Phượng Vũ Hoành hỏi một tiếng: “Là ai đang đứng bên ngoài?”, người đầu tiên có phản ứng là Vong Xuyên. Chỉ thấy thân hình nàng xoay tròn nhanh như gió, nháy mắt đã đến trước cửa, một tay kéo cửa ra, một tay kia không lưu tình hướng đến cổ người nọ.
Người bên ngoài bị dọa một trận, toàn thân run rẩy, nhanh chóng lên tiếng nói: “Vong Xuyên tỷ tỷ! Là ta!”
Vong Xuyên chăm chú nhìn lại, là Thanh Sương, lúc này mới thu tay lại.
Thanh Sương bị dọa một phát, gương mặt có chút trắng bệch, thấy Vong Xuyên buông tay, lúc này mới thởi dài một hơi: “Làm ta sợ muốn chết! Vong Xuyên tỷ tỷ, ta nghĩ tiểu thư đêm nay chắc sẽ cảm thấy đói, đặc biệt nấu canh bổ bưng đến, đang suy nghĩ nếu như tiểu thư chưa dậy ta có nên vào hay không đây a?.”
Vong Xuyên nghiêng người: “Ta còn nghĩ đã hơn nửa đêm mà còn ai đứng ngoài cửa, vào đi, tiểu thư đã tỉnh.”
Lúc này Thanh Sương mới vào trong nhà, đặt chén canh trước mặt Phượng Vũ Hoành: “Từ buổi trưa tiểu thư đã không ăn gì, hiện tại đã đem khuya, ăn nhiều quá lại thành ra không tốt, nên nô tỳ nấu chén canh cho tiểu thư lót dạ.”
“Ân.” Phượng Vũ Hoành không nói gì, chỉ gật gật đầu, Thanh Sương cũng không lưu lại, liền lui ra ngoài.
Đến khi Thanh Sương đã đi xa, Phượng Vũ Hoành vẫn dáng vẻ đang đánh giá nàng. Vong Xuyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng: “Thời gian Thanh Sương vào phủ tính ra cũng không ngắn, trong ngoài Đồng Sinh Hiên nàng ta cũng lo ổn thỏa, chưa phạm sai lầm lần nào, có phải tiểu thư quá mức khẩn trương không?”
“Phải không?” Phượng Vũ Hoành lắc đầu cười khổ: “Ta cũng hy vọng là do mình quá đa nghi, nhưng người xem ——” Nàng vừa nói, vừa chỉ vào chén canh bổ trên bàn.
Vong Xuyên cả kinh: “Canh có vấn đề?”
“Không có.” Nàng nói: “Canh rất tốt nhưng Vong Xuyên, chúng ta là người tập võ, đều biết vừa rồi ngươi thi triển thân pháp chế trụ cổ nàng ta có bao nhiêu chấn động. Kinh hãi lớn như vậy, nàng ta còn có thể bình bình ổn ổn bưng chén canh cẩn thận đến nổi không đổ một chút nào, ngươi nói xem, là ta thật sự quá khẩn trương sao?”
Phượng Vũ Hoành vừa nói thế, Vong Xuyên cũng cảm thấy không đúng, vừa rồi mặt Thanh Sương đúng là có chút trắng bệch, nhưng có thể nhanh chóng ổn định tâm trạng, cái này không phải là khả năng của nha đầu bình thường.
“Để nô tỳ mang nàng ấy trở về!” Vong Xuyên cau mày, xoay người muốn đi, lại bị Phượng Vũ Hoành gọi lại.
“Chờ một chút.” Nàng ngăn Vong Xuyên lại: “Không vội, nàng ta lẻn vào trong sân của chúng ta, để xem có mục đích gì?”
Vong Xuyên đứng lại suy ngĩ thêm, vẫn là không yên lòng: “Đêm nay, vẫn là để nô tỳ gác đêm cho tiểu thư.”
“Ngày mai ngươi còn phải chuẩn bị đi Tiêu Châu, nếu thực sự không yên lòng thì gọi Hoàng Tuyền đến.”
Đêm đó, Hoàng Tuyền gác đêm bên ngoài phòng ngủ của Phượng Vũ Hoành, thế nhưng người ở bên trong không sao ngủ được.
