Thần Y Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 206




Editor: Bell Huỳnh

Phượng Vũ Hoành hồi phủ không bao lâu thì bị gọi đến Thư Nhã viện, lúc nàng đến đó nghe được lão thái thái đang nói chuyện với mọi người: “Kể từ hôm nay ta sẽ ở Phật đường Phật lý, cầu phúc cho Phượng Cẩn Nguyên.”

Mọi người đều đồng thanh hô: “Vâng.”

Trầm Ngư nói: “Không bằng mọi người ngày nào cũng đến đây cầu phúc một lần, phía Bắc bị nạn tuyết, phụ thân bình an mới là chuyện quan trọng, những cái khác chúng ta cũng không giúp được, nhưng thể hiện tâm ý cũng tốt.”

Lão thái thái rất đồng ý với lời nàng, gật đầu liên tục: “Trầm Ngư nói đúng.” Nói rồi nhìn Trầm Ngư với ánh mắt tán dương cùng một chút cảm động.

Thấy Phượng Vũ Hoành đang đến, lão thái thái cũng không nói thêm gì, chỉ là sau khi Phượng Vũ Hoành vừa hành lễ thì Phượng Phấn Đại đã bồi một câu: “Nhị tiểu thư dù sao vẫn là cô nương chưa xuất giá, vậy mà ban ngày ban mặt lại cùng nam nhân ngồi cùng một chiếc xe ngựa, không sợ bị người khác nói lời dèm pha sao?”

Phượng Vũ Hoành nhìn nàng, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh băng —— “Không sợ. Bởi vì không kẻ nào dám.”

Bỗng dưng Phấn Đại liền run một cái, cảm thấy như ánh mắt Phượng Vũ Hoành có thể nhìn thấu nàng, điều này làm cho nàng nhớ chuyện hôm nay ở Bách Thảo Đường gặp phải người kia. Nàng kỳ thực đến cả tên họ của người nọ cũng không biết, nhưng nhớ rõ lúc ấy sao lại cùng hắn ta tiến hành giao dịch, cũng như sao lại trốn ở góc phòng, nhìn Phượng Vũ Hoành làm sao cứu sống người đã chết, giải trừ nguy cơ cho Bách Thảo Đường.

Hôm nay nàng vốn định phái người theo dõi thậm chí là muốn giải quyết hắn ta. Thế nhưng sao có thể, người là do Hoàng Tuyền đích thân đưa đi, nha hoàn bên người nàng làm sao có bản lĩnh trốn khỏi ánh mắt của Hoàng Tuyền.

Nghĩ đến chuyện này, tâm tư Phấn Đại không khỏi có chút buồn bực, nhưng Phượng Vũ Hoành chọn lúc cảm xúc của nàng chập trùng khó chịu thì mở miệng nói: “Mấy ngày trước tuyết lớn như thế, cũng không biết trang tử trong kinh thành có bị gì không, lúc đó Tứ muội ở trang tử thấy thế nào? Cuộc sông ổn chứ?”

Tay nắm khăn của Phấn Đại run rẩy, khăn cũng rơi xuống đất, nha hoàn bên người phải khom người xuống nhặt lên, trong lòng nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Giữa mùa đông, hoa màu không mọc được, dù gặp tai họa cũng không thể tổn thất hơn được.”

“Nói cũng phải, dù sao thì cũng chỉ có vài hạ nhân canh giữ, tính mạng con người trong mắt Tứ muội chưa từng đáng giá.” Nàng nhìn chằm chằm Phượng Phấn Đại, tùy ý lải nhải vài việc nhà: “Tứ muội lúc đó sinh hoạt trong trang tử có tốt không?”

Phấn Đại trong lòng cực kỳ buồn, lầm bầm nói câu: “Cuộc sống đương nhiên là không giống các người rồi.”

