Thần Y Đích Nữ

Chương 98: Phủ Định An vương đâu rồi?




Do Hàn thị ngất đi, toàn bộ người trong viện đều hỗn loạn, Phượng Phấn Đại đã biết mình gây họa, nhưng không muốn tiến lên xem bệnh tình mẫu thân nàng như thế nào, dứt khoát quay đầu chạy ra ngoài.

Mà bên phía Tùng viên, Phượng Cẩn Nguyên ngẩn người đối diện với Thẩm Vạn Lương mang theo ba trăm vạn lượng ngân phiếu.

Ba trăm vạn, hắn rất muốn ba trăm vạn này. Trước mắt tiền đã dùng nhiều nơi, Phượng phủ cũng khá tốt, nhưng bên Tam hoàng tử không thể không tỏ ra chút thực lực. Nhưng tiền Thẩm gia đưa tới, chắc chắn sẽ có điều kiện.

"Tỷ phu." Thẩm Vạn Lương tận tình khuyên bảo, "Tỷ tỷ của ta tật xấu không ít, Thẩm gia chúng ta đều biết, nhưng cho dù ngài không niệm tình vợ chồng nhiều năm, cũng phải nghĩ cho Trầm Ngư!"

"Trầm Ngư vĩnh viễn là chính nữ Phượng gia." Phượng Cẩn Nguyên rất kiên quyết về điểm này.

Thẩm Vạn Lương lại lắc đầu, nói: "Tỷ phu không phải là không biết vị nhị tiểu thư Phượng gia kia lợi hại bao nhiêu, Trầm Ngư đoạt vị trí chính nữ của nàng, nàng sắp xếp chỉ để trở về trả thù. Thấy nàng thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ ăn tươi Trầm Ngư ngay cả xương cốt cũng không tha. Huống chi, ngôi vua để dành kia, cửu hoàng tử vốn không có hi vọng, nếu Phượng gia nhất định chỉ có thể bảo vệ một đứa con gái... Vẫn nên bảo vệ Trầm Ngư cho tốt."

Sắc mặt Phượng Cẩn Nguyên trầm xuống, "Đây là ngươi đang nhúng tay vào chuyện nhà của Phượng gia?"

"Tiểu đệ không dám." Thẩm Vạn Lương nhanh chóng khom người, "Tiểu đệ chỉ vì lo lắng cho tỷ phu. Đứa trẻ Trầm Ngư đã trở nên xinh đẹp như vậy, năm đó lại có lời nói của Tử Dương đạo nhân, tỷ phu vạn lần không thể buông tha cho nàng!"

Phượng Cẩn Nguyên bị hắn nói đến khó chịu, nhưng thực tế trong lòng hắn cũng cùng suy nghĩ với Thẩm Vạn Lương. Trước mắt Phượng Vũ Hành đang có khí thế, cửu hoàng tử kia rốt cuộc cũng không có được ngôi vị cửu ngũ, cho dù nàng có chỗ dựa là Ngự vương, Thuần vương, hơn nữa lại có Văn Tuyên vương phủ thì sao? Một ngày kia Thánh thượng băng hà, tân đế lại há có thể dung túng cho cửu hoàng tử tiếp tục làm bậy?

Hắn nhận ngân phiếu đút vào tay áo, nói với Thẩm Vạn Lương: "Việc này ta đã có tính toán, ngươi cứ trở về trước đi."

Thẩm Vạn Lương vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên nhận lấy ngân phiếu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẳng định lấy tiền là được rồi. Hắn cũng là người thông minh, tuyệt đối không làm những việc ám sát như trước, nếu Phượng Cẩn Nguyên có lời này, vậy thì trở về chờ đợi, chắc không bao lâu nữa, tỷ tỷ của hắn cũng nên hồi phủ.

Sau khi Thẩm Vạn Lương rời đi, ám vệ lại hiện thân trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Cẩn Nguyên hỏi hắn: "Bên Phổ độ am vẫn yên tĩnh?"

Ám vệ đáp: "Sau khi gặp người Thẩm gia một lần, đại phu nhân đã không khóc nháo nữa, ban ngày còn có thể đi theo đám ni cô cùng làm chút việc."

