Thần Y Độc Phi

Chương 110




Ngoài cửa sổ, Vong Xuyên bị trọng thương rơi xuống, khi ngửa đầu nhìn Phượng Vũ Hành, khóe miệng còn lộ vết máu.

Phượng Vũ Hành cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, ban đêm yên tĩnh, mọi nơi không tiếng động.

Nàng vẫn lo lắng, nhẹ nhàng gọi: “Ban Tẩu, chặn phía sau.”

“Thuộc hạ đã biết.” Trông không khí, không biết từ chỗ nào bay tới một câu, sau lại không có tiếng động gì. Lúc này nàng mới an tâm, giúp Vong Xuyên trở lại phòng.

'Vong Xuyên nghe thấy Phượng Vũ Hành gọi Ban Tẩu thì sửng sốt, rõ ràng là không nghĩ tới Ban Tẩu lại đến bên cạnh Phượng Vũ Hành. Đến khi nghe thấy âm thanh trả lời của đối phượng, lúc này mới hiểu hóa ra vị Phượng nhị tiểu thư này đã chiếm một phần lớn như vậy. trong lòng cửu hoàng tử.

Nếu là Ban Tẩy, tâm cảnh giác của Vong Xuyên cuối cùng cũng buông xuống, không chờ Phượng Vũ Hành mở miệng hỏi thì chủ động nói: “Toàn bộ cô nương đều an toàn rời đi, tổng cộng là mười hai người, được gửi nuôi trong một căn nhà. Trên đường nô tỳ hồi kinh thì bị người đuổi giết, vẫn đuổi tới kinh thành, hình như... cũng vào Phượng phủ.”

'Tâm của Phượng Vũ Hành trầm xuống, nàng không biết khinh công của Vong Xuyên rốt cuộc tốt bao nhiêu, nhưng cho dù không xuất thần đẹp như tranh giống như Ban Tẩu, ít nhất cũng không kém nhiều lắm, nếu không Huyền Thiên Minh không thể an bài đến bên cạnh người nàng. Khinh công tốt như vậy mà một đường bị người đuổi giết vào tận trong phủ, chỉ sợ đối phương không phải là người dễ đối phó.

“Ta biết rồi.” Nàng gật đầu, “Trước không nói cái này nữa, để ta xem thương thế của ngươi.”

Phượng Vũ Hành đốt đèn, kiểm tra miệng vết thương của Vong Xuyên.

Vai trái trúng một mũi tên, may mắn là không có độc. Cánh tay phải có một lỗ hổng, rất sâu, da thịt đều bị bong ra, Nghiêm trọng nhất là lưng nàng trúng một chưởng, chỉ sợ một chưởng kia của đối phương đã dùng nội lực, chấn động tâm mạch của Vong Xuyên.

“Đến đây.” Nàng đỡ Vong Xuyên đến nhuyễn tháp, “Ngồi trước đi, ta vào dược thất lấy thuốc. Ta và phụ thân đều phái người cùng đi Tiêu Châu, truy giết ngươi tám phần là thủ hạ ám vệ của hắn. Nếu đối phương cố ý. thử, những vết thương trên người này có chút phiền phức.”

'Vong Xuyên áy náy một hồi: “Nô tỳ làm phiền tiểu thư rồi.”

“Nói nhảm cái gì.” Nàng khiển trách Vong Xuyên, “Ngươi và Hoàng Tuyền đi theo ta, ta coi các ngươi như tỷ muội của mình, nếu mù quáng đi theo ta, vậy chỉ còn là quan hệ chủ tớ.” 

'Vong Xuyên cảm kích một hồi, rồi không nói nữa.

Phượng Vũ Hành xoay người đi vào dược thất, sau khi vào thì trực tiếp vào hiệu thuốc không gian.

