Thần Y Đích Nữ

Quyển 3 - Chương 451




Phượng Cẩn Nguyên từ trong huyện chủ phủ lúc đi ra, cả người hồn bay phách lạc, cũng không gặp lại phong thái uy nghi lúc trước thân làm thừa tướng một triều...

Ý của Phượng Vũ Hoành là bảo hắn đi chỗ khác vay tiền, chỉ có trả đủ số 100 vạn bạc kia mới có thể cầm được khế đất, nhưng là đến hôm nay, để hắn đi nơi nào vay tiền?

Lúc này trời cũng tối rồi, Phượng Cẩn Nguyên nhưng không có hồi phủ, mà là ôm tâm thái tìm vận may đi đến trong nhà mấy cái quan chức trong ngày thường giao hảo với hắn, mục đích cũng chỉ có một cái, đó là vay tiền.

Tiếc thay, phượng hoàng rụng lông không bằng gà, gõ cửa năm nhà, có tam hộ vốn đã không mở, còn có một hộ thẳng thắn nói cho hắn: “Lão gia chúng ta nói, thấy ai đều được, thì là không thể thấy Phượng Cẩn Nguyên Phượng đại nhân.”

Đến là một hộ cuối cùng mời hắn vào trong sảnh, đại nhân nhà kia nghe nói hắn là đến vay tiền, mặt khó xử nói: “Gần đây ta ở đây cũng khó khăn, nhưng cũng không thể khiến Phượng đại nhân tay không trở lại.” Sau đó lại để cho hạ nhân lấy một bao nhỏ ngân tử (bạc) nhét vào Phượng Cẩn Nguyên trong tay, rất rộng rãi nói: “Cũng đừng nhắc có cho mượn hay không, những thứ này coi như là đưa cho Phượng đại nhân, không cần trả lại.” Nói xong, nhanh chóng liền lại để cho hạ nhân tiễn khách.

Phượng Cẩn Nguyên ra cửa lớn nhà ấy, mở tiểu bố bao trong tay ra xem, bên trong là một nắm bạc vụn, ước lượng một chút, nhiều nhất hai mươi lượng. Tức giận đến hắn đột nhiên nện bao bạc ấy vào trên cửa chính, rầm một tiếng, bên trong lập tức có người hô: “Thích thì lấy, không thích thì biến đi! Xin cơm ăn còn ngại thiu!”

Phượng Cẩn Nguyên khuôn mặt già nua này quả thực không nơi đặt, tưởng cứ bỏ đi như vậy, còn không cam lòng, tại lúc huyện chủ phủ, không trung nổ một tiếng sét, nhưng chỉ không gặp tuyết rơi. Vào lúc này, trời nắng nóng bức, để hắn có chút thở không nổi.

Hắn thấy kia cửa lớn đóng chặt, khẽ cắn răng, ấy mà lớn tiếng mà nói câu: “Không nên mắt chó coi thường người khác! Đừng quên, Phượng gia chúng ta còn có một cái Tể An huyện chủ!” Nói xong lời, lúc này mới rên lên một tiếng, bước nhanh rời đi.

Phượng Cẩn Nguyên xưa nay không ngờ sẽ có một ngày lại muốn dựa vào Phượng Vũ Hoành đến cho mình chống đỡ mặt mũi, hắn chợt phát hiện, Phượng gia nhiều năm như vậy tìm núi dựa vào, bồi dưỡng nữ nhi, dường như làm nhầm phương hướng. Y hệt lão thái thái buổi chiều hồi đó tỉnh ngộ lại như vậy, Phượng Trầm Ngư chẳng phải Phượng gia hi vọng, Phượng Vũ Hoành mới đúng. Vậy bọn hắn những năm này... đây rõ ràng là ôm sai bắp đùi...

Rầm!

Sấm nổ lại khởi, lần này rốt cục có mưa, hơn nữa còn là mưa như trút nước, không có quá trình từ nhỏ đến lớn, bất chợt thoáng cái đã cứ như không trung mở ra một lỗ hổng, nước mưa thẳng đổ xuống, hung hăng vỗ vào Phượng Cẩn Nguyên trên đầu, trên người.

