Vân Thương Hải bị thu hút sự chú ý lại cũng chỉ có một động tác nhổ cỏ nho nhỏ của Vân Sanh.
Thời tiết này, phần lớn ruộng thuốc của thônTiêu Diệp đều là cây thuốc cầm máu mới trồng.
Ruộng thuốc nhà họ Vân cũng thế, chồi non cây cầm máu cũng vừa mới nhú lên thôi.
Cây cầm máu, là cây dược liệu chính trong ruộng thuốc của thôn Tiêu Diệp, cũng là thu nhập kinh tế duy nhất của nhà họ Vân, ba tháng cây cầm máu nở hoa một lần, sau khi hoa nở, thu thập nhụy hoa phơi khô, có thể làm nguyên liệu thuốc cầm máu được.
Nhưng lại hoa này không dễ trồng, vì khí hậu nóng ẩm của thôn Tiêu Diệp, cỏ dại rất dễ sinh sôi, hôm nay vừa nhổ xong thì ngày mai lại mọc ra rồi.
Cỏ dại và cây thuốc cầm máu lúc nảy mầm có hình dáng giống y nhau, rất khó phân biệt khi xen lẫn cùng nhau.
Bình thường ruộng thuốc trong thôn đều đợi khi nào cây thuốc cầm máu lớn chút, mới có thể bắt đầu làm cỏ, nhưng làm vậy đã mất đi thời kỳ làm cỏ tốt nhất, ảnh hưởng mạnh tới việc trồng cây cầm máu sau này.
Vân Sanh xuất thân từ gia tộc làm nghề thuốc, nàng biết rõ, việc trồng thảo dược lúc còn nhỏ là quan trọng nhất, nàng đương nhiên sẽ không để tình trạng như vậy xuất hiện.
Sau khi tưới nước xong, Vân Sanh nhỏ bé ngồi xuống, như con báo mẹ nhỏ rình mồi vậy, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đám hoa, cỏ dại.
Đôi mắt đen nhánh lóe sáng.
Mắt Thần Nông tầng thứ nhất, Nhập vi (bắt đầu, tỉ mỉ).
Thần Nông Đồng tổ truyền của Vân Sanh được chia là bốn tầng, phân rõ là Nhập Vi, nhìn rõ, nhìn sâu và thần tung (nhìn thấu).
Nó không chỉ là bài tập đặc biệt cải thiện thị lực mà còn có một phần tác dụng thôi miên, truyền thuyết là lúc luyện tới tầng cao nhất có thể giết địch trong chớp mắt.
Nhưng tu luyện Thần Nông Đồng rất khó, cho dù là Vân Sanh đời trước cũng chỉ tu luyện được đến cấp bậc nhìn rõ thôi, không những chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy thời hạn của dược vật mà còn nhìn rõ bệnh tật của con người.
Dù thế, đây là là kỳ tài hiếm thấy ở nhà họ Vân, phần lớn người nhà họ Vân cũng chỉ luyện được đến bắt đầu (Nhập Vi). Truyền thuyết năm đó Thủy tổ Thần Nông, Viêm Đế tu luyện đạt đến tầng thứ ba là nội thị (xem bên trong), có thể nhìn thấu tạng phủ, gân mạch vạn vật.
Dưới tác dụng của Thần Nông Đồng, trước mắt Vân Sanh cũng chỉ có thể có thể phóng đại mấy chồi non và cây cầm máu lên vài lần.
Đầu lá không lông là cỏ dại, lá tròn có lông tơ mới là Hoa Thôi Huyết (Cây hoa cầm máu), trong mắt người ngoài khó phân biệt được đâu cỏ dại và chồi non Hoa Thôi Huyết, nhưng dưới tác dụng Thần Nông Đồng của nàng thì lại phân biệt rất rõ.
Năm ngón tay mảnh khảnh của Vân Sanh nhanh như chớp, như mưa rào, luồn qua ruộng thuốc, chỉ trong nháy mắt một đống cỏ dại được nàng nhổ lên sạch sẽ.
