Dao mổ à?
Con dao tiệm rèn này có lưỡi mỏng giống lá liễu, dài chừng năm sáu centimet, kích thước và độ sắc bén thì giống hệt con dao mổ mà kiếp trước Vân Sanh từng dùng ở Đại học Y.
Kiếp trước, tuy Vân Sanh xuất thân trong gia đình làm nghề Đông Y, nhưng ông nội nàng là một người rất giác ngộ, cho rằng Trung Y và Tây Y đều cao thâm giống nhau, nên từ nhỏ đã truyền dạy cho Vân Sanh những tinh túy của hệ thống Đông Y, ông cũng khuyến khích Vân Sanh tham gia học hệ Tây y chính quy.
Học đại học y mấy năm, kết hợp với sự khéo léo của Thần nông đồng và Duyên Linh thủ của Vân Sanh, Vân Sanh còn nổi tiếng là Khoái Đao Thủ trong trường Đại học Y.
Thậm chí nàng còn lập kỷ lục trong lớp học giải phẫu khi cắt bỏ một khối ung thư trong cơ thể trong vòng một phút và khâu nó lại một cách hoàn hảo.
Nàng cứ tưởng là sau khi đến Đại Lục Vô Cực sẽ không còn nhìn thấy con dao mổ này nữa, nhưng con dao mỏng như lá liễu trước mặt này lại khiến nàng không thể bỏ qua.
“Đây là con dao được làm bằng răng nanh của Kim Tê Trư (Lợn rừng). Mấy ngày trước, nhóm thợ săn trong thôn lên núi săn Kim Tê Trư, chẳng may săn trượt chỉ chặt được có nửa cái răng nanh. Răng nanh lợn rất có giá trị, họ đã mang tới cửa hàng của ta để xem xem có thể mài được ra thứ gì có ích không. Cuối cùng nó cũng chỉ mài thành con dao nhỏ này thôi. Độ sắc bén cũng đủ sắc lắm, nhưng nó quá nhỏ và mỏng nên không ai dùng được cả” Thiết Cương nhìn con dao lắc đầu.
Đại Lục Vô Cực là một đại lục đặc biệt, ở đó Linh khí dồi dào, sinh ra vô số chủng loại thần kỳ và nhiều thế lực bí ẩn mà mãi cho đến thời hiện đại vẫn không lý giải nổi.
Trên Đại lục không những có Ma Pháp Sư và Võ Giả, mà còn có hầu hết các yêu thú sống trên đại lục này đều rất lợi hại, chỉ riêng hình dáng cũng to gấp mấy lần thú hiện đại.
Ngoài một số ít gia cầm đã thuần hóa ra thì còn có rất nhiều dã thú nguy hiểm sống ở những nơi núi sâu rừng già vô danh, tùy theo mức độ nguy hiểm của dã thú mà chia thành dã thú, yêu thú và chiến thú.
Kim Tê Trư mà Thiết Cương nhắc tới là một con yêu quái cấp hai và cấp ba, trông giống heo nhưng miệng lại có cặp răng nanh cong nhọn.
Kim Tê Trư là loài hung dữ, chuyên phá hoại mùa màng và các con vật nuôi, may mắn là nó chủ yếu sống trong núi sâu và rừng già, ít khi bén mảng đến các thôn làng.
Răng nanh của Kim Tê Trư rất cứng, có thể sánh ngang kim loại tinh luyện, tại một ngôi làng nhỏ trên núi vật liệu khan hiếm thì răng nanh của Kim Tê Trư là một công cụ hiếm có để chế tạo dao găm.
Nếu có được một chiếc răng nanh Kim Tê Trư hoàn chỉnh thì nó có thể bán được giá một đồng bạc tại tiệm rèn ở thôn làng.
Hệ thống tiền tệ của Đại Lục Vô Cực, mười đồng đổi một đồng bạc, mười đồng bạc đổi một đồng vàng, mười đồng vàng đổi một đồng vàng đỏ hoàng gia, một đồng bạc đổi một đồng thường cũng đủ để nông dân sống trong vòng một tháng.
Tiếc là chiếc răng nanh của Kim Tê Trư này lúc được giao đến đây cũng bị gãy nên không có giá trị gì.
“Thiết Thúc, thúc có thể bán cho cháu con dao này được không? Nhưng cháu chỉ có hai đồng thôi ạ” Vân Sanh mua mười cây cốt châm, mất một đồng, định giữ lại hai đồng để mua thuốc cầm máu, vậy thì chỉ còn lại có hai đồng.
“Nó chỉ là một con dao bỏ túi vô giá trị thôi. Nó không có giá trị gì cả. Nó không dùng làm dao bếp hay chặt củi được. Đây là Thiết Chủ tặng nó cho Tiểu Sanh” Thiết Cương mỉm cười đưa dao cho Vân Sanh.
“Thiết Thúc, thúc có thể khoét một cái khe ở đây và làm một cái cán cho cháu được không?” Vân Sanh giải thích chi tiết cho Thiết Cương, bắt chước kiểu dáng con dao mổ ở hiện đại.
Thiết Cương cũng không rõ ý định của Vân Sanh làm gì với con dao có hình thù kỳ lạ này, nhưng theo lời nàng cũng làm ra một “con dao mổ” y chang nàng bảo.