Nhưng Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Cũng không phải rất vừa ý, bởi vì vẫn còn bị một số kẻ ghi nhớ đây.” Nàng đang nói thì bỗng nhiên nở nụ cười: “Tứ muội còn nửa năm nữa đã mười một tuổi, lại thêm nửa năm đến một năm nữa là đến tuổi nghị thân. Bây giờ trong phủ chúng ta không có chủ mẫu, dù sao ta cũng là đích nữ cũng nên lo nghĩ cho Tứ muội, muội yên tâm, Nhị tỷ sẽ nhớ rõ mà kiếm cho muội một mối nhân duyên tốt.”

Nàng vừa dứt lời này, Phấn Đại cùng Hàn thị đồng thời kinh ngạc, chợt nhớ đến thân phận là đích nữ, lại là chính phi Ngự vương phủ tương lai, lại trong tình huống trong phủ không có chủ mẫu như hiện tại, Phượng Vũ Hoành hoàn toàn có quyền nắm giữ nhân duyên của các thứ nữ khác.

Hai người liếc nhìn nhau, Hàn thị thấy được trong mắt Phấn Đại đầy lo lắng cùng cảnh cáo, một bàn tay che bụng, tay còn lại đặt lên ngực đầy lo lắng mà khấn cầu, mong sẽ mang thai thật.

“Đa tạ Nhị tỷ.” Phấn Đại không cam tâm nói một câu dối lòng, rồi lại nhịn không được bổ sung thêm: “Trong phủ không phải sẽ mãi không có chủ mẫu đâu.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Cho nên ta nhanh chóng trước khi chủ mẫu mới nhập phủ, định ra việc hôn nhân cho Tứ muội muội.”

“Ngươi...”

“Im ngay cho ta!” Lão thái thái đột nhiên vỗ bàn, trừng mắt nhìn Phấn Đại: “Thân là muội muội, mà không tôn trọng đích tỷ, nói một câu, ngươi cãi một câu, không có phép tắc!”

“Thế nhưng Nhị tỷ, nàng ta...”

“Ta nói ngươi câm miệng!” Lão thái thái tức giận đến mức nghĩ sẽ giơ gậy lên đánh người, tiếc thay eo nàng bây giờ còn chưa khỏi hoàn toàn, cánh tay vô lực, giơ mấy lần cũng chưa đến độ cao nhất, lại còn làm mệt chính mình.

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đứng dậy đỡ: “Tổ mẫu vạn vạn lần không nên nổi giận, Tứ muội còn nhỏ chỉ là tiểu hài tử thôi.”

Lão thái thái nhìn Phượng Vũ Hoành bóp eo cho mình, lúc này mới thấy trong lòng an ủi được một chút: “Vẫn là ngươi hiểu chuyện nhất, đám tỷ tỷ muội muội của ngươi chẳng kẻ nào làm ta bớt lo.”

Trầm Ngư cùng Tưởng Dung rất thất thời liền đứng lên, cúi người bái lão thái thái: “Tôn nữ chắc chắn đi theo Nhị muội (Nhị tỷ) chịu khó học hành, thỉnh tỗ mẫu đừng lo lắng.”

Phấn Đại ngoan cường cũng cùng bái lạy, nhưng chẳng thể nào nói ra được.

Lão thái thái nhìn mọi người, phất phất tay: “Tản đi, tất cả giải tán đi!”

Mọi người cùng đứng dậy hành lễ rồi lui xuống, Phượng Vũ Hoành ở lại, từ trong tay lấy ra mấy bộ thuốc cao đưa cho Triệu ma ma: “Đây là thuốc mà mấy ngày tới tổ mẫu phải dùng, hiện giờ trời đang rét, cái bệnh đau lưng kia không thể lơ là, thuốc cao dán không sợ hoang phí, mỗi ngày đều phải dán đúng giờ.”

Lão thái thái cao hứng gật đầu: “Từ lúc A Hoành trở về, thì bệnh của ta mỗi ngày một tốt lên hẳn.”

Nàng vô ý ở lại lâu trong Thư Nhã viện, tuy lão thái vẫn có tâm tư lôi kéo nàng tiếp tục nói chuyện, nhưng Phượng Vũ Hoành lại nhanh trí ném câu: “Tôn nữ còn phải trở về chuẩn bị một chút để cầu phúc cho phụ thân.” Câu nói này giúp nàng thoát thân thành công.

