Thần Y Cuồng Phi – Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Chương 1: Giá chia tay trên trời




Trong quán cà phê âm nhạc tại thành phố X, tiếng đàn dương cầm du dương như nước chảy. Vân Sanh nhìn tấm chi phiếu trước mắt cô.

Ngồi đối diện cô là một nam một nữ, nam anh tuấn phóng khoáng, nữ trẻ tuổi thời trang, khác hẳn với Viêm Vân Sanh cả người bốc toàn mùi thảo dược.

“Vân Sanh, chúng ta chia tay đi, ở đây có tấm chi phiếu mười vạn bồi thường học phí mấy năm nay em đưa cho anh” Nam nhân ăn mặc chỉnh tề, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí tức của người có học nho nhã, anh ta là Tiến sỹ Y Học Lưu Minh Lãng đến từ Mỹ được bệnh viện nhân dân thành phố hàng đầu trả mức lương cao nhất.

Thấy nhóm Lưu Minh Lãng, ai cũng không đoán được rằng, mấy năm trước đây anh ta cũng chỉ là một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp một trường Đại học y khoa, công việc cao với không tới, thấp cũng không xong, vẫn phải dựa dẫm vào bạn gái Vân Sanh của anh ta để duy trì việc du học Hải ngoại.

Mấy năm xa nhau, tình yêu Đại học thiên trường địa cửu ấy chỉ đổi lại được là một tấm chi phiếu mười vạn thôi ư?

Trên gương mặt thanh tú của Vân Sanh lóe lên nụ cười châm chọc.

Như bị nụ cười của Vân Sanh chọc đau, Lưu Minh Lãng không đợi cô mở miệng cự tuyệt đã chặn trước, “Không phải anh bội tình bạc nghĩa mà là do em không cố gắng thôi. Em xem bộ dạng bây giờ của em đi, dù gì cũng là một nghiên cứu sinh tài năng nổi tiếng của khoa lâm sàng, lại không có ý chí tiến thủ, cứ thích đi kế thừa chỗ khám chữa bệnh Trung y tổ truyền gì gì đó. Các bạn cùng Đại học với chúng ta, hiện giờ ai ai cũng tốt hơn em, chẳng biết trang điểm, cả người thì lôi thôi”

Một tiếng “Bốp” vang lên.

Vân Sanh cầm tấm chi phiếu đó vẩy vẩy trước mặt Lưu Minh Lãng. “Muốn chia tay hả, vậy đừng có quanh co vòng vèo lại càng không cần bôi bẩn Trung y. Tôi đúng là không có tiền đồ đó, chẳng sánh được với Tiền Vi Vi – thiên kim của Cục trưởng Cục Y Tế đang ngồi cạnh anh đâu, có thể giúp anh mua nhà mua xe, lại tiện thể có công việc lương cao nữa. Lưu Minh Lãng, anh chính là một tên ăn bám cao cấp thôi”

Lưu Minh Lãng đã có người mới, chuyện này cô cũng biết từ lâu rồi.

Giọng Vân Sanh mạnh mẽ, lại nhấn rõ từng câu từng chữ một, mọi người trong quán cà phê âm nhạc ai cũng nghe thấy rất rõ.

Loại hình ảnh máu chó này vốn chỉ xuất hiện trên phim truyền hình chứ thực tế không thấy nhiều, giờ mọi người trong quán đều hiếu kỳ nhìn lại, chỉ trỏ cô gái trẻ ngồi cạnh Lưu Minh Lãng và anh ta.

Sắc mặt Lưu Minh Lãng khó chịu, vội vã kéo bạn gái mới rời đi.

Vừa bước ra mấy bước, Lưu Minh Lãng đột nhiên ngã xuống đất, thống khổ ôm lấy bụng, kêu lên đau đớn, “….Bị viêm ruột thừa cấp tính, Vi Vi….. Gọi 112 đi”

Tiền Vi Vi bị dọa sắc mặt tái nhợt, cô ta đã bao giờ thấy cảnh này đâu, đến điện thoại cũng không sử dụng nổi.