Hắn bị mưa tạt đến gần như đứng không vững, trên đất bốc khói sủi bọt, căn bản không thấy rõ đường, chỉ đành dựa vào trong trí nhớ phương hướng cảm giác chạy tới Phượng phủ. Cũng không biết ngã bao nhiêu lần, rốt cục hồi phủ lúc, phòng gác cổng suýt nữa cũng chưa nhận ra được hắn.

Mưa to sấm sét tàn phá cả đêm, đến khi sáng sớm ngày thứ hai đều còn không thấy ngừng.

Phượng Vũ Hoành đêm đó cũng không ngủ ngon, thật sớm đã đứng lên đứng đến phía trước cửa sổ. Loại này sấm sét để nàng có chút hoảng sợ, nàng thoáng cái liền nghĩ đến lúc trước mới vừa đến thế giới này lúc, cũng bị một tiếng sét tạc tỉnh. Tựa như tiếng sấm bây giờ, một tiếng so một tiếng đại, đưa một người đã qua đời đến Đại Thuận, đưa đến trước mặt Huyền Thiên Minh.

Vong Xuyên đội mưa đẩy cửa vào đây, phong thổi nước mưa tới bên trong phòng, doạ nàng nhanh chóng xoay người lại đóng cửa lại hảo.

“Tiểu thư.” Vong Xuyên dùng áo tơi che chở hộp cơm, “Ban Tẩu nói tiểu thư trời còn chưa sáng đã đứng cạnh cửa sổ, nô tỳ liền nấu chút cháo trắng, tiểu thư trước tiên ăn chút gì ấm áp.”

Phượng Vũ Hoành kỳ thực không hề đói, nhưng có chút lãnh là thật, nàng hỏi Vong Xuyên: “Phải chăng hạ xong trận mưa này, trời cũng nên lạnh dần?”

Vong Xuyên lắc đầu, “Đại Thuận thời tiết kinh thành, thế nào cũng phải tám tháng tài năng thấy lạnh, sợ là còn muốn nóng thêm mấy ngày a.”

“Ta nhìn mưa này không giống như rất nhanh có thể dừng lại, chưa chừng cũng phải hạ thêm mấy ngày.” Phượng Vũ Hoành uống một ngụm cháo, lại hỏi: “Ngươi nói nếu như minh thiên vẫn cứ hạ như thế, đạo trường có thể hay không tạm hoãn hành hình? Trước đây có loại tiền lệ này hay không?”

Vong Xuyên gật đầu, “Có, trước đây như gặp đến thời tiết quá xấu, hành hình hội kéo dài thời hạn. Chẳng qua tiểu thư yên tâm, điện hạ nói, đừng nói trời mưa, chính là hạ dao găm, Phượng Trầm Ngư cũng sẽ không nhiều lưu một khắc.”

Phượng Vũ Hoành uống cháo xong, bên ngoài vũ dường như nhỏ một chút, nàng phân phó Vong Xuyên, “Chuẩn bị xe, kêu lên Cửu điện hạ, chúng ta đến trong sơn lao hoàng cung đi xem thử mấy cái người Thiên Chu.”

Vong Xuyên nhìn bên ngoài thời tiết, có chút khó khăn, nhưng cũng biết Thiên Chu chuyện không thể lại kéo, liền gật đầu, bưng sang bàn khác.

Mấy người sớm tinh mơ đi ra ngoài phủ, còn sớm hơn các đại thần vào triều. Huyền Thiên Minh bị Phượng Vũ Hoành từ trong chăn đào móc ra lúc, tâm tư muốn khóc đều có😶, hắn vốn định đùa giỡn cái lại ôm nha đầu ch3t tiệt này trong chăn lại ngủ một giấc😊, nhưng là Phượng Vũ Hoành nói: “Chúng ta đi trong sơn lao nhìn thử mấy cái người Thiên Chu, sau đó còn phải suy nghĩ một chút chiến lược, Thiên Chu đầu kia sợ là cũng kéo không được bao lâu.”

Có chính sự tại lại, Huyền Thiên Minh cũng không tốt ngủ tiếp, chỉ phải rời giường, rửa mặt hoàn tất vội vã đi theo Phượng Vũ Hoành ra cửa phủ.

Hai người ngồi Huyền Thiên Minh long xa, đẩy mưa to gió lớn, một đường chạy tới hoàng cung đi.

