Thần Tọa

Chương 544: Diễn thuyết (1)




- Lâm sư huynh, hoan nghênh trở về!

- Lâm sư huynh, tốt lắm!

- Lâm sư huynh! Ngươi là anh hùng của chúng ta!

...

Từng âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Trưởng lão đoàn trong dự liệu không có xuất hiện, trừng phạt trong dự liệu không xuất hiện. Mặc kệ cao tầng Thần Tiêu Tông quyết định thế nào cũng là chuyện sau này.

Giờ khắc này cơ hồ tất cả đệ tử Thần Tiêu Tông dùng hành động của mình biểu đạt ủng hộ và tôn trọng Lâm Hi.

Từ trước tới nay cả Thần Tiêu Tông lần đầu tiên dùng phương thức này hoan nghênh anh hùng, hoan nghênh đệ tử bình thường! Thậm chí rất nhiều Hư tiên và Thánh Vương gia nhập vào trong đó.

Lâm Hi dùng phương thức của mình thắng được những đệ tử Thần Tiêu Tông tôn kính cùng sùng bái!

Nhìn qua bốn phương tám hướng, từng ánh mắt sáng như tuyết trong nội tâm Lâm Hi còn không quá thích ứng, sau đó liền chậm rãi an tĩnh lại, trong lòng có cảm động và ôn hòa.

Nhìn qua từng ánh mắt hoan nghênh và âm thanh hoan hô vang dội, Lâm Hi lập tức hiểu trong nội tâm của mình muốn gì.

Mặc kệ trong tông cuối cùng quyết định như thế nào, giờ khắc này Lâm Hi cảm giác giá trị của mình.

- Lâm Hi.

Âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai, tiếng gió xẹt qua trong không gian, xuất hiện trước mặt Lâm Hi.

- Thanh Liên sư tỷ! Dao Tuyết!

Lâm Hi nhìn qua hai bóng dáng xinh đẹp, bật thốt lên.

- Lâm Hi, lần này ngươi đi phía Bắc băng nguyên, nhưng mà làm ra động tĩnh không nhỏ a! Ta ở trong tông còn nghe nói qua!

Hai mắt Thượng Quan Dao Tuyết sáng như tuyết, rung đùi đắc ý, gương mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, hình như đang vinh danh mình:

- Ta cùng sư tỷ vừa nghe ngươi trở về thì nhanh chóng tới hoan nghênh. Đúng rồi, Ma Đồ đâu rồi? Nhanh ném nó ra!

Bá!

Hào quang lóe lên, Địa Ngục Ma Long từ trong tay áo của hắn bay ra ngoài.

- Tiểu nữ chủ nhân xinh đẹp, Ma Đồ ở đây!

Địa Ngục Ma Long trơ mặt ra, phục trên mặt đất, vẻ mặt nịnh nọt.

- Oa, tiện long ngươi từ Bắc băng nguyên quay về rõ ràng lợi hại như vậy nha!

Vẻ mặt Thượng Quan Dao Tuyết kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé trực tiếp cầm Địa Ngục Ma Long vào trong tay:

- Nói mau, mang chuyện ở Bắc băng nguyên nói rõ cho ta nghe, toàn bộ nói ra cho ta biết.

Thanh Liên thánh nữ nhìn thấy Dao Tuyết không ngừng chà đạp Ma Đồ, lắc đầu, thu hồi ánh mắt nhìn qua Lâm Hi, khóe miệng tươi cười giống như đóa hoa sen nở rộ, lời nói nhẹ nhàng:

- Lâm Hi, ngươi vừa trở về, khả năng còn không biết. Ngươi nói chuyện trong Phong bạo chi môn trong khoảng thời gian này huyên náo trong tông thật lớn. Trái lại bình thường, lúc này đây cơ hồ tất cả đệ tử tông phái đều đứng bên ngươi. Ta nghe nói thậm chí còn có một ít Hư tiên, Đạo quả thậm chí Thánh Vương sư huynh, sư tỷ, thường xuyên chạy tới chỗ trưởng lão hỏi thăm tình huống của ngươi, thậm chí có rất nhiều sư huynh muốn đi tới phương bắc giúp ngươi, tiếp ngươi trở về. Việc này bị trưởng lão ngăn lại mới không làm. Lâm Hi, chuyện này ngươi làm rất đúng, người khác không nói, ít nhất ta cùng Dao Tuyết các nàng sẽ đứng bên cạnh ngươi.

- Cảm ơn ngươi, sư tỷ.

Trong nội tâm Lâm Hi xuất hiện dòng nước ấm, hắn một mình ở Phong bạo chi môn cũng không biết động tĩnh trong Thần Tiêu Sơn. Lúc này nghe Thanh Liên thánh nữ đề cập mới biết được có nhiều Hư tiên, Đạo quả, thậm chí Thánh Vương muốn đi tới Phong bạo chi môn, trong nội tâm cảm động.

- Kỳ thật ta có một chuyện nói với ngươi.

