Thần Trong Các Vị Thần

Chương 127: Chương 127




” đền ???” trên 2 mép mắt của lão Pole dính đầy nước mắt , gân xanh nổi đầy trên trán : “ nếu chỉ là 1 kho thức ăn bình thường thì ta có cần phải đau xót như thế này không ? trước kia ta có cất giữ 2 cây nhân sâm ngàn năm ở trong nhà kho này . cả đại lục Aden cũng chỉ có mỗi 2 cây nhân sâm đó thôi , mi có biết ta đã tốn biết bao nhiêu công sức và nước bọt mới thuyết phục được 1 tên hoàng tộc nhường lại cho ta không ??? giờ tất cả đã tiêu tan hết rồi , tiêu tan hết rồi , bọn mi đào đâu ra để đền lại cho ta nào ????”
Tiền Thế Kiệt gượng cười nhún vai .
Chỉ thấy Pole ngồi xuống đất ôm mặt than khóc như 1 đứa trẻ bị mất đồ chơi, nếu như không phải lão đã hứa với ông anh của mình rằng phải chăm sóc 2 thằng nhóc này , e rằng lão đã cầm chổi đuổi đánh cả 2 ra khỏi nhà ngay lập tức rồi .

Cuối cùng thì đêm sóng gió cũng đã yên ổn trôi qua . hôm nay sẽ tiếp tục diễn ra trận tứ kết của đại hội võ thuật . Tiền Thế Kiệt dậy từ rất sớm để chuẩn bị . sau khi làm xong bộ động tác thể dục , Tiền Thế Kiệt mặc bộ giáp nhẹ mua bằng hình thức trả góp vào người . dùng 2 tay vỗ mạnh lên mặt 1 cái cho tỉnh táo lại , từ từ bước ra khỏi phòng .
Bước ra ngoài cửa tiệm , nhìn thấy Isbel đang đứng đợi mình . vừa nhìn thấy Tiền Thế Kiệt bước ra , trên khuôn mặt Isbel lập tức lộ ra 1 nụ cười tươi đẹp , nhưng nụ cười chỉ duy trì được vài giây , bỗng nhiên nghe thấy tiếng “ hừ” mạnh của lão Pole vang lên , Isbel lập tức lộ ra vẻ mặt lo sợ , cúi đầu nhìn xuống đất .
Tiền Thế Kiệt bước tới bên cạnh Pole , cười nói : “ thôi nào , còn giận gì nữa , chỉ là 2 cây nhân sâm thôi mà , ông cũng chỉ để trưng trong nhà kho thôi chứ có sử dụng tới đâu , cùng lắm thì sau này để tôi tìm lại vài cây sâm khác cho ông được chưa nào !!”

Pole nhăn mặt lại , hừ mạnh 1 tiếng , ném 1 chiếc áo vải khổ rộng cho Tiền Thế Kiệt , nhạt nhạt nói : “ mặc vào đi , đừng để người khác nhìn thấy bộ áo giáp của cậu , như vậy sẽ rất có ích cho cậu đấy .” nói xong , quay người đi thẳng vào phía trong .
Tiền Thế Kiệt mặt chiếc áo vải khổ rộng vào để che lại bộ áo giáp trên người , sau đó bước tới trước mặt Isbel , mỉn cười nói : “ ông ta cũng chỉ là đau xót cho 2 cây nhân sâm nên mới như vậy thôi , qua 1 thời gian sẽ hết giận thôi mà . đừng lo lắng làm gì , nào , chúng ta hãy cùng đi tới sân vận động nào !”
Nghe xong lời an ủi của Tiền Thế Kiệt , Isbel rũ bỏ hết mọi lo sợ trong lòng , ngẫng đầu lên, trên môi mang theo 1 nụ cười dịu dàng tươi đẹp , khẽ ngật đầu . Quay đầu lại gọi lớn vào trong chào tạm biệt Pole , cả 2 cùng sánh vai bước ra khỏi cửa tiệm buôn bán vũ khí , đi thẳng về phía sân vận động .