Thần Y Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 192




Editor: Bell Huỳnh

Phượng Vũ Hoành thông qua tĩnh mạch tiến hành gây tê cho Huyền Thiên Hoa, rồi sau đó trực tiếp mang đến phòng mổ trong hiệu thuốc không gian. Sau khi chụp X quang rồi phân tích, quả nhiên không ngoài nàng dự liệu, gân xương bị tổn thương, rạn xương đơn thuần.

Nàng do dự một chút, không biết nên dùng Thạch cao hay thuốc Đông y thoa ngoài da, cuối cùng lựa chọn cái sau. Bởi vì trong phòng dược này có một bộ thuốc tốt, kiếp trước tổ tiên Phượng gia truyền lại Xương trán, từ cây nghệ tây kết hợp cùng nhiều loại thuốc Đông y quý gia công thành thuốc tán, lấy thuốc Đông y thoa ngoài da làm liệu pháp chủ, khẩu phục dược liệu là phụ. Một bộ thuốc này sử dụng liên tục ba ngày ba đêm, thông thường xương bị nứt sử dụng từ ba đến sáu ngày có thể làm giảm đau hết sung, hoạt huyết tiêm viêm, nối xương nối gân, ba đến bốn bộ dược đạt tiêu chuẩn chữa trị lâm sàng. Nàng đã sớm muốn đem bộ thuốc này cho Huyền Thiên Minh thử dùng, chỉ là không có cơ hội.

Phượng Vũ Hoành xoay người ra khỏi phòng phẫu thuật, nhanh chóng tìm kiếm trong ngăn tủ...

Lúc Huyền Thiên Hoa tỉnh lại lần nửa thì Hoàng Tuyền vừa vặn bưng đồ ăn vào.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, liền cảm thấy giống như mơ một giấc mộng rất dài, mơ tới một nơi kỳ quái, bốn phía được trang trí rất kỳ quái, còn có một loại mùi hương không thể tả được. Phượng Vũ Hoành lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn, dường như lấy thứ gì đó đắp cái chân bị thương của hắn, hắn không thể nào nhìn rõ, mí mắt sụp xuống lại thiếp đi.

"Bây giờ là lúc nào?" Hắn chỏi người lên từ trên giường hỏi Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền vừa thấy hắn tỉnh lại, đầu tiên là cả kinh, sau đó để thức ăn trên bàn vui vẻ nói: "Tiểu thư nói điện hạ tới buổi trưa mới tỉnh lại, để nô tỳ đi chuẩn bị cơm nước, thật đúng là chuẩn."

Huyền Thiên Hoa sửng sốt một chút, buổi trưa, hắn vừa mới ngủ thì đã giữa trưa?

Xốc cái chăn ra nhìn cái chân bị thương của mình, cư nhiên thật đúng là bị người ta dùng vải trắng quấn lại, loáng thoáng có mùi thuốc truyền đến, hắn lập tức nghĩ tới cái không gian kỳ lạ trong giấc mơ vừa rồi.

Huyền Thiên Hoa lắc đầu, chỉ nghĩ là mình nằm mơ, chỉ là thực đến nổi đến hắn cũng nhận không ra.

"Điện hạ trước tiên ăn một chút gì đi." Hoàng Tuyền đưa thức ăn đến trên bàn nhỏ cạnh giường, cẩn thận đặt xuống.

Huyền Thiên Hoa lại không động đũa, chỉ là hỏi nàng: "Tiểu thư các ngươi đâu rồi?"

Hoàng Tuyền đáp: "Ở bên ngoài phụ châm trà ấm. Trận tai nạn tuyết này trong kinh thành làm nhiều dân chúng phải chịu khổ, đặc biệt thành nam và thành bắc nhà cửa không bền chắc đều bị tuyết lớn đè không ít. Rất nhiều người không có chỗ ở, Bách Thảo Đường chứa một ít, nhưng chung quy cũng có hạn, không thể cứu tất cả, Nhị tiểu thư dựng một cái lều ở bên ngoài, mỗi ngày đều tặng cho người đi đường một chén trà ấm miễn phí, trong chén trà kia cũng cho không ít thảo dược điều dưỡng, ít nhiều cũng có tác dụng."

