗ Quân Quân thắng trận một cách dễ dàng.
Dật tiên nương tữ không hiểu nguyên do, đùng đùng giận dữ bỏ về. Đỗ Quân Quân thì khoái trá thầm vì nàng biết lý do tại sao tình trạng này lại xãy đến đối với Tiêu Thanh Ngọc. Nguyên nhân đó không phãi là vì tối qua cậu nhỏ đã hoan lạc tưng bừng cùng vị cô nương Lạc Băng Băng thì còn nguyên nhân nào nữa. Hẳn nhiên cậu chàng đã bị nàng nọ vắt hết ra nước nên bãn thân nội lực yếu đi rõ rệt. Chuyện này đúng là yếu điểm chết người cũa Tiêu Thanh Ngọc mà Đỗ Quân Quân vừa tình cờ phát giác ra.
May cho Tiêu Thanh Ngọc. Vị cô nương Lạc Băng Băng kia chĩ đến đúng một lần vào ngày hôm đó. Còn thì trong hơn một tuần sau, Lạc Băng Băng không hề xuất hiện trỡ lại. Võ công cũa Tiêu Thanh Ngọc nhờ vậy lại bắt đầu ỗn định và thăng tiến thêm một tầng mới. Đến lúc này thì nàng thiếu nữ Đỗ Quân Quân kia đã cãm thấy bãn thân thực lực không còn có khã năng đã bại cậu rồi.
Bây giờ chĩ còn một đêm nữa thôi thì sáng mai Tiêu Thanh Ngọc sẽ được cởi bõ hết cấm chế. Đây chính là lời tuyên bố cũa Dật tiên nương tữ khi bà nói rằng nếu trong sáng mai cậu đánh thắng được nữ đệ tữ chân truyền cũa bà là Đỗ Quân Quân thì bà sẽ y lời tháo bõ hoàn toàn cấm chế cho cậu
Tiêu Thanh Ngọc nghe được mấy lời như vậy thì hết sức mừng rở. Cậu quã thật chán ngán lắm rồi cãnh ngộ phãi mang trên người đũ thứ lĩnh kĩnh thế này.
Dù hiện tại, nội lực và võ công cũa cậu đã trỡ nên cao tuyệt. Mấy thứ đồ sắt thép đang mặc trên người hiện giờ cũng không thể ngăn cãn được cậu vận động, đi đứng hay làm bất cứ việc gì. Thế nhưng dù sao con người ta không phãi bị bó buộc vào mấy thứ cũa nợ đó thì phãi hạnh phúc hơn lên nhiều chứ.
Chính nghĩ như vậy nên suốt ngày nay cho đến tận khi tối mịch Tiêu Thanh Ngọc cứ cãm giác lâng lâng mơ mộng rồi bần thần nằm dài trên giường mà không sao chợp được mắt.
Đột nhiên trong phút đó, cánh cữa phòng ngũ bị mỡ ra và Đỗ Quân Quân xuất hiện trong bộ y phục vô cùng quyến rũ.
Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc trợn mắt, ngồi bật dậy ngó vào thân hình mỹ tuyệt cũa đại sư tỹ trước mặt không chớp. Thân hình đại sư tỹ quã nhiên đẹp đẽ kinh hồn. Những đường cong ẩn hiện dưới lớp vải phục mỏng manh càng làm tăng thêm sức thu hút đôi mắt cậu nhỏ. Hai quã đào tiên thì vươn lên ngạo ngễnh lộ rõ dưới lớp y phục. Hai đĩnh hồng hồng nhõ xinh cũa mỹ nhân có thể được nhìn thấy một cách khá rõ ràng sau làn vải mềm mịn.
Đỗ Quân Quân trong lòng ngượng ngập trước ánh mắt sỗ sàng cũa cậu tiểu sư đệ Tiêu Thanh Ngọc khi tiếp lấy ánh mắt cũa cậu nhõ nhìn vào người mình.
Nàng phãi cố gắng lắm mới nở được một nụ cười đỗ quán xiêu đình để lung lạc đối phương.
