Thần Y Đích Nữ

Chương 93




Phượng Vũ Hành cũng đã thấy Tưởng Dung, nhưng mũi nàng khá tốt, cũng ngửi thấy được một mùi thơm trong không khí.

Ánh mắt lập tức nhìn đến hộp cơm trong tay nha đầu được dẫn theo, "Mang đến đồ ăn gì ngon thế?"

Vong Xuyên nhắc nhở nàng: "Vừa rồi nói chỉ ăn trứng chim."

"Đó là ta nói bữa sáng, chưa nói không thể ăn giữa buổi." Phượng Vũ Hành tự mình tìm đủ loại lí do, "Tưởng Dung, có phải An di nương lại làm điểm tâm không?" An thị làm điểm tâm rất ngon, không chỉ có nàng thích ăn, Diêu thị và Tử Duệ cũng thích ăn.

Thấy nàng thích, Tưởng Dung rất vui vẻ, nhanh chóng cầm lấy hộp cơm mở ra để Phượng Vũ Hành xem: "Có bánh đậu xanh, bánh ngọt phù dung, có cả bánh nhân hoa quế, cũng có cả đậu phộng giòn mà Tử Duệ thích nhất."

Phượng Vũ Hành rất vui: "An di nương đúng là tốt." Nàng rất muốn ngay lập tức cầm bánh đậu xanh cho vào miệng, nhưng nhìn thấy Vong Xuyên đang dùng ánh mắt giám sát nàng, nghĩ một lúc, tay vừa vươn ra lại rụt về. "Vong Xuyên, ngươi đi đưa cho mẫu thân ta và Tử Duệ một chút đi. Đừng quên để phần bánh đậu xanh cho ta." Sau đó ngược tay kéo Tưởng Dung: "Tỷ hỏi muội, bình thường ở trong viện nhàn rỗi thì làm gì?"

Tưởng Dung suy nghĩ, "Làm nữ công, gần đây đang thêu khăn tay cho di nương."

"Có thể dậy sớm không?"

Tưởng Dung không hiểu ý nàng, "Dậy sớm sao?"

"Lúc trời tờ mờ sáng ấy."

"Dậy sớm như vậy để làm gì?" Tưởng Dung không hiểu, "Nhị tỷ tỷ có chuyện sao?"

Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Không có gì, chỉ là rèn luyện thân thể, nếu muội có thể dậy sớm, thì cứ đến đây, chúng ta cùng luyện tập. Tỷ dạy võ cho muội được chứ?"

Vừa nghe vậy Tưởng Dung vui vẻ, gật đầu liên tục, "Được được! Không mong lợi hại bao nhiêu, thân thể có thể khỏe mạnh là được rồi."

Phượng Vũ Hành nói khái quát, "Vậy thì có thể. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi, về sau mỗi ngày vào đầu giờ dần, muội đến Đồng Sinh hiên, cùng tỷ chạy bộ."

Như vậy nàng đã tìm cho mình một người bầu bạn, đến khi Vong Xuyên đi đưa điểm tâm đã trở về, hai tỷ muội vẫn đang nghiên cứu kế hoạch ngày mai.

Vong Xuyên nghe thì cảm thấy buồn cười, rốt cuộc nhị tiểu thư nhà mình vẫn là một đứa trẻ, đứa trẻ đều cần tìm người bầu bạn.

Nàng lại không biết, Phượng Vũ Hành tìm bạn, chủ yếu, nàng vẫn muốn cho Tưởng Dung một cuộc sống yên ổn. Không mong Tưởng Dung có thể lĩnh hội học võ, nói chung thân thể của nữ tử khỏe mạnh hơn một ít cũng không phải chuyện xấu.

Trong tòa Phượng phủ này, người có thể thân thiết với Phượng Vũ Hành không nhiều, đối với muội muội này vốn không quá thân thiết, nhưng chỉ là mỗi lần thấy nàng, trí nhớ của nguyên chủ bắt đầu không thể khống chế. Hình ảnh trước đây lại hiện lên trong đầu lần nữa, Tưởng Dung tròn tròn nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, nàng chỉ có thể thấy chỉ là một cái bánh bao đi theo sau mình, muốn gần gũi lại không dám gần gũi, muốn nói lại không thể nói.