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu: "Xem ra đệ đệ kia của nàng đến là có chủ ý bảo mệnh cho nàng. Thôi, ngươi lui xuống trước đi."

Ám vệ lắc mình đã không còn thấy nữa.

Phượng Cẩn Nguyên cân nhắc trở lại bên Hàn thị, nhưng sau khi ra khỏi Tùng viên, bước chân không khống chế được đến Như Ý viện. Rốt cuộc Kim Trân còn trẻ, như một sợi dây lôi kéo Phượng Cẩn Nguyên, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

Khi hắn đến Như Ý viện, Kim Trân vừa nhận được tin Hàn thị bị Phấn Đại làm tức giận đến ngất đi, trước mắt thấy Phượng Cẩn Nguyên trông không giống như biết chuyện gì, thì biết hắn nhất định còn chưa nghe nói. Nhanh chóng dặn nha đầu canh cửa: "Lát nữa mặc kệ ai tới, mặc kệ chuyện gì, cũng không được quấy rầy lão gia. Nếu có người khóc nháo, dứt khoát lôi ra ngoài cho ta, lôi đi rất xa."

Nha đầu gật đầu đáp ứng, âm thanh của Phượng Cẩn Nguyên cũng vang lên: "Hơn nửa đêm rồi, sao nàng còn chưa ngủ?"

Kim Trân nhanh chóng thay đổi khuôn mặt cười, âm thanh mềm mại trả lời hắn: "Nếu thiếp thân đã ngủ, thì không có người chờ lão gia nữa." Vừa nói vừa ôm lấy thắt lưng của Phượng Cẩn Nguyên, đưa người vào phòng.

Chỉ là hôm nay Phượng Cẩn Nguyên không chuyên tâm, Kim Trân tự nhận bản thân có bản lĩnh, lại vẫn không thể bắt chuyện được với Phượng Cẩn Nguyên.

Nàng dứt khoát ngồi dậy, vừa bóp chân cho Phượng Cẩn Nguyên vừa hỏi hắn: "Có phải lão gia đang có tâm sự hay không?"

Phượng Cẩn Nguyên cân nhắc một lát, nắm lấy cổ tay của Kim Trân, nhìn cánh tay có một vết sẹo lớn, hỏi: "Sao lại có cái này?"

Trong lòng Kim Trân có chút lo lắng, lập tức giơ lên khuôn mặt ủy khuất: "Trước kia làm sai chuyện, bị đại phu nhân in lên."

"In lên?" Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày, "Nàng dùng cái gì để in lên?"

Kim Trân nói với hắn: "Dùng một khối sắt nung đỏ, đại phu nhân chuyên in dấu phạt hạ nhân, ai không vừa ý nàng, thì nàng nung nó trong chậu than, hay chọn nơi y phục có thể che được mà in."

Phượng Cẩn Nguyên có một cỗ tức giận trào lên, ngồi phắt dậy, hồi lâu không nói gì.

Ngay lúc Kim Trân cảm thấy hắn đang đau lòng cho mình vì bị Thẩm thị làm bỏng thành như vậy, đang chuẩn bị nói vài câu, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói: "Cho tới giờ nàng ấy vẫn có cái tính đó, lúc ở nhà cũ Thẩm gia cũng dư dả, con gái chỉ có mình nàng ấy, bị nuông chiều hư rồi, nàng cũng đừng quá ghi hận nàng ấy."

Kim Trân chớp chớp mắt, có điểm không thể phản ứng lại lời nói của Phượng Cẩn Nguyên. Đây là nói tốt cho Thẩm thị? Nhưng... vì sao? Thẩm thị không phải đã đưa vào miếu rồi sao? Chẳng lẽ đang muốn khơi đống tro tàn?

"Lão gia nói đúng." Nàng là nữ nhân thông minh, Phượng Cẩn Nguyên nói như vậy dĩ nhiên hắn sẽ có đạo lý, giờ phút này phải theo, "Từ trước đến nay thiếp thân chỉ là nô tỳ của đại phu nhân, đã làm sai chuyện gì thì nên nhận phạt, sao dám ghi hận."