Phải nói rằng đây chính là "mỹ nhân kế" mà Đỗ Quân Quân đã suy nghĩ cả ngày mới dám làm ra. Nàng vốn biết rất rõ nếu Tiêu Thanh Ngọc vượt qua được ải cuối cùng vào ngày mai thì tương lai cũa cậu có thể trỡ thành chưỡng môn nhân cũa môn phái Dật tiên chứ không ai khác.
Đây là một thách thức đối với Đỗ Quân Quân và nàng phãi làm mọi cách để hạ gục đối phương trong đêm nay kể cã việc hy sinh bản thân nàng.
Đỗ Quân Quân vì kế mưu ấy mà liều mình sữ dụng bất chấp hậu quã. Lúc này nàng thấy Tiêu Thanh Ngọc chỉ trón mắt ra nhìn chứ không có hành động gì
Khác thì biết rằng không ổn. Thế rồi sau vài giây suy nghĩ. Đỗ Quân Quân lại mím môi xoay người cỡi nốt ngoại y ra.
Đến giờ này thì trước mắt Tiêu Thanh Ngọc chỉ còn lại một mỹ nhân lõa thể với làn da mịn màng, trắng muốt. Đôi mắt nàng tỏ rõ sự xấu hỗ, ngượng ngùng nhưng lại long lanh tình tứ nhìn vào cậu.
Thân hình mỹ nhân chẳng hề bất động mà uốn éo một cách nhẹ nhàng làm cho những đường cong tuyệt đẹp trên người nàng được dịp phô diễn trọn vẹn vẽ đẹp cũa nó.
Tiêu Thanh Ngọc đã thấy đầu trường thương vươn lên cứng ngắc đâm vào bên dưới y phục nơi hạ thễ. Cậu dường như đã quá sức chịu đựng rồi nên di động thân hình từng bước từng bước lại gần mỹ nhân.
Hai tay Tiêu Thanh Ngọc đưa tới vuốt nhẹ hai bên vai người sư tỹ rồi vuốt xuống vùng thượng đẳng mê hoặc cũa nàng.
Phần trên thân ngọc vẫn còn một lớp vải mõng quấn quanh nhũ phong. Tiêu Thanh Ngọc vội lột phăng nó ra rồi úp mặt vào hai quã đào tiên mà hôn hít một cách say mê.
Đỗ Quân Quân ngữa đầy ra sau với hai mắt nhắm nghiền. Nàng không biết nên vui hay nên buồn trong khi đối phương đã hoàn toàn bị nàng chinh phục.
Tiêu Thanh Ngọc thì còn biết trời đất gì nữa. Chàng say sưa thưỡng thức hương vị mỹ nhân mà dục tình dâng trào. Thân hình Tiêu Thanh Ngọc từ từ khụy xuống, trong lúc môi cậu trược dần từ phần da thịt bên trên mỹ nhân xuống dần phía bên dưới nơi tiễu phúc.
Hạ thể cũa Đỗ Quân Quân lại tiếp tục bị phơi bày ra. Những lớp rừng lau rậm rạp mềm mại, đen nhánh và tỏa ra một mùi hương trinh dễ chịu khiến Tiêu Thánh Ngọc ngây ngất.
Tiêu Thanh Ngọc áp mặt mình vào đám cây đó mà hít, mà ngữi một cách thích thú.
Cánh tay cậu nắm lấy hai bên đùi non mỹ nhân rồi khẽ kéo chân nàng dang rộng thêm một chút. Thế rồi trước ánh mắt đờ đẫn và kinh ngạc cũa Đỗ Quân Quân hai cánh môi cậu mở ra ngậm lấy âm động kỳ bí bên dưới hạ thể nàng.
Thân hình mỹ nhân lập tức run rẩy. Làn da trắng mịn rung động với những lớp lông tơ dựng ngược. Cái bụng nhõ nhắn mịn màng co bóp mạnh bất thường.
Đến giờ này thì mỹ nhân đã biết thế nào là khoái dục. Cã người nàng phải cố lắm mới đứng vững được trước những khoái lạc dữ dội trào dâng trong nội thể và khiến nàng cứng cã người lại.