Nghĩ vậy, trong lòng nguyên chủ thích muội muội này, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào, hơn nữa Phượng gia có quy định cho chính nữ, phải đem hai đứa trẻ ngăn cách ra không được chơi cùng một chỗ.

Hôm nay Tưởng Dung lại không có việc gì, nên nàng giữ lại cùng ăn điểm tâm.

Phượng Vũ Hành nói với Tưởng Dung, trứng chim có thể bổ sung cho thân thể một loại chất tên là albumin(1) gì đó, có lợi cho thân thể. Đặc biệt là người đang tiến hành tập luyện thân thể, thì phải càng bổ sung albumin.

(1) Albumin: là một chất gồm các protein đơn giản và các protein này thường không chứa glyxin, là protein quan trọng nhất của huyết thanh, tan được trong nước và bị kết vón khi bị đun nóng. Protein trong lòng trắng trứng là một hỗn hợp của các albumin. Vì thế khi luộc trứng, lòng trắng bị kết lại là do tính chất của albumin.

Tưởng Dung không thực sự hiểu, nhưng nàng biết, nhị tỷ tỷ nói gì cũng đúng. Vì thế Phượng Vũ Hành ăn như thế nào, thì nàng ăn như thế, ăn xong còn không quên hỏi Phượng Vũ Hành: "Vậy còn buổi trưa? Buổi trưa ăn gì?"

Phượng Vũ Hành cực kỳ khẳng định nói với nàng: "Thịt bò."

Tưởng Dung khẽ thở dài, "Nói thật, muội đi theo An di nương coi như là tốt. Di nương có cửa hàng sinh lễ, tuy không kiếm được nhiều, mỗi tháng cũng sẽ dôi ra một chút. Trước kia khi mẫu thân còn ở trong quý phủ, chi phí ăn mặc của chúng muội đều bị cắn xén, phụ thân và tổ mẫu căn bản không hỏi han. An di nương tự mình đưa tiền cho hạ nhân ra bên ngoài mua đồ ăn tốt hơn, nấu trong phòng bếp trong tiểu viện của muội. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ loại thịt bò này nọ, mấy tháng đều không được ăn một lần."

Phượng Vũ Hành hỏi nàng: "Vậy Phấn Đại đâu? Hàn thị không có sinh lễ gì mà." Vừa hỏi xong thì chính nàng đã có đáp án, "Phấn Đại chắc không chịu khổ gì, Phượng Cẩn Nguyên sủng Hàn thị, vậy sẽ không bạc đãi các nàng."

Tưởng Dung gật đầu, "Đúng vậy, phụ thân đối xử rất tốt với các nàng." Nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Phượng Vũ Hành gọi trực tiếp tên của phụ thân, An thị đã sớm nói với nàng, cho dù là nhị tỷ tỷ làm như thế nào, nàng chỉ cần để ý mà nhìn nghe, trước mặt người thứ ba trăm ngàn lần không thể nói ra ngoài. "Nhưng bây giờ có kém đi." Tưởng Dung nghĩ lại, "Từ khi có Kim Trân di nương, phụ thân dường như không đi qua viện Hàn di nương. Nghe nói sau khi Phấn Đại bị thương ở tay, phụ thân còn chưa thăm nàng một lần, bởi vậy Phấn Đại vừa tốt lên vẫn nóng nảy."

Điểm này Phượng Vũ Hành cũng đã nghe Vong Xuyên nói qua, tính cách của Phấn Đại giống Thẩm thị đến mười phần, chỉ là rốt cuộc nàng còn nhỏ tuổi, trời mới biết sau này lớn lên có thể trò giỏi hơn thầy mà thắng lợi hay không.

Hai tỷ muội nếm qua điểm tâm lại nói chuyện, chốc lát, có hạ nhân dẫn theo một ma ma và một nha đầu đi đến.