Sau khi quay trở lại Đồng Sinh Hiên, nàng lập tức nói với Vong Xuyên: “Từ ngày mai, phủ Huyện chủ đóng cửa từ chối tiếp khách trong bảy ngày. Bất kể ai, nhất là người Phượng phủ nhất quyến không cho vào.”

Vong Xuyên cũng không hỏi vì sao, chỉ trả lời: “Nô tỳ sẽ phân phó, tiểu thư yên tâm.”

Phượng Vũ Hoành không nói thêm nữa, liền đi vào dược thất.

Đêm đó, lão thái thái tại Phật đường tụng kinh, vì bệnh lưng không tiện, liền dứt khoác dời ghế ngồi đối diện bàn thờ Phật.

Sau khi vòng hạt châu ngọc bích trong tay chuyển xoay mười lăm vòng, thì âm thanh vang đến làm bất chợt ngừng lại, quay đầu hỏi Triệu ma ma: “Sao ta lại nghe bên ngoài có tiếng gì đó?”

Triệu ma ma bất đắc dĩ nói: “Là Tứ tiểu thư cùng Hàn di nương đang nghe kịch, mời đoàn kịch diễn luôn ở Quan Mai viên.”

“Cái gì?” Lão thái thái kinh hãi: “Nghe kịch? Sao bọn chúng có thể phạm thượng như thế được?”

Triệu ma ma than nhẹ một tiếng: “Nghe nói An di nương phái người qua khuyên bảo nhưng lại bị mắng trở về, Tứ tiểu thư nói lão gia đi công vụ, không phải đi đưa mệnh, trong phủ cứ để không khí nặng nề như thế không may mắn.”

Lão thái thái ngẩn ra, tự mình suy nghĩ trong chốc lát cũng gật đầu: “Nói cũng có lý lắm, Phượng Cẩn Nguyên chẳng qua là ở bên ngoài bôn ba, chúng ta cũng không thể phạm kỵ húy. Chẳng qua...” Lão thái thái suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai là mười lăm ah?”

Triệu ma ma đáp: “Vâng.”

“Thông báo cho mọi người, từ nay về sau, mùng một và mười lăm, tất cả đều phải ăn chay, cho tới khi Phượng Cẩn Nguyên quay về.”

Quan Mai viên hát hí khúc, không chỉ làm lão thái thái tâm phiền ý loạn, cũng làm trong lòng của Kim Trân buồn bực.

Lúc này, nàng đang dựa vào cạnh cửa viện, giống như ngày thường nhìn ra bên ngoài. Trước đây, mỗi lần thấy nàng đứng chờ như thế, Phượng Cẩn Nguyên sẽ đến nói: “Trời rất lạnh, ngươi đứng ở đây làm gì?”, thì nàng sẽ làm nũng đáp: “Lão gia đến đây thiếp không thấy lạnh nữa.” Hôm qua nàng có thể không đợi Phượng Cẩn Nguyên nhưng hôm nay không thể nào không đợi.

Mãn Hỉ bất đắc dĩ khuyên nàng: “Lão gia đi công vụ, cũng đâu phải vứt bỏ ngươi, tất cả mọi người đều mong chờ ngài về. Ngươi đừng như thế, cẩn thận sức khoẻ bản thân.”

Kim Trân than nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy Phượng Cẩn Nguyên không ở trong phủ, cả người nàng đều cảm thấy trống rỗng, lúc trước, Phượng Vũ Hoành mất tích, nàng tuy cảm thấy lo lắng, nhưng không giống như bây giờ. Suy cho cùng, Phượng Cẩn Nguyên là nam nhân của nàng, nàng căn bản là muốn sống yên phận, kỳ thực trong lòng nàng lúc nào cũng mong hai cha con họ có thể hoà hảo, Phượng Vũ Hoành quá thông minh, vận khí lại quá tốt, vạn nhất nếu có một ngày Phượng Cẩn Nguyên bại trong tay nàng ấy, vậy nàng phải làm sao?