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nàng yên tâm, ngày sau ta sẽ không bạc đãi nàng. Tương lai nàng cũng nên vì Phượng gia ta khai chi tán diệp, sinh một trai một gái, chắc chắn ta sẽ đối xử tốt với chúng."

Kim Trân vừa nghe lời này, thì bên trong có một trận buồn nôn trào lên. Nàng quay đầu đi chỗ khác ra vẻ thẹn thùng, cuối cùng là đã cưỡng chế cảm giác buồn nôn kia lại.

"Ngủ đi." Phượng Cẩn Nguyên kéo nàng vào chăn, hai người ôm tâm sự đi ngủ.

Chỉ là Kim Trân làm sao ngủ được, Phượng Cẩn Nguyên truyền đến tin tức kia chỉ sợ Thẩm thị muốn xoay người, đây cũng không phải chuyện tốt.

Sáng sớm ngày tiếp theo, còn chưa chờ Phượng Vũ Hành đi thỉnh an lão thái thái, Kim Trân đã vội vàng tìm đến. Phượng Vũ Hành vừa thấy như vậy, phỏng chừng bản thân cũng không đến Thư Nhã viên được, nên nói với Diêu thị để nàng cáo lỗi với lão thái thái, sau đó dẫn Kim Trân trở về phòng.

"Nhị tiểu thư." Kim Thân thực sự sốt ruột, "Lần trước thiếp thân nói chuyện với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư có thể quyết định chưa?"

Phượng Vũ Hành nhíu mày, "Ta nói rồi, đó là một sinh mệnh, mặc dù ta biết y thuật, nhưng là vì cứu người, mà không phải là giết người."

"Đứa trẻ này chưa coi như là một cá thể." Kim Trân vội vã giải thích, "Là ta tự nguyện, có thể coi là tội nghiệt thì cũng là tự ta tạo nghiệt, không tính lên đầu nhị tiểu thư." Nàng lại nghĩ, dứt khoát nói: "Nhị tiểu thư chỉ cần cho loại bỏ cái thai này cho ta, ta... ta biếu nhị tiểu thư một phần đại lễ."

"Hả?" Phượng Vũ Hành cảm thấy kỳ lạ, nhưng lập tức nghĩ đến đêm qua Ban Tẩu nói với nàng có người Thẩm gia vào Phượng phủ, lại nói chuyện với Phượng Cẩn Nguyên một hồi, trong lòng nàng đã có tính toán, tám phần là có liên quan đến Thẩm thị, Kim Trân hẳn đã biết chút gì đó. "Ngươi cứ trở về đi, ta còn muốn suy nghĩ thêm."

"Nhị tiểu thư." Kim Trân bất đắc dĩ nói: "Nhị tiểu thư phải nhanh một chút!" Vừa nói vừa vỗ bụng mình, "Nếu để lâu... chỉ sợ không giấu được."

Phượng Vũ Hành gật đầu, rồi đuổi Kim Trân đi.

Cái thai đã hơn hai tháng, không có nhiều thời gian để nàng do dự. Bằng không chờ đến ba tháng đã bắt đầu lộ bụng, chỉ sợ giấu cũng không thể giấu được. Huống chi sau ba tháng mà lại cùng dược vật loại bỏ, nguy hiểm cũng lớn hơn.

Nàng bất đắc dĩ "ai" một tiếng, giúp Kim Trân nạo thai xem ra nhất định phải làm, dù sao chuyện của Kim Trân một khi bị bại lộ, đối với nàng mà nói cũng không có lợi gì. Chỉ là hiện tại thiếu một cơ hội, đứa nhỏ này không thể bỏ đi không công, lại không biết đại lễ theo như lời Kim Trân là gì.

"Ban Tẩu." Nàng gọi một tiếng, Ban Tẩu lập tức xuất hiện. Vài lần Phượng Vũ Hành đều muốn hỏi bình thường Ban Tẩu hắn rốt cuộc ẩn thân nơi nào và ngủ chỗ nào, đồng ý là ám vệ không muốn lộ diện, nên cũng ngừng. "Ngươi đi chùa Phổ Độ đi, xem bên Thẩm thị có động tĩnh gì không."

