Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 23: Tiêu chuẩn chọn chồng của thành thanh ninh




Sau khi nghe hết lời của Mặc Hàn Dạ, Thành Thanh Ninh không nhịn được đầu đầy vạch đen. Cô còn tưởng, bản thân đã từ chối rõ ràng vậy rồi, Mặc Tông Bình thân là vua của một nước cũng nên có chút tầm mắt mới đúng, vậy mà còn đi hỏi Thành Minh?! “Mặc Tông Minh vua của một nước này, cũng hơi vô sỉ rồi.” Thành Thanh Ninh không nhịn được mắng một câu. “Hắn vốn đã không phải vua danh chính ngôn thuận, vô sỉ hay không với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì.”

Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt đáp, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ. Cũng đúng, nếu Mặc Tông Bình không vô sỉ, sao lại đoạt đi hoàng vị của Mặc Hàn Dạ? “ Tuy nói như vậy, nhưng cách làm này có chỗ nào giống quân tử, thiệt là tiểu nhân bỉ ỏi.” Thành Thanh Ninh trong lòng tức giận, tiếp tục nói “Nếu ta mà có thể nhìn trúng mấy hoàng tử đó, e là sớm đã nói với phụ thân rồi.” Mặc Hàn Dạ có chút kinh ngạc nhìn cô. Ngay cả hoàng tử đều không nhìn trúng? Đây là lần đầu tiên hắn từ trong miệng một tiểu thư danh khuê nghe thấy những lời này. Trong Kinh Thành, đến cả nước Thương, các cô gái chờ gả, người nào không hy vọng có thể gả vào hoàng thất, gả cho hoàng tử nào đó?

Đây là nhà chồng danh quý nhất rồi! Nhưng Thành Thanh Ninh lại không hề quan tâm? Mặc Hàn Dạ nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô không giống làm giả, bất giác nói “Cô vậy mà tâm tính cao, ngay cả hoàng tử đều không nhìn trúng. Trên đời này, cô còn có thể nhìn trúng ai?” “Nếu ta nói, ta nhìn trúng huynh, huynh sẽ đồng ý cưới ta?” Thành Thanh Ninh đột nhiên xoay đầu nhìn hắn, mặt nghiêm túc hỏi. Có lẽ là không ngờ Thành Thanh Ninh sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy, ánh mắt ngạc nhiên trong mắt Mặc Hàn Dạ càng nồng, vành tai dường như cũng có chút đỏ ửng. Nhìn ra được, lúc này hắn rất không tự nhiên.

Bất luận là thần sắc, hay là tâm trạng. “Xem huynh dọa kìa! yên tâm đi, huynh và ta sớm đã nói thẳng, đời này huynh cưới ai cũng sẽ không cưới ta, ta gả ai cũng sẽ không gả huynh.” Thấy Mặc Hàn Dạ lần đầu lộ ra loại thần sắc này, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy mắc cười, sau đó thu lại ý cười, nét mặt nghiêm túc nói “Ta đời này cũng không có yêu cầu cao gì, chỉ mong ngươi đó có thể tốt với ta, là đủ rồi.” “Bất luận gia thế của hắn thế nào, bất luận hắn là trưởng hay là thứ, chỉ cần tốt với ta, ta đều bằng lòng gả cho hắn.” Vừa nói, Thành Thanh Ninh lại đột nhiên nhíu mày, nghiêm túc nói “Đương nhiên rồi, còn phải đẹp trai!” “Đây là yêu cầu gì chứ? Cô gả cho một người đàn ông, thì là cả đời. Cô không mong hắn cầu tiến, lại chỉ mong đối tốt với cô, chỉ mong đẹp trai?”

Ngay cả Mặc Hàn Dạ cũng không nhịn được căng mặt giáo huấn cô “Đẹp trai có thể làm cơm ăn sao?” Cô nương này, cũng quá không có tiền đồ rồi! “Ta nuôi hắn là được! Không cần hắn nuôi ta.” Thành Thanh Ninh cười hihi, cũng không lo đối tượng mình tâm sự là Mặc Hàn Dạ, bình tĩnh nói “Huynh nghĩ đi, nếu người đàn ông đó có chuyện gì khiến huynh không vui. Huynh vừa nhìn thấy mặt đẹp trai của hắn, thì lửa giận trong lòng toàn bộ đều tan biến rồi.” “Nhưng nếu là người đàn ông xấu..... lửa giận trong lòng e là sẽ tăng gấp đôi nhỉ? nhìn mặt hắn tâm trạng đều không tốt.” Thành Thanh Ninh tặc lưỡi, cũng không biết nói lời thật lòng, hay là đang đùa nữa.