Hắn không hỏi lại, cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong thì kiên trì muốn đứng dậy ra bên ngoài xem thử.

Hoàng Tuyền cũng hết cách, Phượng Vũ Hoành cũng không dặn là không được xuống giường, thậm chí còn để lại một bộ nạng, có nghĩa là ngầm đồng ý cho Huyền Thiên Hoa ra ngoài đi dạo.

Vì thế đưa nạng cho hắn, thuận lợi đỡ người hắn đến ngoài cửa Bách Thảo Đường.

Lúc này Phượng Vũ Hoành đang rót từng chén trà ấm, tiểu nhị Bách Thảo Đường đều giúp đỡ, từng bước từng bước đưa cho dân chúng đang xếp hàng. Những bách tính kia cũng vô cùng tự giác, tự động xếp thành một hàng, nhận được trà thì mang sang cạnh ngồi uống, uống xong đưa lại chén trà về chỗ thu nhận, sau đó sẽ tiếp tục cầm công cụ quét tuyết.

Hoàng Tuyền nói với Huyền Thiên Hoa: "Hiện tại trong thành có rất nhiều người tự nguyện quét tuyết, những người này hơn phân nửa đều đã từng chịu ân huệ của Bách Thảo Đường, tiểu thư nói không thể ai lo việc nấy, kinh thành là của mọi người, không thể chỉ dựa vào quan phủ quản lý. Những người sau khi gia nhập vào đội quét tuyết đều được tiểu thư hứa hẹn sẽ được Bách Thảo Đường cứu trợ miễn phí một lần.”

Trước đây Huyền Thiên Hoa chỉ nghĩ Phượng Vũ Hoành có y thuật tinh xảo, sau này lại cảm thấy nàng ấy cổ quái, nhưng hôm nay lại phát hiện kỳ thực trong lòng nha đầu này lại có chủ ý, làm việc mặc dù lớn gan nhưng cũng có kế hoạch chu đáo.

Hắn chống gậy tiến lên, đứng ở bên cạnh Phượng Vũ Hoành, nhận cái thìa lớn từ trong tay nàng tiếp tục múc trà ấm, giúp đỡ phát từng chén từng chén.

Dân chúng có người nhận ra hắn, dồn dập quỳ xuống đất hô to thiên tuế, nhưng Huyền Thiên Hoa khoát tay ngăn lại, hắn dùng giọng nói ôn hòa nói với mọi người: "Hôm nay bản vương cùng Tể An huyền chủ chỉ là tiểu nhị của Bách Thảo Đường, nếu các người thật sự muốn ghi nhớ phần ân tình này, thì hãy nhớ đều là Bách Thảo Đường." Hắn nói xong, tiếp tục cúi đầu múc trà.

Dân chúng đứng lên, từng cái từng cái cảm động đến tột đỉnh, lãi nhãi không ngừng Bách Thảo Đường cùng với Thuần vương cùng Tể An huyền chủ cũng là Bồ Tát sống thế gian này, nếu không có bọn hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người chết cóng?.

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười khổ, nhỏ giọng nói với Huyền Thiên Hoa: "Kỳ thực yêu cầu của dân chúng rất đơn giản chỉ cần ăn no, mặc ấm, có nơi ở chỉ cần thế thôi. Nhìn đơn giản thế thôi mà không phải ai cũng có. Thất ca huynh xem bọn họ, có người bị ốm, có người mặc áo rách, có người ôm hài tử, có người vẫn là còn nhỏ tuổi. Muội là đại phu, muội muốn cứu được nhiều người nhưng muội chỉ có một đôi tay, cũng chỉ có một gian Bách Thảo Đường này. Nếu có một ngày Đại Thuận có thể ở mỗi thị trấn đều có một gian Bách Thảo Đường như thế này, huynh nghĩ xem có phải tốt hơn không?"