Ban Tẩu gật đầu, hỏi câu: "Bây giờ?"

"Đúng, bây giờ."

"Vậy chủ tử ngài cũng không nên ra phủ."

Phượng Vũ Hành xoa trán, "Đã biết."

Ban Tẩu biến mất không thấy nữa, nàng nhìn trái phải một lát, chắc chắn Ban Tẩu đã đi xa, nên mới gọi Vong Xuyên đến, "Nhanh đi, đổi y phục bình thường, chúng ta đến Định An vương phủ xem một chút."

Vong Xuyên bĩu môi, "Vừa rồi là ai đáp ứng Ban Tẩu không ra khỏi phủ?"

"Không có chuyện gì đâu!" Phượng Vũ Hành vỗ bả vai Vong Xuyên, "Chúng ta lại không ra khỏi kinh thành, ban ngày ban mặt sao có thể có nguy hiểm."

Vong Xuyên ngẫm lại cũng đúng, trong kinh thành nơi nơi đều có người của cửu hoàng tử, bên Định An vương phủ lại có trạm gác ngầm, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nàng có thể tùy lúc gọi người đến bảo vệ Phượng Vũ Hành. Vì thế cũng đáp ứng, về phòng thay y phục, đi theo Phượng Vũ Hành ra khỏi Phượng phủ.

Cho đến khi đi trên đường cái ở kinh thành, Phượng Vũ Hành mới biết được chuyện Định An vương phủ bị đốt cháy có ảnh hưởng thế nào. Phố lớn ngõ nhỏ chẳng những có những người hành tẩu lui tới bàn luận sôi nổi, ngay cả trở thành chuyện xưa để tiên sinh kể chuyện ở quán trà. Có người không trả nổi tiền trà vẫn muốn nghe chuyện xưa, đều ghé vào cửa sổ của trà lâu, sợ bỏ lỡ mỗi một chi tiết.

Phượng Vũ Hành nghe xong một lát, lắc đầu cười nói: "Chuyện xưa chỉ là chuyện xưa, nói ngoa thì cũng không thể đốt cháy toàn bộ Định An vương phủ đến lông không tha, vậy lửa hơi lớn rồi!"

Bên cạnh có người đi đường nghe thấy nàng nói, không đồng tình nói: "Vị tiểu thư này có điều không biết, hôm qua hỏa hoạn lớn bắt đầu từ đầu buổi trưa mới đốt, đốt mãi sau nửa đêm, ngựa mà Định An vương phủ nuôi đều cháy sạch không thừa một con."

Tinh thần Phượng Vũ Hành tỉnh táo: "Người nọ đâu? Ngựa đều chết cháy hết, người chạy thế nào?"

"Nghe nói Thanh Nhạc quận chúa cháy sạch tóc, Định An vương phi cũng bị đốt cháy hết lông mày." Người nọ vừa nói vừa lắc đầu. "Rốt cuộc có phải sự thật hay không cũng không biết được."

Phượng Vũ Hành không hề hỏi nhiều, kéo Vong Xuyên đi nhanh hơn đến Định An vương phủ. Nàng rất chờ mong kiệt tác của Huyền Thiên Minh, nếu trận hỏa hoạn lớn cháy lâu như mọi người nói, vậy Định An vương phủ còn lại cái lông gì?

Hai người dường như chạy một mạch đến Định An vương phủ, ước chừng không lâu sau đã đến nơi, Phượng Vũ Hành nhìn trái nhìn phải, phóng mắt nhìn lại, nơi này đúng là một mảnh trống trải, nàng thấy kỳ lạ, hỏi Vong Xuyên: "Đi nhầm đường sao?"

Vong Xuyên lắc đầu: "Đúng rồi, là nơi này."

"Vậy vương phủ đâu?"

Vong Xuyên chỉ vào nơi có một đống người vây quanh: "Vốn phải là ở nơi nào đó."