Mặc Hàn Dạ nhìn cô, quyết định không tiếp tục tiến hành thảo luận đề tài này với cô nữa, nói trở lại việc chính “Bổn vương sớm đã thấy phụ thân cô vào Thành phủ rồi, sao mãi không thấy đến tìm cô?” May nhờ Mặc Hàn Dạ nhắc nhở, Thành Thanh Ninh bỗng chốc đứng lên “Không ổn!” Nếu Thành Minh không đến tìm phiền phức của cô, vậy nhất định là đến Thanh Huy viên! Thành Thanh Ninh nâng chân chạy về phía Thanh Huy viên. Tối qua và sáng nay Thành phu nhân xử trí Hồ di nương, vốn đã mệt mỏi, nếu lúc này Thành Minh còn đi tranh chấp với bà, Thành phu nhân e là có tâm không có sức. Điều quan trọng là sợ tâm trạng dao động quá lớn, làm đứa bé trong bụng bị thương.

Mặc Hàn Dạ nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi hắn, bất giác nhếch mày. Hắn đặc biệt đến Minh Châu các chính là sợ Thành Minh làm khó Thành Thanh Ninh. Ai ngờ, người đàn bà này nói đi là đi, đem mình hắn để lại đây? Sau khi hồi thần, phát giác cách nghĩ lúc này của bản thân, Mặc Hàn Dạ không nhịn được nhíu chặt mày. Hắn không phải trước giờ chán ghét Thành Thanh Ninh sao? vì sao gần đây cứ làm trái ý mình, vì sao lại lo lắng Thành Thanh Ninh? Bất thường, thật là quá bất thường rồi.....

Mặc Hàn Dạ đột nhiên đứng lên, cả người lạnh lùng, nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất ở Minh Châu các. Thanh Huy viên. Thành phu nhân vừa tỉnh lại, Lí ma ma lập tức đứng lên đỡ bà ngồi dậy, đồng thời nháy mắt với bà, tỏ ý Thành Minh ở đây chờ bà, vả lại sắc mặt khí thế vô cùng, xem ra ý đến không thiện. Lí ma ma hầu hạ bà nhiều năm, Thành phu nhân và Lí ma ma sớm đã vô cùng ăn ý. Giờ Lí ma ma thị ý, Thành phu nhân khẽ gật đầu, bảy tỏ bản thân đã chuẩn bị tâm lí. Lí ma ma hầu hạ Thành phu nhân xuống giường, mới nhìn Thành Minh, xoay người ra ngoài, đem không gian để cho hai người họ. Vừa đi đến cửa, Thành Thanh Ninh thở hổn hển đi vào.

Lí ma ma ngăn cô lại, thị ý cô lúc này đừng vào. Thành Thanh Ninh nhíu mày, thở dốc nói “Lí ma ma, phụ thân ta có phải lúc này ở trong đó? người để ta vào, ta vào nói rõ với ông ấy, để tránh ông ta chọc tức mẫu thân ta.” Lí ma ma thấy cô bây giờ thật sự không giống lúc trước, hiểu chuyện hiếu thảo hơn nhiều, trong lòng an ủi. “Nhị tiểu thư, lão gia lúc này đang ở trong. Lão nô biết nhị tiểu thư lo lắng phu nhân, nhưng nhị tiểu thư yên tâm, nay phu nhân cũng đã nhìn hiểu rồi, lão gia không nhất định có thể có được lợi đâu.” Lí ma ma cười nói đến. Nhìn thấy Lí ma ma yên tâm như vậy, vả lại hai ngày nay khí thế của Thành phu nhân thay đổi lớn, cũng không giống như Thành phu nhân lúc trước chỉ mong gia đình hòa thuận, mọi chịu đều nhẫn nhịn nữa.

Nghĩ ra Thành Minh cũng không phải đối thủ của Thành phu nhân, Thành Thanh Ninh thở nhẹ một hơi, chờ ở bên ngoài. Quả thật, rất nhanh đã thấy Thành Minh đùng đùng tức giận đi ra. Thấy Thành Thanh Ninh ông trừng mắt liếc cô, tức giận hô “Đồ nghiệt chướng ngươi! ở trong cung gây ra họa lớn, còn dám giấu vi phụ, ta hôm này....” “Lão gia hôm này muốn thế nào?”

Phía sau truyền đến âm thanh lạnh lẽo trong veo của Thành phu nhân, sau đó nhìn thấy bà sắc mặt không vui đi ra “Chuyện này Ninh nhi sớm đã nói với ta, là ta để nó giấu ông. Nếu không, lão gia chỉ e là sớm đã đồng ý với yêu cầu của Mặc Tông Bình, làm gì lo hạnh phúc của Ninh nhi?” “Nếu lão gia muốn giáo huấn Ninh Nhi, cũng phải hỏi người làm mẹ này đồng ý hay không.” Thành phu nhân từ từ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thành Minh, khí thế vô cùng bá đạo nói

“Nếu lão gia chưa từng yêu thương qua nó, bây giờ dựa vào đâu mà chỉ trách nó?!” “Có công phu này, còn không bằng đi dạy dỗ tốt con gái lớn của ông! để nó có tự giác, thân là thú nữ, đừng vọng tưởng một bước lên trời!” Thành phu nhân hừ lạnh một tiếng, Thành Minh bỗng chóc teo lại, một câu cũng không nói ra được.