Phượng Vũ Hoành lại nghĩ, nếu thực sự Thanh Sương có vấn đề thì vấn đề ở nơi nào? Nàng là người của ai? Từ lúc nào nhận nhiệm vụ từ kẻ đó? Rốt cuộc là trước khi vào phủ hay sau khi vào phủ đây?.
Nàng rất hy vọng là sau khi vào phủ, dù sao Đồng Sinh Hiên tiếp xúc hơn phân nửa là người của Phượng gia, mà người của Phượng gia thì không đáng sợ. Chỉ sợ là trước khi vào phủ, vậy thì thời điểm Thanh Ngọc chọn nha hoàn đã bị người khác theo dõi. Đợi lâu như vậy vẫn chưa ra tay, dụng tâm khổ như vậy, thật là làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh a?
Buổi trưa ngày hôm sau, Phượng Vũ Hoành đi tới thỉnh an lão thái thái, lúc nàng đến đó, Trầm Ngư cũng đang tự tay châm trà cho lão thái thái.
Thấy nàng đến, lão thái thái theo bản năng ngồi thẳng dậy có hơi sốt sắng, nhưng lại không biết chính mình rốt cuộc là đang sốt sắng chuyện gì?
Phượng Vũ Hoành chầm chậm tiến lên, cúi người hạ bái: “Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu.”
“A Hoành tới rồi à.” Lão thái thái nhìn nàng, muốn cười lại không cười nổi: “Nhanh ngồi xuống.”
“Không cần đâu.” Phượng Vũ Hoành nhìn bà cười yếu ớt: “A Hoành thứ nhất là đến thỉnh an tổ mẫu, thứ hai là muốn báo với tổ mẫu một tiếng, A Hoành phải vào cung thỉnh tội với phụ hoàng.” Trái tim của lão thái thái từ hôm qua đã treo lơ lửng, bây giờ nghe Phượng Vũ Hoành nói muốn tiến cung, tâm tình của bà càng khẩn trương —— “Ngươi muốn tiến cung sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chuyện này...” Lão thái thái khó mà lên tiếng nhưng nếu không hỏi thì trong lòng luôn buồn bực: “Ngươi không chữa khỏi chân cho Ngự Vương điện hạ, hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi chứ?”
Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại: “Trách tội thì đã sao, không trách tội thì đã sao? Tổ mẫu đây là lo lắng cho A Hoành hay là lo lắng cho Phượng gia?”
Lão thái thái bị nàng hỏi đến không biết đường trả lời, may mà Triệu ma ma đỡ lời: “Lão thái thái đương nhiên là vì đau lòng cho Nhị tiểu thư, dù sao sau này Nhị tiểu thư sẽ sống hết đời với Cửu điện hạ.”
Triệu ma ma tránh nặng tìm nhẹ, nói về hạnh phúc cá nhân của Phượng Vũ Hoành, lão thái thái liền liên tục gật đầu: “Là ý này.” Suy nghĩ thêm lại nói: “Sau khi tiến cung gặp hoàng thượng, nhớ phải nói chuyện cẩn thận, có thể nhuyễn thì nhuyễn. Nếu như hoàng thượng để tâm chân của Cửu điện hạ, ngươi cũng đừng nói cứng quá, lần sau còn có cơ hội, lại cố gắng chữa. Nếu không được... Nếu không được, ngươi đưa tin đến Hoang Châu, thử hỏi Diêu thái y có cách nào không. Nói chung, A Hoành bây giờ ngươi là đích nữ Phượng gia, ngươi cùng Phượng phủ có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu.”
“A Hoành hiểu.” Nàng không nói thêm lời nào, lão thái thái lại nói rất rõ ràng, Phượng gia không thể ngã, càng không thể vì chuyện của nàng cùng Cửu hoàng tử mà bị ảnh hưởng.
Sau khi Phượng Vũ Hoành ra khỏi Thư Nhã viện, trái tim này của lão thái thái vẫn nhấc theo, dù Trầm Ngư có nói nhiều như thế nào để trấn an cũng vẫn không có kết quả.