Phượng Vũ Hành thấy người lạ, nhưng thấy Vong Xuyên trông cửa bên ngoài tiếp đón hai người đó rất thân quen, lapajt ức hiểu ra, tám phần là người của Ngự vương phủ.

Quả nhiên, Vong Xuyên tự mình dẫn người vào nhà, hai người kia lập tức quỳ xuống hành lễ với Phượng Vũ Hành, mở miệng là ra: "Nô tỳ thỉnh an vương phi."

Gọi nàng là vương phi, đúng là người của bên Ngự vương phủ.

Vong Xuyên nhanh chóng giới thiệu: "Tiểu thư, đây là thợ may riêng trong phủ, vội tới đo người may y phục cho tiểu thư và tam tiểu thư."

Tưởng Dung không nghĩ rằng người tới đo đạc đã nhanh đến rồi, vải thủy vân đoán may thành y phục, nàng chỉ sợ chính mình tiếc không mặc, muốn treo lên mới đẹp.

Thợ may đo rất nhanh vì hai vị tiểu thư đều nhỏ người, Vong Xuyên cũng đưa hai tấm vải giao cho các nàng mang đi.

Trong lòng Tưởng Dung vui vẻ không có chỗ truyền đi, vội vàng cáo từ Phượng Vũ Hành, nói phải đi về nói với An di nương một tiếng, để nàng cũng cùng vui.

Phượng Vũ Hành không ngăn cản, rốt cuộc chỉ là tiểu hài tử mười tuổi, có tâm tình như vậy là đúng.

Sau khi Tưởng Dung đi về, nàng lại nghĩ đến một chuyện. Cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, sáng nay chạy bộ thấy không thoải mái, dứt khoát phân phó hạ nhân đi lấy đôi mới đến, sau khi thay giày cũ rồi đưa cho Vong Xuyên: "Cầm lấy đem đến cho Phấn Đại, nói ta thưởng cho nàng."

Vong Xuyên nhịn cười một lát rồi nói: "Lần trước tiểu thư đưa giày, Hàn di nương vốn không dám đưa cho tứ tiểu thư xem, chắc là sợ tứ tiểu thư lại nổi giận."

"Mặc kệ nàng." Phượng Vũ Hành nhún vai cười, "Lần này ngươi tự mình đưa tận tay Phấn Đại, cũng nói với nàng, đây chính là dùng sính lễ đổi lấy, để nàng từ từ thưởng thức, tỷ tỷ ta có rất nhiều."

"Nô tỳ đã hiểu." Vong Xuyên mang theo giày xoay người ra khỏi phòng.

Phượng Vũ Hành gần như có thể đoán ra phản ứng của Phấn Đại khi nhìn thấy đôi giày, chẳng qua cũng không liên quan đến nàng, gieo nhân nào gặt quả nấy, Phượng Phấn Đại kia còn nhỏ tuổi mà tâm tư ác độc, nàng thực sự dễ bị bắt nạt lắm sao?

Đêm nay, không biết Ban Tẩu từ đâu trở về, đưa cho Phượng Vũ Hành một gói điểm tâm to, sau đó nói với nàng: "Điện hạ đến đại doanh Phong Thai nhiều này ở ngoại ô kinh thành, khi trở về mua trên đường."

Phượng Vũ Hành đối với hành động của Ban Tẩu rất khó nắm bắt, không khỏi xoa trán: "Ban Tẩu, một ngày trời ngươi đi bao nhiêu chỗ vậy? Nếu ta gặp nguy hiểm ngươi có thể thuận tiện đến sao?"

Ban Tẩu trả lời như chuyện đương nhiên: "Chủ tử ở trong phủ, đôi khi Ban Tẩu sẽ đi đến chỗ vương gia. Một khi chủ tử rời phủ, Ban Tẩu sẽ như hình với bóng."

Phượng Vũ Hành gật đầu, như thế rất tốt.

"Trương công công để thuộc hạ nói với chủ tử, nói là thuốc dán lần trước chủ tử cho dùng rất tốt, hắn quỳ tạ ân điển của vương phi."

