Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 20: Ngươi chính là thứ lòng lang dạ sói




Hồ di nương kinh sợ thất sắc, mau chóng mở mắt, gằng giọng hỏi “Các người muốn làm gì?!” “Đợi lát nữa thì Hồ di nương sẽ biết.” Lí ma ma từ trên cao nhìn bà, trên mặt mang theo miệt thị, không nói nhiều với bà trực tiếp lệnh người lôi bà ta đi.

Hồ di nương trong lòng vô cùng sợ hãi. Thành phu nhân lúc trước chưa từng khí thế bức người như vậy, nhưng nay lại lệnh người đối xử với bà như vậy, có thể thấy cũng là tức giận thật rồi..... vậy thì từ nay về sau, muốn ra tay với bà ta nữa, chỉ sợ là khó rồi.

Trước giờ Hồ di nương đều cho rằng Thành phu nhân là loại rất dễ ức hiếp, ngày thường cũng là nhường cho bà ấy, trước giờ chưa từng so đo với bà. Do đó, Hồ di nương mới cưỡi lên đầu Thành phu nhân. Lần này mới dám hạ độc thủ như vậy.

Chỉ là không ngờ đến, Thành Thanh Ninh tiểu tiện nhân đó, đột nhiên thay đổi lớn! Hồ di nương trong lòng tiếc nuối, trăm tính vạn tính đến cùng vẫn là tính sót Thành Thanh Ninh biết thuật y độc! Sau này Thành phu nhân nhất định sẽ đề phòng, muốn ra tay nữa e là khó hơn lên trời.

Hồ di nương trên đường đều đang suy tính đối sách, vừa đi qua hoa viên Thành Uyển Nhi mặt đầy vội vả đi đến, thấy Hồ di nương bị trói dẫn đi, lập tức ngăn lấy Lý ma ma “Lý ma ma, bà đang làm gì? có mệnh lệnh của phụ thân không?” “Lão gia? đại tiểu thư không phải là quên rồi chứ, chuyện ở hậu viện này, nên do phu nhân chúng ta xử lí.”

Lý ma ma mặt không cảm xúc nhìn Thành Uyển Nhi, lạnh giọng nói “Hơn nữa hôm qua lão gia đã đồng ý không nhúng tay, toàn quyền do phu nhân xử lí.” Hồ di nương và Thành Uyển Nhi nhìn nhau, chỉ thấy cô đột nhiên mỉm cười. Thành Uyển Nhi đi đến bên cạnh Lý ma ma, từ trong lòng lấy ra một cái ví tiền, thử nhét vào trong tay của Lý ma ma “Lý ma ma, di nương ta hôm qua trúng độc quá sâu, chi bằng người đi bẩm báo với mẫu thân, cứ nói di nương ta.....”

Lời còn chưa nói hết, Lý ma ma đã một tay đẩy cô ra. “Đại tiểu thư đây là làm gì?” Lý ma ma lạnh lùng nhìn cô, đem túi tiền trên tay ném xuống đất “Người là nói, muốn ta về bẩm báo phu nhân, cứ nói Hồ di nương còn chưa tỉnh lại?” Lý ma ma tiếp tục cười lạnh “Phu nhân nói rồi, cho dù là chưa tỉnh lại, cũng trực tiếp trói khiên đi là được, không cần bà ấy tỉnh lại.”

Nói dứt quơ tay với người ở phía sau “Dẫn đi!” Lý ma ma nhìn cũng không thèm nhìn Thành Uyển Nhi, trực tiếp trở về Thanh Huy viên. Thành Uyển Nhi nhìn bóng lưng họ đi xa, tức giận cắn chặt răng, dậm chân “Mụ già không hiểu thế sự này! bổn tiểu thư sớm muộn xử ngươi!” Cô cuối người nhặt túi tiền từ dưới đất lên, cắn chặt răng đi theo.

Thanh Huy viên. Thành phu nhân cùng Thành Thanh Ninh vừa ăn qua bữa sáng, thì Lý ma ma đã dẫn theo Hồ di nương vào, mấy người đem bà ta ném dưới đất. Hồ di nương đau đến toét miệng, chỉ cảm thấy sau lưng sắp nứt ra. Lý ma ma kéo bà ta lên, đè bà ta quỳ trước mặt Thành phu nhận. Thành phu nhân lau miệng, thần sắc lười biếng nhìn về phía bà ta “Hồ Thị, ngày thường bổn phu như đối xử với ngươi thế nào?”

Hồ di nương cuối đầu, không nhìn rõ được thần sắc, cẩn thận trả lời “Phu nhân, phu nhân đối xử với tiện thiếp, đương nhiên là rất tốt.” “Ừm, vậy chứng tỏ, ngươi chính là thứ đồ lòng lang dạ sói.” Cũng không thấy Thành phu nhân tức giận, ngay cả ngữ khí nói ra đều nhẹ tênh, dường như đang giải quyết một chuyện không liên quan đến mình. Nhưng Hồ di nương có thể cảm nhận rõ bầu không khí nghiêm trang trong phòng khách, giống như có một cái lồng áp lực đang chụp lên người khiến bà không thể thở được.