Đến lúc Tưởng Dung tới thỉnh an, lão thái thái lại nhớ đến cung yến lần trước, Thất hoàng tử từng cho người đưa tới bộ xiêm y chuẩn bị cho Tưởng Dung. Bà nghĩ một chút, lại mở miệng nói với Tưởng Dung: “Chờ một lát nữa Nhị tỷ ngươi vào cung, ngươi cho người ra ngoài phủ một chuyến, đi đến Thuần Vương phủ hỏi thăm Thất điện hạ một chút.”
Tưởng Dung sửng sờ: “Tổ mẫu muốn nghe ngóng chuyện gì?”
“Đương nhiên là hỏi thăm chuyện Nhị tỷ ngươi tiến cung có bị phạt hay không!” Lão thái thái nặng nề than một tiếng: “Nàng ta tiến cung thỉnh tội, vạn nhất hoàng thượng nổi giận phạt thật thì Phượng phủ chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan. Ngươi cùng Thất điện ha cũng coi như có chút giao tình, tốt xấu gì cũng đi hỏi thăm một chút, chí ít chúng ta còn có thể chuẩn bị.”
Tưởng Dung có chút khó khăn, nàng cùng Huyền Thiên Hoa sao có thể coi là có chút giao tình, bộ xiêm y lần trước đưa tới, thực ra là do Nhị tỷ căn dặn đưa tới, Huyền Thiên Hoa chẳng qua là chỉ hộ trợ mà thôi. HIện giờ kêu nàng đi Thuần Vương phủ, nàng còn không nắm chắc có thể gặp người hay không.
Thấy Tưởng Dung do dự, Trầm Ngư có chút nóng nảy, liếc nhìn lão thái thái, mở miệng thử thăm dò: “Hay là... để Trầm Ngư đi đi.”
Lão thái thái liếc nàng: “Ngươi đi làm gì?”
“Trầm Ngư cùng Thất điện hạ cũng tính là quen biết nha!” Nàng lòng tràn đầy mong đợi lão thái thái: “Nếu không Trầm Ngư cùng Tam muội cùng đi, cẩn thận chút cũng hỏi được tốt.” Lão thái thái rên lên một tiếng, khoát tay ngăn lại: “Không cần, một mình TƯởng Dung đi là được, ngươi vẫn là nên thành thật ở nhà đi, hạn chế đi ra ngoài.”
Một câu nói của lão thái thái, phong kín tâm tư của Trầm Ngư, đối với Tưởng Dung nữ hài tử khiêm tốn nhát gan này trong lòng nàng đó giờ đều không quá để ý, hận ý đối với Phượng Vũ Hoành giờ nàng đẩy lên người Tưởng Dung, trong ánh mắt nhìn Tưởng Dung cũng mang theo một tia ác độc.
“Ngươi nhanh đi thu thập một chút, kêu người thay xiêm y. Tới rồi phải hỏi cho kĩ, Thất điện hạ và Cửu điện hạ rất thân, nhất định có thể hỏi được một chút tin tức.”
Tưởng Dung bị lão thái thái thúc giục rời khỏi Thư Nhã viện, khi trở lại viện của mình thì báo với An thị một tiếng, lại đi thay xiêm y, lúc này mới vội vã ra khỏi phủ đi tới Thuần Vương phủ.
Lúc nàng đi khỏi, bên này Phượng Vũ Hoành cũng mới đi chưa được bao lâu, Tưởng Dung không biết lần này Phượng Vũ Hoành tiến cung lần này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ lo lắng của lão thái thái cũng làm nàng bị hưởng, cứ cảm thấy sợ sẽ xảy ra chuyện, nhưng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì thì nàng không nói được.
Xe ngựa dừng lại trước Thuần Vương phủ, Tưởng Dung xuống xe, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn Thuần Vương phủ trên tấm biển, trong lòng không khỏi run rẩy vài cái.
Tòa vương phủ này nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bao gồm người kia ở trong phủ, thậm chí mỗi lần nhìn thấy, nàng cũng không biết sao ngay cả ngẩng đầu cũng không dám. Rõ ràng người nọ như gió xuân ấm áp làm điều tốt giúp đỡ mọi người, nhưng vẫn có thể làm toàn bộ tâm tình của nàng khẩn trương.