- Ha ha, đây cũng không phải chuyện nói cho có đâu. Ngươi làm chuyện rất nhiều người muốn làm nhưng không dám làm, không thể làm, thậm chí còn làm tốt hơn bọn họ

nhiều.

Thanh Liên thánh nữ mỉm cười nói:

- Sư đệ, lần này ngay cả ta cũng phải bội phục ngươi đấy! Từ nay về sau danh vọng của ngươi trong tông môn chỉ sợ rất nhiều Đệ tử chân truyền còn không bằng. Đây cũng là chuyện tốt. Cái khác không nói, ít nhất Long Băng Nhan còn không dám đối phó ngươi quá hiển nhiên.

- Kỳ thật lần này đi Phong bạo chi môn ta đã gặp Long Băng Nhan.

Ánh mắt Lâm Hi hiện lên, nói:

- Ah!

Thân hình Thanh Liên thánh nữ chấn động, ánh mắt hiện ra thần sắc giật mình.

- Những chuyện này, trong chốc lát trở lại phòng của ta rồi nói, nơi này không thích hợp nói chuyện.

Ánh mắt Lâm Hi nhìn qua bốn phía.

Thanh Liên thánh nữ gật gật đầu, vẻ mặt mỉm cười, ý bảo hiểu rõ.

- Đi thôi!

Lâm Hi thả người lên, vừa mới bay lên không xa thì một đạo thân ảnh gào thét bay tới.

- Ân?

Ánh mắt Lâm Hi nhìn qua:

- Là đệ tử Hộ Pháp điện.

Thanh Liên thánh nữ cùng Thượng Quan Dao Tuyết cũng phát hiện, nhìn qua tên đệ tử Hộ Pháp điện này.

- Lâm Hi, trưởng lão có lệnh bảo ngươi không được nói lung tung!

Đệ tử Hộ Pháp điện này nhìn qua nơi khác, nhưng mà lời nói lại nói với Lâm Hi. Âm thanh vừa dứt đã bay đi, trước sau dừng lại thời gian quá ngắn, làm cho người ta nghĩ chỉ là đi qua mà thôi. Người không chú ý cẩn thận sẽ không phát hiện ra.

Đây cũng là thanh thế của Lâm Hi trở về núi quá lớn. Cho dù là đệ tử Hộ Pháp điện cũng không dám ở trước mặt nhiều người như vậy chọc người ta điên lên.

- Trưởng lão? Hừ! Là Lý Trọng Đạo sao?

Trong mắt Lâm Hi hiện ra hào quang sắc bén, trong nội tâm cười lạnh nói:

- Có lẽ cao tầng tông môn còn chưa có quyết định. Lúc này sợ ta kích động đệ tử khác sao?

- Chuyện này liên quan tới mặt mũi của ba tông môn, xem ra trong tông cũng sợ có người cố tình cổ động đệ tử bổn môn, do đó xúc động ba phái khác.

Thanh Liên thánh nữ như có điều suy nghĩ nói ra, vẻ mặt lo lắng. Vừa rồi nàng cũng nghe rõ ràng.

- Sư tỷ, ngươi sai rồi.

Lâm Hi lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ngươi nhìn qua sư huynh, sư tỷ, sư đệ chung quanh đi, thật sự là do ta cổ động bọn họ sao? Nhân tâm ở trong lòng, ta không cổ động ai, ta làm chỉ là thức tỉnh bọn họ mà thôi.

Ánh mắt Thanh Liên thánh nữ, nhìn qua người hoan hô tấp nập, gục đầu xuống như có điều suy nghĩ.

- Một người yếu thế, tính cả môn cũng không cứu hộ tông môn, sớm muộn gì cũng sụp đổ tan rã. Lý Trọng Đạo không muốn ta nói thì ta càng nói vài câu.

Trong mắt Lâm Hi hiện ra hào quang sáng ngời như tuyết, sau đó dừng lại.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua hư không, trong nội tâm Lâm Hi liên tiếp cảm khái ngàn vạn. Lúc ở trước Phong bạo chi môn hắn nhìn thấy rất nhiều đệ tử, làm như không thấy, cực độ lạnh lùng, hắn đã từng phẫn nộ, cảm khái, hắn giống như đấu sĩ cô độc ra mặt cho hai đệ tử Thần Tiêu Tông, một mình đối đầu với ba phái.

Nhưng mà lúc cuối cùng tất cả mọi người đứng về phía hắn, thậm chí nguyện ý cùng đồng sanh cộng tử, Lâm Hi biết rõ chính mình sai rồi.

Hắn cũng không phải người chiến đấu cô độc, ở bên cạnh hắn có ngàn vạn người. Bọn họ ở trước Phong bạo chi môn cũng đã thể hiện rõ tinh thần của Thần Tiêu Sơn.

Bọn họ cũng không phải lạnh lùng vô tình, chỉ cảm thấy trí nhớ ngủ say trong lòng đã thức tỉnh.

Hít sâu một hơi, Lâm Hi đưa mắt nhìn qua các ngọn núi chung quanh Thần Tiêu Sơn, khom người bái thật sâu.