Phượng Vũ Hoành ngồi trong xe, không khỏi kinh hãi nói “Ngươi nói, long xa này có thể hay không dột mưa?”

Huyền Thiên Minh dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử nhìn nàng: “Bổn vương long xa này nếu dột mưa được, sợ là nhà cửa huyện chủ phủ ngươi cũng phải dột mưa.”

Được rồi, nàng tạm thời tin tưởng hắn, bớt đến tới đoạn đường này thật không có dột mưa.

Nhưng cung xe không có dột mưa, nhưng cũng không đại biểu sở hữu địa phương cũng không lọt, nói thí dụ như trong hoàng cung tòa sơn lao ấy. Phượng Vũ Hoành đi vào liền mơ hồ, bên trong một vũng một vũng nước đọng, cơ hồ đều không chốn đặt chân, binh tướng thủ lao chi vài cái lều trốn ở bên trong, nhưng phòng giam bên kia truyền tới tiếng nước tí tách vẫn là có thể khiến người không cần nhìn thì có thể tưởng tượng đến được hoàn cảnh có cỡ nào ác liệt.

Phượng Vũ Hoành được Huyền Thiên Minh cõng đi vào, nàng không ngừng mà cường điệu: “Cũng không phải ta làm nũng, cũng chẳng phải sợ dơ, ta chỉ là hôm nay xuyên giày cùng váy đều không thích hợp.”

Huyền Thiên Minh liếc xéo nhìn nàng: “Chớ giả bộ.”

“Ta không trang, ta nói là thật.” Người nào đó mạnh miệng, nhưng khi nàng cúi đầu liếc nhìn Huyền Thiên Minh giày lúc, đã ngậm miệng. Một hoàng tử xuyên qua giày tốt nhất cõng nàng trên lưng, chính mình giẫm trong nước bẩn, nhân gia đều không nói gì, nàng còn giả bộ gì nữa?

May mà quan mấy cái người Thiên Chu địa phương sẽ rất nhanh đến, Huyền Thiên Minh đặt nàng tại bên cạnh phòng giam dựng lên trong lán, lại chỉ vào người trong lao hỏi thủ vệ: “Thế nào đều đức hạnh này?”

Phượng Vũ Hoành cũng đi vào bên trong nhìn, đối diện nàng trong gian nhà tù phòng giam này đấy là Phong Khôn, người nọ mặc dù là một Chu Nho, nhưng vì có công phu trong người, tinh thần thủ lĩnh cũng không tệ lắm. Nhưng giờ đây, cả người hắn đều dựa vào trong nước đọng, xiêm y trên người phá đến gần như mau không giấu được thân thể, lộ ở bên ngoài làn da dường như là đã sinh cái gì gì đó, có địa phương đã thối rữa, có địa phương cũng biến sắc.

Nàng cau mày lại, lại quay đầu đi nhìn trong mấy phòng giam khác, nam nhân liền không nói, với Phong Khôn gần như không khác gì, nàng tiến lên phía trước vài bước đến xem Khang di. Chỉ thấy Khang di dựa vào ở trên núi, mắt trợn trống rỗng, xiêm y cũng mất nhan sắc vốn có, giày toàn ẩm, cả phòng giam địa thế có chút thấp, tất cả đều là thủy, nàng liền trực tiếp ngồi trong nước, dường như đã thói quen, phản ứng gì cũng không có.

Trong lao có một cỗ vị hôi chua, không cần nghĩ cũng biết, người đều như vậy, ăn uống ngủ nghỉ chắc chắn đều ở bên trong. Trong nước đọng dưới người nàng không chắc đều có cái gì, thì không thể ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng buồn nôn.

Thủ vệ có lòng tốt nhắc nhở nàng: “Huyện chủ đừng quá đi về phía trước, cực kì bẩn. Hoàng thượng phân phó, những người này chặt đầu thì quá tiện nghi, dám can đảm ở Đại Thuận hoàng cung ám sát, nên nhiều chịu chút tử tội.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, không nói gì. Thiên Vũ nói không sai, ám sát trọng tội, ngàn đao bầm thây đều là chuyện đương nhiên.