Tỷ như hiện tại, đều đã đứng trước cửa phủ nhưng căn bản không có dũng khí đi về phía trước thêm bước nào. Cứ như vậy, miễn cưỡng đứng ở trước cửa phủ thật lâu, đến khi cửa phủ mở ra, có gã sai vặt muốn ra ngoài phủ, thấy được nàng, buồn bực tiến lên hỏi: “Ngài là vị tiểu thư nhà nào? Vì sao đứng trước cửa phủ chúng ta?”
Tưởng Dung lúc này mới hoàn thần: “Ta là tam tiểu thư Phượng gia, nghĩ... Cầu kiến Thuần Vương điện hạ.”
“Phượng gia tam tiểu thư?” Gã sai vặt kia suy nghĩ trong chốc lát: “Trong nhà Phượng tướng?”
“Ân.”
“Vậy ngài chờ một chút, tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng. Chẳng qua Vương gia có gặp ngài hay không khó có thể nói chắc.” Gã sai vặt nói xong, xoay người chạy vào trong.
May mà không để nàng chờ quá lâu, rất nhanh có vị ma ma đi ra, hướng Tưởng Dung hành lễ: “Thỉnh an Tam tiểu thư. Vương gia đang ở trong phủ, mời Tam tiểu thư theo lão nô vào trong.”
Tưởng Dung vội đáp lễ: “Ma ma khách khí, Tưởng Dung nên vấn an ngài.”
Ma ma kia cười cười, lại nhìn Tưởng Dung, không khỏi gật đầu. Sớm có nghe đồn, Phượng gia có bốn vị tiểu thư, Đại tiểu thư tuyệt mặt mỹ thiên hạ ái mộ, Nhị tiểu thư trí dũng song toàn, Tam tiểu thư nhu nhược làm người khác thương xót, Tứ tiểu thư điêu ngoa thẳng thắn. Nhị tiểu thư thì nàng hiểu được, bây giờ xem ra vị Tam tiểu thư này đúng thật là nhu nhược làm người khác thương xót cũng rất hiểu lễ nghi.
Lần đầu Tưởng Dung vào Thuần Vương phủ, tuy nàng rất hữu tâm hảo hảo đánh giá một phen, thế nhưng vẫn không tự chủ không thể ngẩng đầu lên. Chỉ đành một đường theo ma ma kia đi vào bên trong, khi thì đi thẳng, khi thì quẹo, khi thì đi vòng qua hồ nước nhỏ, khi thì đi xuyên qua khu rừng nhỏ. Rốt cục cũng dừng lại, Tưởng Dung cảm thấy, nếu lát nữa để nàng đi về một mình, nàng khẩng định mình sẽ bị lạt đường.
“Tam tiểu thư ở nơi này chờ một chút, điện hạ rất nhanh sẽ tới.” Ma ma kia để Tưởng Dung ngồi chờ ở gian phòng khách, phân phó hạ nhân pha trà, sau đó liền rời khỏi.
Tưởng Dung lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, nhìn hạ nhân bưng chén trà nhỏ kia, dùng một cái cốc bạch ngọc đựng, trong cốc có một đóa hoa Thủy Liên nằm yên, y hệt như vị Huyền Thiên Hoa kia, lòng yên tĩnh, thần cũng tĩnh.
Thế nhưng Tưởng Dung không an tĩnh được, vào giờ phút này, cả đầu nàng liền có một ý nghĩ —— nàng đến phủ của Thất điện hạ.
Nhưng mà lại có thể thế nào?
Lời nói An thị còn văng vẳng bên tai, nàng biết có một số việc nghĩ cũng không thể nghĩ, chỉ cần bước một bước sẽ là địa ngục trần gian. Nàng không có lá gan đó, cũng không có cái phúc phận kia.
“Sao Tam tiểu thư lại đến đây?” Trong lúc đang suy nghĩ, có âm thanh lướt qua lọt vào tai, hệt như một trận gió xuân, nháy mắt đã làm tan ngày đông giá rét.