Thành phu nhân mỗi nói một câu, bà đều không dám xen lời, chỉ ngoan ngoãn nghe. Lỡ may nói sai một câu, khiến Thành phu nhân tức giận nữa, chỉ e là kết cuộc sẽ càng thảm hơn nữa. Du sao, hiện tại Thành Minh không ở trong phủ, mọi chuyện đều do Thành phu nhân làm chủ, Hồ di nương ở trong tay bà giống như một con kiến vậy. Thành phu nhân muốn bà chết bà chỉ có chết, muốn bà sống không bằng chết, cũng không ai có thể cứu bà.

Hiện giờ Hồ di nương dần có chút hối hận rồi. Bao nhiêu năm nay cho dù Thanh phu nhân đối xử với bà hòa hợp thế nào, nhưng bà ấy lúc trước đã không phải người mặc người khác ức hiếp. Mấy năm nay, Thành phu nhân chẳng qua là thu đi tính khí của bà, đem móng vuốt sắt nhọn của bà cất đi mà thôi. Nhưng mà lúc này Hồ di nương cảm giác, Thành phu nhân giống như một con hổ tỉnh lại sau cơn ngủ say, khí thế toát ra giữa hai mi của bà, khiến Hồ di nương run sợ. Nhìn Thành phu nhân chẳng qua là nói vài lời, Hồ di nương đã bị dọa đến xanh mặt, Thành Thanh Ninh cười khinh.

Sớm biết mẫu thân cô có khí thế như vậy, cô còn sợ Thành Minh người phụ thân thiên vị đó làm gì?! Thành phu nhân một khi nghiêm túc, Thành Minh cũng chỉ có phần chịu thua mà thôi? Thành phu nhân không nói nữa, chỉ sờ nhẹ cái nắp li. Nhan đốt trong phòng khách thoáng qua mùi hương nhè nhẹ ở chớp mũi, vốn nên là chuyện vô cùng thả lỏng thoải mái, nhưng Hồ di nương phát hiện cả người mình cứng nhắt. Dường như ngay cả sau lưng cũng thấm ra một tầng mồ hôi.

Bà thật sự là nhìn không thấu, Thành phu nhân rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc muốn làm gì với bà. Thành Uyển Nhi ở ngoài Thanh Huy viên đã bị ngăn lại, cô cũng không dám xông vào, e là khiến Thành phu nhân tức giận, kết quả của Hồ di nương sẽ thảm hơn nữa. Lâu sau, Thành phu nhân mới đặt nắp li xuống, ánh mắt sâu thẩm rơi trên mặt của Hồ di nương “Ngươi nói, bổn phu nhân nên xử lí ngươi thế nào nhỉ?”

Hồ di nương trong lòng sợ hãi vội cuối đầu nói “Phu nhân tha mạng!” “Nhiều năm như vậy, phu nhân đối xử với tiện thiếp như em gái ruột, tiện thiếp cũng xem phu nhân như tỉ tỉ ruột mà kính trọng. Trong Thành phủ này, sự kính trọng của tiện thiếp đối với phu nhân như cũ, không dám vượt mức, những thứ này phu nhân cũng biết.” Hồ di nương bắt đầu rơi lệ, khóc nói “Chuyện lần này, tiện thiếp cũng nghe xuân mai nói qua, những thứ đó chẳng qua là lời nói mớ mà thôi, không phải ý nghĩ của tiện thiếp.”

“Tiện thiếp không dám không tuân theo lời dặn của phu nhân, sao lại sinh ra tâm tư ác độc như vậy mà mưu hại phu nhân chứ?” Hồ di nương khóc đến thương tâm, nhìn thoáng qua thật giống như chịu uất ức lắm. “Đủ rồi.” Thành phu nhân nhíu mày không vui, nâng tay ngăn Hồ di nương tiếp tục khóc “Cái ủy khuất này của ngươi, ở chỗ bổn phu nhân vô dụng. Đại khái, cũng chỉ có cái tên Thành Minh bị mù đó mới bị ngươi lừa.”

Những lời này thật sự là không khách khí rồi! Trước giờ, Thành phu nhân đối với Thành Minh cho dù không tính là quá kính trọng, nhưng ngại Thành phu nhân vốn thân phận cao quý, mọi người cũng không có gì để nói. Nhưng Thành phu nhân chưa từng nói qua lời không khách sáo như vậy với Thành Minh, có thể thấy cũng là bị sự thiên vị của Thành Minh chọc tức rồi. Hồ di nương cẩn thận ngậm miệng, không dám thút thít nữa.

Thành phu nhân lạnh lẽo nhìn bà “Nếu tự ngươi không có suy nghĩ này, vậy càng chứng tỏ, bổn phu nhân bất luận đưa ra quyết định gì, ngươi đều sẽ không có ý kiến?” Hồ di nương bỗng chốc xanh mặt, ánh mắt kinh hoảng nhìn về hướng Thành phu nhân.