Huyền Thiên Hoa gật đầu: "Cứ để như tự nhiên sẽ tốt hơn, Phượng Vũ Hoành muội cũng chỉ có một." Có nghĩa, y quán Đại Thuận có rất nhiều nhưng không có chủ y quán nào giống nàng vì người dân mà bỏ tiền tài ra giúp.

"Vậy nếu như toàn bộ đều do muội mở?" Nàng bắt đầu truyền cho Huyền Thiên Hoa ý tưởng mở chuỗi cửa tiệm, nàng là người sở hữu tất cả y quán, chưỡng quầy cũng là do nàng đào tạo, sau đó gửi đến các y quán để quản lý, tất cả phương pháp kinh doanh cũng như làm việc đều thống nhất giống nhau như đúc, ngay cả hình thức của cửa tiệm cũng giống nhau, Thất ca sẽ nghĩ thế nào?

Huyền Thiên Hoa lần đầu nghe nói mở y quán dạng này, thấy mới mẻ nhưng ngẫm lại theo như lời nàng nói cũng cảm thấy rất hay. Không khỏi liên tục tán thưởng: "Trách không được phụ hoàng phong muội làm Tể An huyền chủ, tế thế an dân, thiên hạ này cũng chỉ có một mình muội."

Phượng Vũ Hoành nghe hắn nói như thế có chút xấu hổ, nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi một chuyện mà nàng vẫn tò mò: "Thất ca, huynh có nghe nói Bộ gia vị tiểu thư kia bây giờ sống hay chết không?" Nàng nhớ kỹ ngày ấy lúc rời đi, Bộ Nghê Thường bị băng huyết. Ở thời đại này, băng huyết chính là chết.

Huyền Thiên Hoa nói cho nàng biết: "Thám tử Bộ gia báo lại, Bộ Nghê Thường được thái y cứu sống, Bộ gia chuẩn bị đưa nàng đến miếu ngoài thành. Nhưng nghĩ lại mấy ngày nay tuyết lớn, không thể ra khỏi thành nên chắc còn ở Bộ gia."

Phượng Vũ Hoành có chút giật mình, Huyền Thiên Hoa lại dễ dàng nói ra hắn sắp xếp thám tử ở Bộ gia cho nàng biết. Rất nhiều lúc, Huyền Thiên Hoa trưng ra bộ mặt như thế, một thân khí độ thế này sẽ khiến mọi người quên đi thân phận thực sự của hắn. Nhưng trong thực tế, hắn là hoàng tử cùng bọn Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Dạ giống nhau. Cái ngôi cửa ngũ chí tôn cao cao tại thượng kia, mặc dù hắn không tranh, nhưng cũng không thể có nghĩa là người khác không coi hắn là cái đinh trong mắt. Cho nên, hắn cũng cần phải tự bảo vệ mình, dù không muốn đi nữa cũng bị cuốn vào trận tranh đấu này.

Chỉ là hoàng vị với một người như hắn mà nói sợ không phải là kỳ vọng mà là gánh nặng.

"Ngày hôm trước là ngày giỗ thân mẫu ta." Huyền Thiên Hoa chủ động nhắc tới cái đề tài này: "Năm đó nàng cũng là mất trong một trận tuyết lớn như thế này, nghe nói là bị hoàng hậu tiền triều phạt quỳ, đông chết." Lúc hắn nói chuyện tay vẫn chuyển động liên tục, rót từng chén trà ấm như thường, nhưng Phượng Vũ Hoành lại có thể cảm nhận được nổi bi ai trong lòng hắn. "Khi đó ta còn nhỏ, nhỏ đến nỗi cả dáng vẻ của nàng đều không nhớ được, chỉ nghe nói hoàng hậu tiền triều ném nàng ra hoàng cung, vứt xác trong một cái miếu thổ địa phía Bắc của thành. Sau này, Vân Phi nương nương lén cho người tới chôn cất nàng. Sau khi ta lớn lên đều hằng năm sẽ đi tới đó một chuyến, đem theo một số món mà nàng thích ăn."

Huyền Thiên Hoa nói chuyện, lại quay đầu sang, đưa mắt nhìn về phía Bắc. Hắn thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu chuyên tâm rót trà ấm.