Duyên Linh Thủ được luyện đến tầng thứ nhất có thể khiến người ta đề cao tốc độ tới ba lần, Hoa Thôi Huyết nhà họ Vân có thể được xác định là dược thảo loại hai cũng vì nguyên nhân chính là ở đây.
Hài lòng nhìn đám cỏ dại nằm đầy trên mặt đất, Vân Sanh thở phào, hai tháng sau, Hoa Thôi Huyết dĩ nhiên sẽ nghênh đón một mùa bội thu, đến lúc đó nàng có thể gom đủ số tiền để mua thuốc cầm máu rồi.
Đỉnh đầu thấy đen một mảng, Vân Sanh vội vàng đứng dậy, lúc nhìn thấy nam tử chắp tay sau lưng, trên miệng nàng lộ ra hai lúm đồng tiền, “Cha, người đã về”
Người cha kiếp này của Vân Sanh, mắt Vân Thương Hải vẫn nhìn lên đám cỏ dại trên mặt đất, ừ một tiếng, rồi đi thẳng vào trong nhà.
Vân Sanh đã quen với vẻ thờ ơ của cha mình, tốt xấu gì thì hôm nay cha vẫn còn ừ một câu, xem ra tâm tình hôm nay của ông không tệ, lát nữa có thể hỏi chút về chuyện của thôn trưởng đã nói kia.
Hai cha con giống ngày thường ăn đơn giản chút cháo loãng và rau dại.
Nhìn Vân Thương Hải có vẻ đói, ăn một hơi hết sạch mấy chén cháo, Vân Sanh ăn từng miếng nhỏ vừa nghĩ trong đầu cách làm sao bàn bạc với với Vân Thương Hải chuyện đi làm đồng tử hái thuốc ở Pháp Miếu.
“Cha nghe bảo con lại đi tham gia kiểm tra ma pháp vỡ lòng, cha đã nói nhiều lần rồi, không cho phép con tham gia. Học ma pháp thì được cái gì, cả người quan trọng của mình cũng không bảo vệ được, tất cả đều là lừa gạt thôi!” Vân Thương Hải đặt bát xuống, ánh mắt lạnh băng.
Mỗi lần Vân Thương Hải có ánh mắt như thế, Vân Sanh tự dưng lại rùng mình một cái.
Tuy Vân Thương Hải là một con sâu rượu sa đọa, nhưng ông lại khiến Vân Sanh có cảm giác còn quyết liệt cứng rắn hơn cái đám lão đại xã hội đen và đám chính khách quyền quý kiếp trước rất nhiều.
Đáy mắt Vân Sanh hơi nóng lên, nàng nắm chặt đôi đũa, “Cha, nếu người không thích, Sanh Nhi từ nay về sau sẽ không đi tham gia kiểm tra ma pháp vỡ lòng nữa ạ”
Ba lần kiểm tra ma pháp vỡ lòng đều thất bại, trừ phi tìm được Nguyệt Quang Thảo, nếu không Vân Sanh cũng không có ý đi kiểm tra ma pháp vỡ lòng lần nữa, nhưng đây cũng không có nghĩa là nàng từ bỏ học ma pháp.
Thấy đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của con gái, Vân Thương Hải lại rên khẽ một tiếng, đứng dậy lấy tiền trong bát sứ to.
Hệ thống Y dược ở đại lục Vô Cực và hệ thống Y thuật phương Tây Đông hiện đại mà Vân Sanh nắm hơi khác nhau, Vân Sanh muốn khôi phục triệt để trạng thái kiếp trước thì chắc chắn phải học tập hệ thống Y Dược của Đại lục vô cực một lần nữa.