Nàng nghiêng đầu đi với Huyền Thiên Minh nói: “Hướng Thiên Chu tin đã sớm đưa ra ngoài, nhưng lộ trình quá xa, hiện tại chắc chắn còn chưa tới. Chuyện này kéo không được bao lâu, chúng ta phải tưởng cái biện pháp song toàn.”

Huyền Thiên Minh nói: “Trước mắt chẳng phải thời cơ tốt nhất động thủ với Thiên Chu, Thiên Chu Quốc lực tuy nhỏ, nhưng thường năm bị băng tuyết bao trùm, bọn hắn tướng sĩ sớm cũng đã quen rồi, nhưng Đại Thuận người không được. Lần hành động này tất phải cùng bắt tiểu quốc, chúng ta phải làm chuẩn bị vẹn toàn, bớt đến, muốn tân thép binh khí tất cả đánh chế ra, thế này phương có thể rút ngắn chiến kỳ đại nạn lớn nhất.”

Phượng Vũ Hoành đồng ý lời nói của hắn, tự mình tính toán một chút, lại nói: “Luyện thép chế khí, ít nhất cũng phải trên nửa năm, chúng ta nhất định phải nghĩ một biện pháp lại kéo dài nửa năm, tin tức mấy người này không có khả năng truyền tới Thiên Chu đi. Nhưng bọn hắn vẫn ở lại Đại Thuận không quay về, Thiên Chu quốc vương nhất định sẽ sinh nghi...”

Hai người hơi lúng túng một chút, Huyền Thiên Minh tay kéo nàng: “Đi thôi, ở đây không có gì nhìn, mấy người này sống tối đa chẳng qua năm ngày, chúng ta lại cẩn thận suy nghĩ.”

Hắn lại cõng tiểu thê tử ra ngoài, sơn lao cửa đóng lại lúc, bên trong có tướng sĩ nói: “Đều nói Cửu điện hạ sợ tiểu thê tử, xem ra là thật sự a!”

Mưa to cứ như vậy vẫn rơi xuống, đến khi Huyền Thiên Minh đến huyện chủ phủ đi quỵt cơm, lại rời đi, mưa vẫn như cũ chưa ngừng.

Phượng Vũ Hoành ngồi cạnh cửa sổ, cũng không nói chuyện, vẫn nhìn ra phía ngoài. May mà đầu đây là thuận gió, hơn nữa bên ngoài còn có cái hành lang ngăn cách, mặc dù cửa sổ đẩy ra cũng sẽ không có vũ thổi tới. Nàng cứ như vậy từ xế chiều ngồi đến tối, cơm tối cũng là cạnh cửa sổ ăn.

Hoàng Tuyền thực sự không nhịn được, liền hỏi nàng: “Tiểu thư vì sao vẫn xem vũ?”

Phượng Vũ Hoành chỉ vào không trung ngoài cửa sổ, “Ngươi xem, mưa này vẫn rơi suốt từ đêm qua tới nay, thế cũng không thấy tiểu, mưa đá hạ hai vòng, nhưng là thiên lại như cũ không chịu trời quang mây tạnh.”

Hoàng Tuyền Vong Xuyên hai người đi ra ngoài nhìn, nhưng không phải sao, mưa rơi lâu thế, lẽ ra nên sớm trời trong, nhưng bây giờ thiên y hệt Phượng Vũ Hoành nói như vậy, như cũ âm trầm, không hề có chiều hướng trời quang.

Vong Xuyên có chút lo âu, “Cái này cần hạ tới khi nào a? Ta nghe nói tỉnh ngoài rất nhiều nơi đều gặp tai, sợ là trận mưa này sẽ làm t1nh hình tai nạn càng nghiêm trọng hơn.”

Phượng Vũ Hoành khẽ thở dài một tiếng, “Nên đến không ngăn được, từ trước đến giờ mưa xối xả tổng hội bầu bạn lũ bất ngờ, chỉ mong đại doanh kinh giao bên kia không nên xảy ra chuyện mới tốt.”

Đêm đó lại là nghe bão táp kinh tâm vượt qua, ngày kế, người tỉnh, vũ vẫn chưa ngừng. Mà ngay tại hôm nay, Phượng Trầm Ngư chịu hình phạt chém ngang hông!