Chủ quán quán cà phê nhanh nhẹn lên xem, rồi giúp gọi điện thoại cấp cứu.

Bây giờ đang lúc cao điểm, xe cấp cứu đến quán cà phê âm nhạc cũng phải mất chừng hơn 20 phút, vậy Lưu Minh Lãng đã đau đớn lăn lộn trên mặt đất lắm rồi.

Vân Sanh đứng cạnh thờ ơ lạnh nhạt.

“Ở đây có bác sỹ không, có thể giúp một tay xử lý nhanh chút được không?” Chờ khoảng 5 phút, Lưu Minh Lãng đã đau đến mức gần như sắp ngất, rơi vào đường cùng, Chủ quán cà phê đành phải hỏi dò trong quán.

“Cô ấy…. Cô ấy là bác sỹ, trước đây cô ấy và Minh Lãng là cùng học, nghe nói tay nghề cầm dao trị liệu của cô ấy ở trường Đại học là giỏi nhất” Vị thiên kim con nhà quan Tiền Vi Vi cuối cùng cũng tỉnh táo lại chỉ vào Vân Sanh.

Lưu Minh Lãng cũng nhớ tới điều này, mồ hôi đầy đầu anh ta, cố bò đến cạnh chân Vân Sanh, “Vân Sanh, em…. Có cách làm dịu đau đớn của tôi, em xem tình nghĩa trước kia của chúng ta mà…”

“Vậy thì nể mặt đồng tiền tôi có thể để anh kiên trì đợi xe cấp cứu đến. Chẳng qua tiền thuốc men của tôi không thấp đâu, chỉ có một giá, năm mươi vạn, có chữa hay không thì tùy anh” Vân Sanh nhìn qua người đàn ông đang bò trên mặt đất như con chó, chính là người đàn ông khiến cô yêu đến chết đi sống lại đó.

“Cô điên rồi, năm mươi vạn, sao cô không đi cướp đi” Tiền Vi Vi chửi ầm lên.

“Vi Vi, đưa cho cô ấy… Nếu còn tiếp tục như thế…. Bệnh của anh sẽ thủng dạ dày đó” Lưu Minh Lãng đã không kiên trì nổi nữa, chính anh ta là Tây y, biết rất rõ gặp phải tình trạng này, nếu xử lý không tốt thì hậu quả nghiêm trọng gấp mười lần.

Vân Sanh nói chuyện làm việc đều chỉ dùng một chữ chuẩn, cô nói được thì chắc chắn làm được.

Tiền Vi Vi do dự một lúc, viết tấm chi phiếu đưa cho Viêm Vân Sanh.

Lúc này Vân Sanh mới ngồi xuống, thấy cô lấy từ trong túi áo ra một túi châm, thân châm thon dài, chất liệu tốt, lóe sáng, lại chỉ có cao thủ châm cứu mới có thể dùng kim châm này được.

Cô dùng bàn tay áp sát lên ba huyệt âm dưới lòng bàn chân Lưu Minh Lãng, động tác thành thạo, có rất tác phong chuyên nghiệp.

Lưu Minh Lãng đau đớn vô cùng, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, anh ta chỉ thấy mặt bạn gái cũ trắng lóa.

Bàn tay Vân Sanh vẫn áp lên người, chỉ thấy một luồng khí lạnh ấm áp tiến vào cơ thể anh ta, khiến cả người anh ta thoải mái không ít.

Sau khi Vân Sanh thu tay lại, đột nhiên kéo quần Lưu Minh Lãng xuống.

“Cô làm gì thế?” Tiền Vi Vi bất mãn.

“Châm cứu” Vân Sanh đáp hời hợt, ngay tại thắt lưng Lưu Minh Lãng đâm vào một châm, chỉ có một châm duy nhất.

“Hết đau rồi” Lưu Minh Lãng ngồi dậy toàn thân mồ hôi ướt đầm, anh ta kinh ngạc nhìn khắp nơi.