“Cha” Thấy Vân Thương Hải lại định rời nhà, Vân Sanh vội vàng hỏi, “Sanh Nhi muốn đi Pháp Miếu, giúp Ma Pháp Sư mới tới quản lý thảo dược. Sanh Nhi không biết ma pháp, nhưng Sanh Nhi muốn học y thuật. Trời không tuyệt đường người, nếu Sanh Nhi không cách nào học được ma pháp, vậy Sanh Nhi nhất định có cách để bảo vệ mình và người quan trọng của mình”
Dùng cách khác để bảo vệ bản thân mình và người quan trọng của mình ư?
Trong mắt Vân Thương Hải dường như thoảng qua hình ảnh một người con gái duyên dáng, đã từng có một người ở trước mặt ông nói một câu giống y thế.
Nhớ tới cảnhVân Sanh nhổ cổ trong ruộng thuốc lúc trước kia và trong đêm khuya, dưới ánh đèn dầu hình ảnh con bé xem sách thuốc.
Sáu năm đã qua đi, đứa bé này chưa hề mở miệng cầu xin mình lần nào, đây là lần đầu tiên con bé to gan nói ra tâm sự thật tận đáy lòng.
“Con muốn học thì cứ đi học đi. Nếu đã quyết định làm một chuyện thì phải kiên trì đến cùng, không được bỏ dở giữa chừng. Sau này trở thành đồng tử hái thuốc, con cũng không chậm trễ việc chăm ruộng thuốc và việc nhà” Vân Thương Hải nói nghiêm túc.
Nói xong ông cúi xuống thả lại năm đồng, “Lấy tiền đi mua đôi giày cỏ mới đi”
Vân Sanh cúi đầu nhìn chân mình chút, thấy ngón chân đã thò ra trên đôi giày cỏ.
Sau này trở thành đồng tử hái thuốc, tất nhiên phải lên núi hái thuốc, đường núi gập ghềnh khó đi không có giày cỏ thì chỉ sợ chân sẽ bị mài rách.
Cha, cha vẫn còn nhớ tới mình, trong lòng thấy ấm áp, Vân Sanh gật đầu lia lịa.
Nàng chợt nhớ tới một chuyện, “Cha à, lúc con thu dọn cái hòm có phát hiện một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó là của cha sao?”
Vân Thương Hải liếc mắt nhìn chiếc nhẫn cũ trên bàn, lúc thấy chiếc nhẫn đó, ông sững người một lúc, miệng đắng chát đáp, “Đó là mẹ ruột con để lại, nó là vật của gia tộc mẹ con, có tên là Thú Ngữ, nếu con thích thì cầm lấy đi”
Vân Thương Hải nói xong thì ra ngoài, ông lại đi uống rượu.
Vân Sanh biết, trời chưa tối thì ông sẽ chưa về.
Cứ việc cha phản đối nàng học ma pháp, nhưng tốt xấu gì thì ông cũng đồng ý cho mình đi Pháp Miếu học y dược, nàng lại còn có một di vật của mẹ để lại nữa.
Tâm tình Vân Sanh rất tốt, thu dọn xong bát đũa, nàng liền cầm chiếc nhẫn tên “Thú Ngữ” kia lên.
Chiếc nhẫn nhìn qua trông rất cũ kỹ, bên ngoài đã phủ đầy tro bụi.
Vân Sanh lấy nước rửa mấy lần, thấy chỉ rửa sạch tro bụi bên ngoài còn một lớp bùn bẩn trên chiếc nhẫn thì không cách nào rửa sạch được.
Lớp bùn bẩn này lấp kín hoa văn vốn có trên chiếc nhẫn, Vân Sanh cũng không để ý đeo chiếc nhẫn trên ngón tay.
Chiếc nhẫn hơi to, Vân Sanh phải dùng dây mây nhỏ quấn mấy vòng trên nhẫn mới điều chỉnh kích cỡ đeo vừa.
“Thời giờ cũng không còn sớm, nên đi gặp ông nội thôn trưởng một chuyến, bảo với ông ấy là cha đã đồng ý cho mình chuyện đi làm đồng tử hái thuốc rồi” Vân Sanh lắc lắc ngón tay, xác định chiếc nhẫn không lỏng ra mới rời khỏi nhà.