Chuyện này Phượng Vũ Hành cũng rất vui vẻ, tự cân nhắc một lát rồi nói: "Lát nữa ta lại làm thêm chút thuốc dán, ngươi đưa cho Trương công công."

"Vâng." Chủ tử ta có thể hỏi ngài "làm" là làm bằng cách nào không? Ban Tẩu khịt khịt cái mũi, rốt cuộc vẫn ngừng lại không nói, thân chợt lóe, trở lại vào bóng tối quen thuộc của hắn.

Phượng Vũ Hành mở gói điểm tâm ra, cầm một miếng bánh mềm không biết là nhân gì, cho vào miệng ăn ngọt, trong lòng cũng ngọt ngào.

Cảm giác ngọt ngào này vẫn ngọt đến sáng sớm ngày thứ hai chạy bộ cùng Tưởng Dung, khóe miệng nàng vẫn cười tươi làm Tưởng Dung chạy theo cũng nở nụ cười, nụ cười này, cũng làm quên đi sự mệt mỏi khi vận động, tuy vẫn có mấy lần gần như không kiên trì được, nhưng chạy vòng quanh Đồng Sinh hiên này năm vòng, tốt xấu gì cũng coi như vẫn có thể chịu được.

Sau điểm tâm, hai tỷ muội dẫn theo Tử Duệ và Diêu thị đến Thư Nhã viên thỉnh an lão thái thái. Các nàng tới sớm, lão thái thái vừa mới dọn dẹp xong, Triệu ma ma tươi cười nói: "Nhị tiểu thư đúng là có hiếu nhất."

Phượng Vũ Hành mỉm cười trả lời: "Đâu có, tam muội muội và ta cùng đến."

Lão thái thái nhanh chóng đáp lại: "Gần đây trời lạnh, buổi tối ngủ có lạnh không?"

Nàng lắc đầu, "Đa tạ tổ mẫu đã quan tâm, không lạnh đâu. Bệnh đau thắt lưng của tổ mẫu, thời tiết đã trở lạnh, nên càng phải chú ý mới được." Vừa nói vừa lấy trong tay áo ra mất miếng thuốc dán, "Nghĩ chắc chỗ thuốc dán lần trước tổ mẫu dùng cũng sắp hết, A Hành lại mang theo một chút đến, khi tổ mẫu không khỏe thì lấy một tấm mà dán lên."

Lão thái thái vừa thấy thuốc dán này thì vui vẻ, mau chóng để Triệu ma ma nhận lấy, liên tục khen ngợi nàng: "A Hành đúng là tri kỷ của chúng ta."

Bên này đang nói chuyện, trong viện, Hàn thị, An thị và Kim Trân cùng đi đến, ở xa phía sau còn có Phượng Trầm Ngư.

Lão thái thái thấy tất cả mọi người đến đây, nhanh chóng ngồi thẳng lên. Nàng thích cái cảm giác một đống người quỳ gối trước mặt hành lễ với nàng, càng thích cái cảm giác hư vinh khi mình từ từ nói "Đều đứng lên đi". Nếu lão gia có thể nhìn thấy tất cả, tuổi trẻ phải chịu tủi nhục kia mới được bù lại. Nghĩ như vậy, liền quyết định khi nào rảnh nhất định phải đề xuất với Phượng Cẩn Nguyên, tìm một lý do về quê một chuyến, để những người đó nhìn thấy cảnh vật Phượng gia như thế nào.

Cân nhắc một lúc, mọi người đều đã vào đến phòng. Phượng Vũ Hành nhìn thấy Hàn thị vẫn còn cúi đầu, mắt nhìn giày, giống như đang lẩn tránh điều gì. Nàng để ý một chút, cẩn thận nhìn một lát mới phát hiện, hóa ra nửa bên mặt trái của Hàn thị bị sưng, mặt chẳng những bị sưng lên, dường như kiểu tóc hôm nay cũng không giống bình thường, có những lọn tóc rủ xuống trán, có thể nhìn thấy phía dưới tóc ẩn hiện vết máu.