Phượng Vũ Hoành không biết nên nói gì, mất người thân là đau lòng nhất, trước kia lúc nàng mất đi mẫu thân cũng một tuần liền không ngủ yên, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh của mẫu thân liền hiện ra trước mắt, nàng tưởng đưa tay là có thể bắt được, nhưng lại không bắt được gì.

Kỳ thực, nàng rất hi vọng có một linh hồn khác thay nàng tiếp tục sống ở thế giới kia, tiếc là nàng bị nổ chết, sợ là thi thể không còn, sao có thể chứa được một linh hồn khác?

Thất thần trong nháy mắt làm động tác rót chén nước không ổn định, thiếu chút nữa là bị rơi xuống đất. May là Huyền Thiên Hoa nhanh tay đỡ, nhờ vậy mới không bị rơi.

"Hai ngày một đêm không ngủ, muội cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi chỗ nơi này đã có ta."

"Không sao." Phượng Vũ Hoành lắc đầu: "Ngủ hay không không quan trọng, ta chẳng qua là cảm thấy có lúc tình thân dừng lại ở giai đoạn tốt đẹp nhất, cũng không tệ. Giống như Phượng gia hiện tại, nếu như là ba năm trước đây, lúc Diêu gia còn chưa xảy ra chuyện, trong lòng ta, phụ thân vẫn là phụ thân, tổ mẫu vẫn là tổ mẫu, huynh đệ tỷ muội thân ái, làm sao có thể biến thành như bây giờ."

Nàng cảm khái một phen, cũng không nhắc lại, chỉ tiếp tục phân phát trà ấm cho mọi người. Người phía sau xếp hàng càng ngày càng nhiều, Vương Lâm không ngừng chạy ra chạy vào, nấu mấy nồi trà mới, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất khó có thể cung cấp hết cho mọi người.

Kinh Triệu Duẫn điều càng ngày càng nhiều tướng sĩ phụ giúp quét tuyết, có người nói nhìn thấy Ngự lâm quân trong cung trên đường phố, Phượng Vũ Hoành lúc này mới hài lòng. Chỉ là bên phía Huyền Thiên Minh bên kia, đồng dạng cũng là trong núi, không biết tình hình như thế nào.

Huyền Thiên Hoa như nhìn ra sự lo lắng của nàng, mở miệng nói: "Chờ tuyết bên ngoài tuyết vừa tan, đường đi thoáng một chút, ta đưa muội tới đó."

Nàng gật đầu, không lại lên tiếng.

Cùng lúc này, chợt nghe trong đám người xếp hàng có người la lên: "Ai nha! Bên kia có người té xỉu!"

Tất cả mọi người nhìn theo hướng người nọ chỉ, quả nhiên thấy có người trẻ tuổi bộ dáng thư sinh ngã nhào trên đất, bên cạnh có một tiểu thư đồng đang quỳ kế bên người hắn không ngừng hô: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài mau tỉnh lại đi, đã đến kinh thành rồi!"

"Thất ca ở lại đây, ta đi xem thử." Phượng Vũ Hoành thả chén trà trong tay xuống, vội vã chạy tới.

Huyền Thiên Hoa phân phó Vong Xuyên: "Nhanh đuổi theo tiểu thư nhà ngươi."

Vong Xuyên gật đầu, theo sát phía sau Phượng Vũ Hoành.

Có rất nhiều dân chúng cũng vây quanh, Phượng Vũ Hoành xoay lại nhìn người té ngã, lúc này mới phát hiện người này sắc mặt xanh trắng, toàn thân lạnh lẽo, đã bị lạnh đến ngất xỉu, nếu không kịp thời cấp cứu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tiểu thư đồng kia cũng bị lạnh toàn thân run cầm cập, hai tay sưng đỏ như cây củ cải, đang quỳ trên mặt đất không ngừng mà dập đầu với đám người vây xem: "Van cầu các người mau cứu thiếu gia nhà ta, chỉ cần có thể cứu sống hắn, Phượng gia nhất định sẽ trọng thưởng!"

Phượng Vũ Hoành sửng sờ: "Ngươi nói cái gì? Phượng gia?"