Ngoại thương của Vong Xuyên thì chữa trị tốt, chỉ là một chưởng kia sợ là phải điều dưỡng cho tốt. Nàng tìm một ít viên đan sâm, mặt khác lại tìm thuốc tây điều dưỡng ngũ tạng, lại mang theo thuốc chích gây tê, mang theo cồn tiêu độc và kim khâu giải giẫu, lúc này mới ra khỏi không gian.Lần trước cho Huyền Thiên Minh bình phun chỉ còn một chút, nhưng nàng tiếc dùng, chung quy nghĩ phải để lại, về sau bên ngoài có chuyện khẩn cấp lại lấy ra dùng. Hiện tại, dù sao cũng là ở nhà, dùng kim tiêm gây tê cũng như nhau.

Sau khi về phòng, tự mình lấy nước, để Vong Xuyên uống thuốc trước, rồi đem những thứ thuốc này nói cho. Hoàng Tuyền biết mỗi ngày phải uống bao nhiêu, để mỗi đúng giờ cho chính nàng uống.

Vong Xuyên nhìn viên thuốc kỳ lạ trong bình sứ nhỏ, trong lòng có vô số nghi vấn, lại nhịn xuống không hỏi.

Đến khi Phượng Vũ Hành bày ống tiêm và kim tiêm ra, rốt cuộc Vong Xuyên không nhịn được: “Tiểu, tiểu thư, ngươi lấy ra cái gì vậy? Còn cái vừa rồi mà ta uống, là thuốc sao? Vì sao không đắng?”

Người có thói quen uống thuốc Đông y, dĩ nhiên sẽ không thấy viên thuốc Tây đăng, huống chỉ có hai loại thuốc có vỏ bọc đường. 

Phượng Vũ Hành đã sớm tìm lý do cho đồ của mình: “Năm đó khi ta ở đại sơn tây bắc, từng gặp qua một bị kỳ nhân Ba Tư, hắn ẩn cư trong núi sâu, mỗi lần ta vào núi hái thảo dược và nấm đều có thể thấy hắn. Người Ba Tư kia là một đại phu, thuốc dùng và dụng cụ đều rất cổ quái, nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu. Ta đi theo học ba năm, đến khi hắn rời Đại Thuận, mấy thứ này đều đưa cho ta.”

'Vong Xuyên không nghỉ ngờ, liên tục cảm thán Phượng Vũ Hành đúng là có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ tốt đẹp.

“Nội thương của ngươi ta chỉ có thể cho ngươi dùng thuốc từ từ điều tiết, từ từ một chút, đêm nay vết thương bên ngoài nhất định phải xử lý tốt, ngày mai ngươi theo. †a ra phủ dâng hương, để ngươi một mình ở lại ta rất lo.”

Vong Xuyên không biết chuyện Phượng gia ra ngoài, Phượng Vũ Hành vừa dùng cồn rửa sạch miệng vết thương cho nàng, vừa cùng nàng nói những chuyện phát sinh nhiều ngày nay.

Tiêu Châu cách kinh thành không xa, ra roi thúc ngựa thì hơn nửa ngày là tới. Vong Xuyên không nghĩ mình rời đi mới mấy ngày, lại có nhiều chuyện tình phát sinh như vậy. Đặc biệt Phượng Vũ Hành còn tiến cung gặp được Vân phi, không khỏi liên tục cảm thán: “Vân phi nương nương chịu vì tiểu thư nói chuyện, vậy sau này. tiểu thư không cần lo.”

Phượng Vũ Hành khó hiểu: “Vân phi rất khó gần sao?” Tuy trong cung vừa thấy, khắp nơi Vân phi đều vì nàng mà nói chuyện, nhưng Phượng Vũ Hành không cho. rằng Vân phi thực sự là người dễ đối phó. Phía dưới khuôn mặt tuyệt mỹ kia như đang che dấu rất nhiều bí mật, chống lưng cho người ở ngoài ngàn dặm.

“Đâu chỉ là khó gần.” Vong Xuyên khẽ lắc đầu, “Người ngoài căn bản không thể tiếp xúc, đến cả đương kim Thánh thượng, chỉ sợ nhiều năm cũng chưa từng thấy Vân phi.”

“Hả?” Đúng là ngoài dự kiến của Phượng Vũ Hành, “Hoàng thượng đều không gặp?” Vậy còn gọi gì là phi?”