“Mãn Hỉ.” Nàng theo bản năng mở miệng, vốn muốn hỏi Mãn Hỉ thử xem nàng ấy đối với mối quan hệ của hai cha con Phượng Cẩn Nguyên cùng Phượng Vũ Hoành lúc này có suy nghĩ gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng, vẫn cảm thấy nếu lời này đến tai Phượng Vũ Hoành sợ là không được, nên vội đổi thành: “Giúp ta lấy chiếc áo khoác, chúng ta đến Quan Mai viên xem thử.”

Quan Mai viên được xem như là trung tâm của Phượng phủ, là một vườn hoa nhỏ trồng đầy mai vàng, chính giữa xây một cái vũ đài, người nhà họ Phượng bình thường sẽ đến đây nghe hát.

Lúc hai người Kim Trân và Mãn Hỉ bước vào Quan Mai viên, động tác thật nhẹ, lẵng lặng đi đến bên cạnh vũ đài, đến khi cách chỗ Hàn thị tầm mười bước thì đứng lại, tìm một gốc cây mai ẩn mình.

Mãn Hỉ đặc biệt không hiểu: “Muốn nghe thì cứ thẳng thắn mà vào, Hàn di nương dù sao cũng đặt rạp hát ở Quan Mai viên, đó rõ ràng là cho người trong phủ đều có thể nghe.”

Kim Trân nghe nhưng không ngừng lắc đầu: “Hàn thị hận ta không kịp, sao có thể mời ta cùng xem kịch. Ta qua nhìn một cái rồi đi.”

Lúc này, hai mẹ con Hàn thị cùng Phấn Đại đang ngồi đối diện vũ đài uống nước trà, cắn hạt dưa, trong mắt mỉm cười nhìn một tiểu thư sinh trên sân khấu. Kim Trân nhìn tiểu thư sinh kia chớp mắt, chỉ cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú, cả nàng cũng không khỏi rung động, lại nhìn qua Hàn thị, quả thực là hai con ngươi muốn rớt trên thân người ta luôn.

Kim Trân là nô tỳ của Phượng gia nuôi, đối với mấy người thê thiếp này sao lại không biết, Hàn thị vốn là từ thanh lâu bước ra, cái loại địa phương đó sao có thể quen với thời gian thanh tĩnh yên bình. Trước đây, lúc Phượng Cẩn Nguyên còn ở trong phủ, nàng không dám lỗ mãng, hiện tại hắn đã rời kinh, Hàn thị liền lập tức không nhịn được, liền gọi ngay gánh hát vào phủ.

“Thật không biết liêm sỉ.” Kim Trân hận nghiến răng, nghiến lợi: “Chẳng phải tối qua, lão gia ở trong phòng nàng ta cả đêm sao, chỉ như thế đã nghĩ mình được sủng ái lại sao?”

Mãn Hỉ gấp đến độ lấy tay che miệng của nàng, nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, bị phát hiện là xong đó.”

“Ta biết.” Kim Trân liếc nhìn lên sân khấu, chỉ thấy tên tiểu thư sinh kia cũng không biết hát đến đoạn nào, ấy mà ánh mắt liếc xuống trực tiếp nhìn Hàn thị.

Hàn thị cười duyên một cái vừa quyến rũ vừa kiêu ngạo, Phấn Đại bên cạnh cũng cười hì hì.

Đừng nói Kim Trân, ngay cả Mãn Hỉ cũng không nhìn nổi, đưa tay kéo tay áo của Kim Trân: “Đi thôi, loại hát kịch này cũng không có gì đáng xem.”

Kim Trân gật đầu, cũng trợn mắt nhìn Hàn thị cùng Phượng Phấn Đại, lúc này mới xoay người chuẩn bị theo Mãn Hỉ trở lại.

Nhưng không nghĩ, lúc xoay người động tác hơi lớn, đụng vào cành mai bên cạnh, tiếng ma sát của vải áo cùng cành mai làm nha đầu bên cạnh Hàn thị phát giác, lúc này liền hô to—— “Kẻ nào ở bên kia?”