Thần Y Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 179




Editor: Bell Huỳnh

Trước khi mặt trời lặn ở phía tây, cung yến lần này cuối cùng cũng hạ màn kết thúc. Trước khi rời khỏi, đám người kia dồn dập hướng Phượng Vũ Hoành an ủi, ý như đừng kinh sợ vì chuyện ở Phượng Đồng huyện nữa.

Mà Phượng Cẩn Nguyên, sau khi cung yến kết thúc vẫn không nói chuyện, chỉ đang cầm ly rượu không ngừng tính toán. Hắn đang tính, tính xem hiện tại Phượng Vũ Hoành rốt cuộc được bao nhiêu người ủng hộ. Không tính thì thôi, tính rồi mới thấy kinh hãi, có thể nói là toàn nhân vật có quyền có thế, nếu sóng yên biển lặng thì tốt, nếu không chỉ sợ Phượng phủ đã nháo, sau này sẽ còn hơn gấp mấy lần.

Tuy nhiên vẫn còn may, lúc hắn ngồi lên thuyền để quay trở lại thì nghĩ Diêu thị lại thành chủ mẫu của Phượng gia, Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ cũng trở lại thành đích nữ và đích tử, nghĩ đến hẳn là không có chuyện gì lại đáng giá náo loạn chứ?

Chỉ là bên kia của tam hoàng tử hắn có chút bận tâm, Tương vương phi lành bệnh, chuyện làm mai của Trầm Ngư không thể kéo dài dù sao đứa nhỏ này sang năm là đến tuổi cập kê.

Trong đầu hắn lúc này đang bận suy nghĩ nhiều thứ, thì bên kia Phượng Vũ Hoành đã lên thuyền hắc ngọc của Huyền Thiên Minh, hai người ngồi đối mặt nhau, trong mắt lộ ý cười

Thuyền hắc ngọc này cùng thuyền bạch ngọc của Huyền Thiên Hoa là một cặp (T_T sao ta thấy có mùi đam mỹ vậy trời) song song, một trắng một đen, cứ như sứ giả u minh, tuy hoa mỹ có cảnh đẹp ý vui, nhưng cũng làm người khác ngầm run sợ.

"Ngày mai ta đi đại doanh." Huyền Thiên Minh mở miệng trước, giải thích: "Biên giới tứ quốc luôn là cái họa của Đại Thuận, trước mắt thoạt nhìn sống yên ổn, nhưng khó đảm bảo không gây sóng gió trong tương lai."

Phượng Vũ Hoành gật đầu, tán thành quan điểm của hắn: "Đại Thuận đất rộng của nhiều, dinh thự dồi dào, tiểu quốc biên giới một là biên giới quá nhỏ, hai là đất đai cằn cỗi không trồng được lương thực, phương Bắc quá lạnh, phía Nam lại quá nóng, điều kiện tự nhiên hạn chế bọn họ phát triển, về lâu về dài, tất sinh loạn.” Nàng cùng hắn phân tích: “Tuy lần trước có bàn với phụ hoành, Đại Thuận ta làm trung gian ngăn cách nhưng nếu tứ tiểu quốc liên hợp lại làm khó dễ Đại Thuận cũng không phải chuyện dễ, nhưng mọi thứ đều có cái vạn nhất, tứ tiểu quốc sẽ không bàn trước mà liên hợp chống lại Đại Thuận ta chứ? Hoặc cử mật thám xuyên qua Đại Thuận đưa tin, những thứ này cũng không phải là không có khả năng.”

Huyền Thiên Minh chăm chú lắng nghe phân tích của nàng, thấy nàng ngừng lại, lúc này mới nói: "Cho nên đại doanh phải gia tăng thao luyện, biên quan cũng phải bố phòng, Bình Nam Vương đã tám trăm dặm gia cấp truyền lệnh bộ hạ cũ đề cao cảnh giác, phía ta bên này cũng trở nên bận rộn theo. Tây bắc tướng sĩ cũng không cần bận tâm quá, có thể phía bắc đại doanh muốn chịu đựng trận hàn đông này, là khảo nghiệm."

Phượng Vũ Hoành không trải qua mùa đông tại thời đại này, buột miệng hỏi nói: "Rất lạnh sao?"