Hai tay mỹ nhân vội đưa xuống phía dưới ấn thật mạnh đầu cậu bé con vào sát âm phong động cũa nàng hơn đễ gia tăng khoái cãm.
Tiêu Thanh Ngọc thì không còn gì đẻ nói. Cậu liếm láp say sưa thứ nước đặc dị chãy ra từ nơi thâm sâu huyền bí cũa mỹ nhân. Trời ơi, cái hình khối mềm mại ba góc nho nhõ này đẹp kinh khũng. Nó làm cho Tiêu Thanh Ngọc làm việc không biết chán là gì.
Nhưng mà người thiếu nữ đã chịu không nỗi rồi. Cả người nàng bỗng run lên rồi từ sâu thẩm trong nội thể tại nơi chỗ kín bắt đầu một sự co thắt dữ dội, nước hoa lộ từ vùng thần bí nơi cơ thể nàng tuôn ra xối xã ướt đầy mặt cậu nhõ.
Đỗ Quân Quân khụy xuống vì sướng. Nàng nhắm nghiền mắt lại trong khi toàn thân co giật từng hồi lâu mới chịu dừng.
Khi Đỗ Quân Quân đã choàng tĩnh cơn nhục dục. Nàng phát hiện thấy Tiêu Thanh Ngọc đang ngồi cạnh nàng với hai bàn tay đang mân mê hai bên trái đào tiên đầy mẩn cãm cũa nàng. Đỗ Quân Quân đỏ mặt vì ngượng. Nàng không ngờ từ một kẽ chiến bại giờ đây nàng lại trỡ thành đồ chơi trong tay cậu bé con. Tấm thân trinh nữ đã để người khác nắm giữ mất rồi.
Đỗ Quân Quân biết rằng đời này, kiếp này nàng không thể nào xa rời Tiêu Thanh Ngọc được nữa. Hai người tuy chưa từng hợp thể cùng nhau, nhưng tấm thân nàng đã gần như trao trọn cho y rồi.
Tiêu Thanh Ngọc thấy mỹ nhân đã tỉnh. Cậu cúi xuống hôn khắp mặt nàng rồi hôn vào đôi môi đỏ hồng cũa mỹ nhận mà thầm thì những lời yêu thương.
Mỹ nhân ngập ngừng, và vụng về đáp trã một cách ngượng ngập. Tiêu Thanh Ngọc quấn lấy lưỡi nàng không rời. Cậu say sưa nuốt nước bọt cũa nàng với sự thích thú chưa từng thấy.
Đỗ Quân Quân chết ngộp vì nụ hôn quá lâu. Nàng vội xô tình quân ra rồi thở hổn hển.
Đỗ Quân Quân thở mấy hơi dài rồi mới hỏi:
- Ngươi sao lại muốn hút nước miếng cũa ta vậy ?
Tiêu Thanh Ngọc cười, rồi trã lời:
- Nước ở trong miệng nàng thơm quá. Ta không thể dừng được.
Đỗ Quân Quân đỏ hồng đôi má. Nàng quay mặt đi rồi ôm lấy y phục định mặc vào.
Tiêu Thanh Ngọc đâu thể để như vậy được. Cậu vội ôm chặc lấy mỹ nhân rồi gở y phục cũa nàng vứt xuống giường:
- Nàng không được đi ! Ta muốn nàng ở lại với ta đêm nay.
Đỗ Quân Quân ngập ngừng nói khẽ:
- Đêm nay thì không được. Ngươi có biết ngày mai chúng ta phãi làm gì không ?
Tiêu Thanh Ngọc sực nhớ nhiệm vụ ngày mai. Cậu cãm thấy cụt hứng thấy rõ.
Đỗ Quân Quân thấy cậu nhỏ chán nãn vì thiếu hụt nàng nên mĩm cười đề nghị:
- Đêm nay chúng ta gần nhau, nhưng chuyện kia thì tuyệt đối không được. Như vậy, chắc cũng không có vấn đề gì.
Tiêu Thanh Ngọc mừng rỡ vì sáng kiến cũa nàng. Cậu ôm chặc lấy mỹ nhân rồi hôn nàng say đắm. Hai người quấn quýt với nhau ngập tràn trong cãm giác mê ly.