Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 4




Thực mau, nàng liền đi đến cửa sơn động.

Chỉ là, nàng không có lập tức đi vào, mà là ở trước cửa sơn động lấy một nắm bùn đất, bôi bôi trét trét lên mặt một vòng. Vốn đang định bôi thêm vào quần áo, kết quả cúi đầu vừa thấy vết máu dính trên váy, trải qua ngâm nước đã hoàn toàn bị biến dạng, đặc biệt là chỗ thêu hoa, căn bản không cần ngụy trang. Nàng nghĩ nghĩ, đem búi tóc kéo xuống, xoã rũ rượi, khiến bản thân không khác gì tên khất cái rồi mới đi vào.

Vừa mới đi tới, đã nghe một cỗ mùi hương, hình như là vị gà nướng, nháy mắt liền gợi nên cơn “ thèm khát “. Bận bịu nửa ngày mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này vừa đói vừa mệt, ngửi được mùi đồ ăn tự dưng không thể khống chế được bản thân.

Chẳng lẽ bên trong là thợ săn?

Nơi đây rừng núi hoang vắng, rất nhiều thợ săn sẽ tìm cái sơn động ở vài ngày. Vân Ngạo Tuyết tâm tình buông xuống hơn phân nửa, nghĩ nghĩ, nếu là kẻ xấu cũng không công khai đánh lửa để lộ mục tiêu. Trong sơn động không nhỏ, Vân Ngạo Tuyết tay nắm gắt gao chiếc châm cài đầu, cận thận bước vào trong. Nàng tinh thần tập trung cao độ, trong tư thế phòng bị, chỉ sợ vạn nhất. Chính là bước vào lúc sau mới phát hiện lửa cháy, nhưng lại có người nằm trên đất không rõ sinh tử.( Sống chết)

Vân Ngạo Tuyết cẩn thận lấy gậy chọc vào người nọ vài cái, như cũ không có phản ứng. Lúc này nàng không nghĩ được nhiều, trực tiếp cầm lấy gà đang nướng ăn uống thoả thích. Nuốt nửa con gà xuống bụng, lại trải qua lửa lớn nướng lâu như vậy, nàng mới cảm giác tứ chi chết lặng từ từ ấm lên, trên người toát ra một chút khói trắng, chỉ là y phục quá dày, nàng lại không có khả năng ở cùng một kẻ xa lạ một đêm.

Ăn no lúc sau, Vân Ngạo Tuyết nguyên khí khôi phục không sai biệt lắm, mới bắt đầu nhìn về phía người nằm trên đất không rõ động tĩnh. Vân Ngạo Tuyết đầu ngón tay đặt ở hắn trên vai, người kia liền lăn lại đây, Vân Ngạo Tuyết giật mình, sợ tới mức cuống quýt không ngừng tìm gậy gỗ. Kết quả bận nửa ngày, hắn lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nương theo ánh lửa, nàng thấy rõ khuôn mặt người nọ, nhảy mắt hút một ngụm khí lạnh.

Cực phẩm mỹ nam tử a!!!

Mặc dù hai mắt nhắm nghiền, lại vẫn khiến người ta không rời được mắt.

Đặc biệt tuổi còn trẻ, thế nhưng lại một đầu tóc bạc. Trán rộng, mày cong, mũi thẳng, khuôn mặt anh tuấn cơ hồ toát lên dáng vẻ thư sinh. Chỉ là điểm trên cái trán trắng nõn là một cỗ thanh hắc, trong lỗ mũi thế nhưng có tia máu chảy ra.

Vân Ngạo Tuyết dùng ngón trỏ vê một chút máu, khẽ ngửi, một mùi tanh hôi. Lại thấy hắn hô hấp mỏng manh, răng cắn chặt, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Con ngươi sắc bén của Vân Ngạo Tuyết đảo qua trên người hắn, dư quang quét tới trên đất một đoàn đen nhánh, dùng nhánh cây đấy đẩy ra, vừa thấy xác rết song đuôi bị chém thành hai nửa.

Xem ra, hắn sở dĩ bị hôn mê bất tỉnh là do rết độc cắn phải, kết quả lại là nàng chiếm tiện nghi. Vân Ngạo Tuyết nhìn phía trên tay phải hắn, nơi đó màu đen tím đặc biệt, chắc hẳn do rết đọc cắn bị thương không kịp thời trị liệu dẫn tới hôn mê.Nàng trước nay tính cách độc lập, không muốn trêu trọc vào thị phi. Chỉ là cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, vừa nãy ăn nửa con gà của người ta mới hồi phục, lại nhờ sưởi ấm, nếu thấy chết không cứu thật hổ thẹn với lương tâm. Nàng ngẫm nghĩ, vẫn là nên cứu người trước đi. Thời tiết này, rắn rết chuột kiến đáng ra đã sớm ngủ đông. Nhưng nam nhân này có vẻ không biết, ở trong sơn động đốt lửa lớn khiến hàn khí tiêu tan, những độc trùng này tự nhiên tỉnh lại. Hơn nữa, trong này thơm mùi gà nướng, những con độc trùng đó con nào mà chịu cho được? Không căn hắn thì cắn ai?

Vân Ngạo Tuyết nhìn quanh bốn phía, nhặt lên thủy chủ, chặt một nhánh cây, đem một đầu vót nhọn, sau đó hướng sơn động đi đến. Sơn động này đã thực ấm, khó tránh khỏi những chỗ khác có độc trùng. Nàng sợ chính mình cũng gặp được, cho nên chuẩn bị phòng thân. Sách “ Thần Nông thảo mộc kinh “ có từng nhắc tới, vạn vật tương sinh tương khắc. Nơi độc vật sinh sống tự nhiên có khắc tinh tồn tại. Nam nhân này bị rết độc song đuôi cắn bị thương, giải dược chắc hẳn cũng ở gần đây.

Vân Ngạo Tuyết ngưng thần ngẫm nghĩ, rết độc song đuôi tuy độc tính mãnh liệt, nhưng chính nó cũng là một phương thuốc. Đặc biệt máu của nó là thuốc giải độc thánh phẩm, nếu muốn cứu hắn, chỉ cần một ít ý nhân thảo mài nhỏ đắp lên miệng vết cắn là có thể giải độc. Ý nhân thảo khả năng sống cường đại, nời này hoàn cảnh thích hợp như vậy, hẳn là có đi. Nàng đi lên phía trước hai bước liền thấy chỗ tối có vài cọng lá cây quen thuộc. Nhìn thật kĩ quả thực chính là ý nhân thảo.