Huyền Thiên Minh gật đầu: "Đâu chỉ lạnh, mà là có thể xuyên thấu qua da thịt trực tiếp tổn thương xương cốt. Phương Bắc Đại Thuận trải dài, lúc trước lão tổ tông đấu tranh trang giành thiên hạ, chỉ lo mở rộng đất đai biên giới, lại không nghĩ nhiều về khai thác lãnh thổ sau này, phải bảo vệ như thế nào.”

"Vậy đến mùa này, phương Bắc chẳng phải là gặp tai họa sao?”

"Hàng năm cũng có tai họa, chỉ là luôn cảm thấy năm nay lạnh hơn nhiều, sợ là sẽ nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt Huyền Thiên Minh trở nên thâm thúy, nói đến tai họa mùa đông của Đại Thuận, nhan sắc đóa tử liên ở mi tâm dường như sâu hơn chút.

"Vậy chàng cẩn thận." Nàng chủ động nhét tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn, mới đi qua một chút đã bị cầm chặt: "Chuyện trong đại doanh ta không hiểu, tai họa mùa đông của Đại Thuận cũng là lần đầu nghe nói, xem ra ta vẫn là biết quá ít về ngoại giới, chờ thời điểm chàng có thể nói tất cả với ta, ta sẽ cũng chàng phân ưu.”

Nói vậy rất được lòng Huyền Thiên Minh: "Thời điểm ta bận rộn, nàng có gì không hiểu có thể đi hỏi Thất ca, hắn biết gì sẽ nói nấy.”

"Được." Phượng Vũ Hoành nghiêm túc gật đầu, cũng nghiêm túc nhớ chuyện hai người đã nói hôm nay. Âm thầm quyết định sau này sẽ trở về tìm hiểu Đại Thuận nhiều một chút, những chuyện Huyền Thiên Minh phải làm không phải chuyện gì cũng có thể nói với nàng, nàng cũng không thể bị hỏi gì cũng không biết. Theo tâm tư của Hoàng thượng đối với đứa con trai này, ban thưởng và bảo vệ nàng, hơn nữa hôm nay còn lấy phong thái hung hăng như vậy nhúng tay chuyện nhà triều thần, đem Diêu thị một lần nữa lên vị trí chủ mẫu Phượng gia, không thể không nghi ngờ là vì nàng mà lót đường. Có thân phận đích nữ, tương lai nàng lại mang theo trâm phượng như thế mới đúng.

“Chuyện bên đại doanh xong thì tìm ta, ta trị chân cho chàng.” Nàng gục đầu xuống, ánh mắt rơi trên hai chân hắn: “Nhất định là rất đau.”

“Thói quen.” Hắn đáp, lại hỏi nàng: “Nàng là chê ta ngồi xe lăn rất phiền toái đúng không?”

“Sao có thể?” Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Ta biết Hoàng thượng như thế này đối với chàng là một loại bảo vệ, nhưng ta biết chàng cũng không muốn.”

“Ta không cần loại bảo vệ như vậy.” Huyền Thiên Minh ngưng mắt nhìn nàng: "Thiên hạ này nếu dựa vào loại bảo vệ này thì dễ như trở bàn tay, chẳng có ý nghĩa gì."

Nàng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt rơi vào trên đóa tử liên kia, nhớ tới tối đó hai người trong núi lớn tây bắc lần đầu gặp, nàng chính là bị đóa tử liên này hấp dẫn, chỉ liếc mắt một cái, đã in dấu ở trong lòng...

Rốt cục ra khỏi hoàng cung, các xe ngựa khác sớm đã chờ ở bên ngoài. Trời dần tối, trời càng lạnh hơn, bọn mã phu đều đang xoa tay không ngừng, mong phu nhân tiểu thư nhà mình có thể đi ra sớm chút.

Chỉ là đối với người nhà họ Phượng, chẳng ai nghĩ tới Phượng Vũ Hoành cư nhiên theo trở về, cho nên xe ngựa chỉ có một chiếc duy nhất kia. Ba vị tiểu thư ngồi thì còn chừng một ít khoảng trống nhỏ hẹp, lại thêm một người chỉ sợ càng chật chội.