Sau khi có được con dao mổ cải tiến, Vân Sanh nở nụ cười rạng rỡ, cảm ơn Thiết Cương, rồi rời khỏi tiệm rèn, Vân Sanh lại tới tiệm tạp hóa trong thôn Tiêu Diệp mua cối giã gạo thì mọi việc cũng xong.
Sau khi về đến nhà thấy trời còn sớm, Vân Sanh cấy cành Mạn Đà Liên ba nhánh mới mua được xuống ruộng thuốc, còn để lại một ít để làm thử thuốc mê lần đầu.
Dù gì thì Mạn Đà Liên ba nhánh trong thôn Tiêu Diệp rất hiếm, trồng đúng cách mới có thể sử dụng lâu dài được.
Còn chuyện làm thuốc mê thì tưởng như đơn giản nhưng cũng phải rất cẩn thận, nếu không thì sẽ bị “gây mê” như Lưu Bà Bà khi nãy.
Vân Sanh đơn giản lấy da thú ra khâu thành một chiếc mặt nạ và một đôi găng tay, buộc tóc lại rồi bắt đầu nghiên cứu nghiền thuốc, làm chừng hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong mẻ thuốc mê đầu tiên trước khi Vân Thương Hải về nhà ăn cơm. Nước ép đã được chiết xuất ra.
Vân Thương Hải lại uống say, lúc về đến nhà còn chưa ăn cơm thì đã lăn ra ngủ mất rồi.
Sáng sớm hôm sau Vân Thương Hải choáng váng tỉnh lại phát hiện ra cháo nóng hổi trên bếp đã nấu xong.
Cháo là món giải rượu tỉnh táo tốt nhất, trên bếp còn để lại tờ giấy viết: “Cha à, con đến nhà ông nội trưởng thôn giúp việc đồng áng ạ, trưa có thể sẽ không về, cha nhớ uống cháo lúc còn nóng nha”
Vân Thương Hải để tờ giấy xuống, húp mấy ngụm cháo, nước cháo vừa vào miệng đã cảm thấy một luồng khí ấm áp lan tràn khắp người, cảm giác nôn nao biến mất.
Ông khịt mũi, nhìn kỹ trong bát thấy là cháo thuốc.
“Cửu Sanh à, xem ra con gái chúng ta thừa hưởng y thuật của em, để nó phát triển theo hướng y học thì có thể từ bỏ ý định trở thành Ma Pháp Sư hoàn toàn, nó sẽ hạnh phúc hơn” Vân Thương Hải đi tới cửa, ông nhìn lên bầu trời cau mày.
Trên bầu trời, mặt trời chói lóa, bên cạnh mặt trời có một đám mây đỏ khác thường.
“Đó là….” Trên mặt Vân Thương Hải mờ mịt, nhưng sau đó cười khổ nói, “Vân Thương Hải à, mày bây giờ không tự bảo vệ được mình lại còn bận tâm đến chuyện của mình làm gì”
Ông rụt vai đi về phía quán rượu đầu làng.
Trên một ngọn núi cao chừng ngàn mét giữa những ngọn đồi nhấp nhô, Vân Sanh đeo theo giỏ thuốc đi về phía sườn núi.
Ngọn núi này có tên là Nghĩa Trang Thiên Thú, không phải vì nó có số lượng yêu thú thế nào mà chỉ có một số yêu thú và hung thú cấp thấp mới hay tới, còn có mấy ngôi mộ động vật lớn nữa. Vị trí và nguồn gốc của những ngôi mộ động vật này cũng không rõ lắm.
Những thôn dân vào núi chưa từng phát hiện ra mộ động vật nào lớn trong núi, nhưng lâu dần họ không biết chữ gọi theo thói quen là Thiên Thú Mộ Sơn.
Mục đích hôm nay của Vân Sanh đến Thiên Thú mộ là để tìm kiếm một số dược liệu tăng cường sức khỏe, tốt nhất là tìm được Nguyệt Quang Thảo, trưởng thôn bảo nó có thể thăng cấp thể chất.
Hai là nàng muốn thử thuốc mê mới luyện được từ hôm qua.
Khu Nghĩa Trang Thiên Thú, rừng cây tươi tốt, mùi thực vật cũng rất nồng, nhìn khắp nơi, cây cối xanh tươi hoa cả mắt, gần như rũ xuống.
Ở đây cũng có một số ít yêu thú cấp thấp, dược thảo ở đây nhiều hơn thôn Tiêu Diệp nhiều.
Vân Sanh lục tìm khắp nơi, tìm được mấy loại thảo được thông thường, nhưng lại không tìm thấy Nguyệt Quang Thảo mà ông nội Trưởng thôn nhắc đến.
Sau khi Vân Sanh đào được một ít dược thảo chợt nghe thấy sau bụi cỏ có tiếng động, trong lòng bất giác thấy nguy hiểm.
Trong bụi cỏ có một con yêu thú cấp một Liễu Diệp Thanh Xà to bằng ngón tay bò ra. Con rắn ngẩng cao đầu, lúc nhìn thấy Vân Sanh, nó lè cái lưỡi màu xanh xì xì ra như gió.