“Vẫn phải phẫu thuật, chỉ tạm thời giảm đau thôi” Vân Sanh thu chi phiếu và kim châm lại, thần sắc tự nhiên.

Một châm đã có thể làm cho bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính khôi phục lại như cũ sao? Tiền thuốc men những năm mươi vạn!

Người dân đang vây xem đột nhiên có người kêu lên, “Cô chính là Ngọc Thủ Thần Châm nổi tiếng thành phố X, Viêm Nhất Châm”

Mấy năm nay giới y học Hoa quốc có nhân vật nổi tiếng nhất chính là Viêm Nhất Châm, nghe đồn giới tính của cô rất khó đoán, thần long thấy đầu không thấy đuôi, điều trị cho bệnh nhân chỉ dùng đúng một châm duy nhất, đã có thể khống chế được sống chết của con người ta.

Cô không tùy tiện ra tay, mỗi lần ra tay thì tiền thuốc men chính là năm mươi vạn.

Vân Sạnh không đáp lại, rời khỏi quán cà phê âm nhạc, để lại hai kẻ Lưu Minh Lãng và Tiền Vi Vi trố mắt há hốc mồm nhìn.

Lưu Minh Lãng, một châm trị giá năm mươi vạn chỉ là phí chia tay anh đưa cho tôi mà thôi.

Vân Sanh đến cảnh giới thi châm thế này đã làm dịu hẳn cơn đau ruột thừa cấp tính, chỉ cần dùng khí tức trong người theo kim châm đi ngầm vào trong huyệt là ổn, không cần phải động tay châm.

Một châm cuối cùng kia của cô, chỉ là châm vào chỗ tổn hại thận, cho dù Lưu Minh Lãng có phải trả giá năm mươi vạn thì cũng không thay đổi được chuyện sau này anh ta thực sự không thể làm được chuyện của đàn ông nữa.

Ra khỏi quán cà phê, Vân Sanh lấy tấm chi phiếu đó gửi theo hình thức nặc danh cho Ủy ban kỷ luật lo liệu, tin rằng ngày mai trên đầu đề báo chí sẽ có màn rất đặc sắc.

Người đắc tội với Vân Sanh, bất kể là nam hay nữ thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt gì.

Đúng lúc có chiếc taxi ngừng lại, một người đàn ông mặc bộ áo jacket màu đen và mũ lưỡi trai từ trên xe bước xuống, lúc anh ta xuống vội vã đụng phải Vân Sanh.

Tên đàn ông này cũng không mở miệng xin lỗi đã chạy mất.

Vân Sanh ngồi lên taxi, nước mắt vẫn không kìm được dâng trào, cô không để ý tới lúc người đàn ông xuống xe còn để lại một chiếc túi nhựa màu đen.

Mười năm tình cảm và chờ đợi, cô đợi được chỉ là kết quả như thế.

Vô thức vuốt ve chiếc vòng ngọc trên tay, cô lẩm bẩm: “Ông nội ơi, chẳng lẽ giống như ông nói, người Viêm Gia chúng ta sửa đổi thiên mệnh, cứu người quá nhiều, nên chắc chắn là mất sớm hoặc là sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao”

Vân Sanh đang chìm đắm trong hồi ức, không để ý đến trên xe taxi đang phát ra một đoạn tin tức.

“Xin thông báo khẩn cấp, gần đây thành phố X xảy ra nhiều vụ nổ khủng bố. Phần tử khủng bố có thể đặt bom tự chế ngay tại các phương tiện giao thông công cộng và đám đông người, nếu người dân nào phát hiện thấy có nhân vật khả nghi hoặc là túi màu đen không rõ ràng thì phải báo ngay cho cảnh sát” Chỉ sau năm phút, một chiếc taxi đang đi trên đường bỗng nổ “Ầm” một cái tung trời, khói đen bốc lên cuồn cuộn, trên xe có một nữ hành khách không rõ tên và lái xe taxi xác định không thể cứu nổi, chết ngay tại chỗ.