Con mắt Phấn Đại hơi chuyển động, chủ động tiến lên nói: “Nhị tỷ ngồi trong xe đi, để Phấn Đại ngồi cùng phu xe ở bên ngoài là được.”

Bây giờ ngày đông giá rét, Phấn Đại là tiểu thư lại ngồi cùng phu xe ở phía ngoài, không đông chết thì cũng lột da, Phượng Vũ Hoành sao có thể đồng ý.

“Đa tạ tâm ý tứ muội, nhưng ngoài trời giá lạnh đất đống băng, ngươi ngồi ngoài như thế tỷ sao có thể yên tâm. Trong cung đã chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta mang theo Tưởng Dung qua bên kia ngồi là được rồi, các người có thể ngồi thoải mái một chút.” Nói xong, cũng không nhìn Trầm Ngư và Phấn Đại, lôi Tưởng Dung theo đi về phía khác.

Trong lòng Tưởng Dung vui mừng, rồi lại có chút bận tâm: “Đại tỷ cùng tứ muội sẽ không tức giận chứ?”

Nàng bật cười: "Sao không tức giận được."

"Vậy chúng ta..." Tưởng Dung muốn nói vậy chúng ta giải thích một chút, nhưng lại vừa nghĩ, không đúng, hiện tại Phượng gia đã thay đổi, Nhị tỷ nàng là đích nữ, Diêu di nương là chủ mẫu, vì sao còn phải xem sắc mặt Phượng Trầm Ngư? Tiểu cô nương nghĩ thông suốt, lại cười vui vẻ: "Tưởng Dung đều nghe Nhị tỷ."

"Vậy thì đúng rồi." Phượng Vũ Hoành nhéo gương mặt Tưởng Dung một cái, chỉ vào một chiếc xe ngựa đằng trước cho nàng xem: "Là chiếc ấy."

Tưởng Dung trừng đôi mắt to nhìn xe ngựa kia, chỉ thấy toàn thân xe ngựa là dùng một loại vật liệu gỗ ửng hồng lại phiếm hoàng làm thành, nàng không thể gọi tên vật liệu gỗ ấy, nhưng nhìn thế nào thì cũng hơn chiếc xe ngựa của Phượng Trầm Ngư quá nhiều. Càng không phải nói trên toa khách còn nạm vài tượng gỗ không biết dùng thứ gì đó khắc, cùng màn xe Nhuyễn Yên la làm thành.

"Vật liệu gỗ thân xe là hoàng hoa lê (*gỗ sưa), điêu khắc bên trên là kỳ nam, loại trầm hương quý giá nhất." Phượng Vũ Hoành tự mình giải thích cho Tưởng Dung: "Nhuyễn Yên la (thứ the mềm và mỏng như làn khói) thì muội đã biết, lên xe trước đi, trong xe còn có nhiều đồ tốt.”

Hai người tới trước xe, có cung nhân thả lót chân, Phượng Vũ Hoành lên xe trước, lại đưa tay kéo Tưởng Dung lên. Tưởng Dung vén rèm toa khách, liếc mắt đã thấy đỉnh chóp có viên dạ minh châu cực đại cùng một bộ thủy tinh chế thành đáy bàn và chén trà, lúc này nàng lại kinh hãi.

Đến nửa ngày, tiểu cô nương này cũng không nói nên lời, ngây ra, lúc Phượng Vũ Hoành vào đây rót chén trà rồi uống hết từ lúc nào cũng không biết.

"Ngồi xuống đi, phu xe đánh xe." Nàng nói nhắc nhở, Tưởng Dung lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Vừa mới ngồi xuống, phu xe bên ngoài lập tức vung roi ngựa lên, hai con bảo mã đồng thời kéo xe, nhanh lại ổn định.

"Ngựa cũng là Cửu hoàng tử tại tây bắc thuần hóa, lúc trước ngày ấy ta hồi kinh hắn vừa vặn cũng dời đoàn hồi triều, liền dẫn trở lại, không ngờ hôm nay tiện nghi cho ta."

Tưởng Dung cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà, sau đó thưởng thức, ân, tư vị không giống lắm, chén trà thủy tinh tố nàng xác thực là lần đầu tiên dùng, có chút sốt sắng, chỉ lo trượt tay đánh nát.

Phượng Vũ Hoành nhìn dáng vẻ của nha đầu này đã cảm thấy mắc cười, cố ý đùa nàng: "Tương lai nếu như ngươi tìm được lang quân như ý, đồ tốt nhất định sẽ không ít hơn ta."

"Nhị tỷ giễu cợt Tưởng Dung." Tiểu cô nương đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nàng nữa.

Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái hỏi một câu: "Không biết xiêm y ta nhờ Thất ca đưa, ngươi nhận được không?"

"A...!" Tưởng Dung sửng sờ: "Xiêm y này đúng là Nhị tỷ đưa?"

Phượng Vũ Hoành nở nụ cười: "Vẻ mặt này của ngươi là hài lòng hay thất vọng?"

Tưởng Dung bị nàng nói cho đỏ mặt, chu môi không biết nên nói tiếp thế nào.

Phượng Vũ Hoành cũng không làm khó nàng, chủ động nói: "Chính là ta cùng Thất ca nói muốn hắn hỗ trợ vì ngươi làm quần áo mùa đông tiến cung, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một câu nói kia, mà từ liêu tử (vải) đến dáng vẻ là Thất ca tự mình phân phó đi làm. Cho nên, chính xác mà nói, ta chỉ đề nghị cho ngươi một bộ xiêm y, phần còn lại là Thất ca làm.”

Tưởng Dung mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức cũng sắp thấm ra máu, vội vàng đem tay che lên, thẹn cũng không muốn nói chuyện.

Phượng Vũ Hoành cũng chỉ cười không nói, thế gian này có rất nhiều duyên phận không tưởng tượng được, nàng vô ý đi tác hợp ai cùng ai, nhưng vẫn là hi vọng người mình để ý, cuối cùng có thể có cái kết tốt.

Cuối cùng cũng đã tới Phượng phủ, xe ngựa của Phượng Cẩn Nguyên chạy nhanh một chút, sớm đã hồi phủ trước các nàng. Hắn đem chuyện trên cung yến phân phó đơn giản cho người trong phủ làm, bốn tỷ muội xuống xe thì thấy chỉ lão thái thái Phượng gia và tất cả mọi người đều có mặt.

Phượng Cẩn Nguyên đứng đầu đằng trước, Diêu thị đứng cạnh hắn, An thị, Hàn thị cùng với Kim Trân thuận theo sau, hơn một nữa đám hạ nhân ở phía sau, bên cạnh là Triệu ma macủa lão thái thái, cũng lộ ra náo nhiệt.

Chỉ là hiện tại trên mặt Diêu thị nhìn không ra bất kỳ biểu tình cao hứng nào, nàng chỉ nghiêm mặt, tuy khí thế mười phần, nhưng thiếu một chút nhân tình.

Hàn thị khí mạch thở mạnh chẳng phải rất đều đều, nhìn qua là biết đã giận không ra hình thù gì. Nàng trông mong Phấn Đại của nàng có thể hủy đi Phượng Trầm Ngư, chưa kịp nằm mộng thì đã bị Phượng Cẩn Nguyên nói cho nàng biết Hoàng thượng đã khôi phục vị trí chủ mẫu của Diêu thị. Đây có thể nói là chặt đứt sự mơ tưởng của nàng.

Cùng Hàn thị bất đồng, An thị cùng Kim Trân là trên mặt mang tràn đầy ý cười, nhìn dẫn đầu là Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung, trong lòng nổi lên an ủi.

Nhất là Kim Trân, nhìn đến Phượng Vũ Hoành chớp mắt một chút nước mắt suýt trào ra. Ngày tháng nàng lo lắng đề phòng quá nhiều, mỗi ngày đều đề phòng Phượng Trầm Ngư tìm nàng gây sự, không đêm nào ngủ yên, loại dày vò này, cuối cùng cũng chấm dứt!

Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu nhìn quét qua mọi người một vòng, cuối cùng, tầm mắt rơi xuống Diêu thị.

Mẹ con hai người nhìn nhau, mắt Diêu thị lập tức đã tuôn lệ. Phượng Vũ Hoành đi tới hai bước liền quỳ xuống trước mặt Diêu thị, mở miệng, cất giọng nói —— "A Hoành thỉnh an... Mẫu thân!"