Thần Y Độc Phi

Chương 112




Được biết, lần này Phượng gia đi chùa Phổ Độ dâng hương, là một quy mô lớn nhất từ trước tới này. Trừ Phượng Phấn Đại bị thương nặng ra, gồm cả Trầm thị đang có thương tích và Phượng Tử Hạo bị liệt, Phượng Cẩn Nguyên trùng hợp có ba ngày nghỉ, có thể cùng đi.

Khi đoàn người Phượng Vũ Hành đi đến đại môn Phượng phủ, vài ma ma sức lực lớn nâng Trầm thị lên xa ngựa, phía sau là Mãn Hỉ, Bảo Đường theo sát phía sau.

Hôm nay nàng dẫn Vong Xuyên đi theo, Hoàng Tuyền đi cạnh Tử Duệ, Tôn ma ma chăm sóc Diêu thị, Thanh Ngọc phải ở lại cùng Trương công công tiếp tục kiểm tra sổ sách, ngoài ra có hai nhất đẳng nha đầu cũng để ở nhà.

Mấy người các nàng phân ra ngồi hai xe ngựa, riêng Phượng Vũ Hành ngồi cùng Tôn ma ma và Diêu thị, Tử Duệ và Hoàng Tuyền được nàng đưa đến bên An thị và Tưởng Dung.

Chùa Phổ Độ cách kinh thành bốn mươi dặm ở giữa sườn núi, xe ngựa chạy nhanh, có lẽ phải đi từ hai đến ba canh giờ.

Người Phượng gia bị thức trắng một đêm, lên xe ngựa không lâu đều mơ màng ngủ, Phượng Vũ Hành thấy hốc mắt của Diêu thị thâm đen, thì khuyên nàng: “Mẫu thân chợp mắt một lát đi.”

Diêu thị lắc đầu không chịu, thỉnh thoảng lại nhấc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, “Ta chỉ lo lắng cho Tử Duệ, sợ hắn làm phiền An di nương ngươi.” 

“Tử Duệ rất hiểu chuyện.” Nàng kéo tay đang vén rèm của Diêu thị về, “Mẫu thân không cần lo lắng, nếu An di nương không chăm sóc tốt cho Tử Duệ được, sao. có thể nuôi dưỡng Tưởng Dung lúc nhỏ như vậy.”

“Đúng vậy.” Tôn ma ma cũng nói theo: “Từ trước nến nay, tính tình của An di nương rất ôn hòa, đối xử rất tốt với nhị thiếu gia.”

Diêu thị buông tiếng thở dài, “Ta biết tính nàng rất tốt, chỉ là gần đây trong phủ xảy ra không ít chuyện, ta sợ trong lòng Tử Duệ không được tự nhiên.” Nàng nhìn Phượng Vũ Hành nói: “Ngươi biết không, hôm qua ngươi chưa về, Phấn Đại và Tử Hạo thật sự nói không dễ nghe, Tử Duệ phản bác tại chỗ. Ta sợ bởi thế hắn sẽ có địch ý với các ca ca tỷ tỷ trong phủ, Tưởng Dung lại là hài tử tốt.”

Chưa chờ Phượng Vũ Hành mở miệng, Tôn ma ma lại cướp lời khuyên nàng: “Nhị thiếu gia chúng ta là hài tử hiểu chuyện, sao lại không thể ai đối tốt với hắn ai không? Lại nói, tiểu hài tử nhà ai, nói ngày hôm na thì mai đã quên rồi, sẽ không mang thù.”

Phượng Vũ Hành nhẹ cười hỏi Tôn ma ma: “Ma ma rất hiểu tâm tử của tiểu hài tử, nay tuổi cũng lớn rồi, không biết ma ma có con cháu không?”

Nàng vừa hỏi, Tôn ma ma giật mình không kịp phòng bị, sinh ra cảm giác sợ hãi một chút, đến Diêu thị cũng cảm thấy. Nhưng cũng không thấy kỳ lạ, ngược lại an ủi nàng: “Ma ma, A Hành không biết gì cả, ngươi đừng trách nàng." Sau đó lại chủ động giải thích với Phượng Vũ Hành: “Tôn ma ma có một đứa con trai và con dâu đã qua đời nhiều năm trước, chết trong một đám hỏa hoạn."Phượng Vũ Hành lộ vẻ mặt đau thương, ân hận nói: “A Hành không biết, ma ma đừng trách." Rồi nghĩ, lại hỏi: “Vậy có để lại cháu cho ma ma không?”

Tôn ma ma lắc đầu, “Không có, không có.” Biểu tình cực kỳ mất tự nhiên.

Diêu thị chỉ nghĩ nàng nhớ con, không thấy gì, Phượng Vũ Hành lại xem trong mắt ghi trong lòng. Nàng. vẫn cho rằng chủ tử sau lưng Tôn ma ma không thể là người Phượng gia, như vậy rốt cuộc là ai? Người Trầm gia sao? Có lẽ cứ giữ lại nàng để tìm được cách liên lạc.

Nàng lại không nói lời nào, chuyện với Diêu thị rồi nhắm mắt ngủ bù. Trên người Vong Xuyên có thương tích, không thể cử động nhiều, một lát của chợp mắt theo. Dù sao nàng biết trong tối vẫn có Ban Tẩu đi theo, cho dù có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn thì Ban Tẩu vẫn có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Phượng Vũ Hành.

Cứ lắc lư như vậy cũng không biết đã đi bao lâu rồi, chỉ là đang chiêm bao, Phượng Vũ Hành cảm thấy vốn đang xóc nảy bỗng nhiên dừng lại. Nàng mở mắt ra, còn nghĩ rằng đã đến chùa Phổ Độ, xốc mành lên nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện hóa ra xe ngựa đến một giao lộ và một đoàn người khác chặn đường nhau.

Đường vốn không rộng, để hai nhà đi song song quả thật có chút chật chội, nhưng nếu cẩn thận lái xe, cũng sẽ không phát sinh va chạm gì, cho dù có va chạm, hơn  nửa phu xe chỉ chú ý đánh ngựa cũng chưa nói.

Như vậy cũng không sao, nhưng có hai chiếc xe bị va chạm nặng một chút, làm người đang ngủ trong xe bị đánh thức. Vì thế người nọ không đếm xỉa gì, kéo căng cổ họng kêu la: “Là người nào không có mắt cản đường của ta? Còn không cút nhanh sang một bên cho ta! Đúng là trời lật, gì vậy, không biết tốt xấu.”

Mi tâm Phượng Vũ Hành vừa nhíu lại, phiền chán buông mành.

Diêu thị hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

Nang bất đắc dĩ giải thích: “Trầm mập kia, lại cãi nhau với người.”

Diêu thị không biết Trầm mập mà nàng nói là ai, làm Vong Xuyên còn bổ sung thêm: “Là đại phu nhân và người bên ngoài xảy ra tranh chấp.”

Phượng Vũ Hành cảm thán, Vong Xuyên đúng là tri kỷ phiên dịch cổ ngữ! Nàng đến cổ đại lâu như vậy, tuy ngày thường nói chuyện đã chú ý, tận lực ra vẻ nho nhã, nhưng đôi khi tính tình khơi dậy, vẫn cảm thấy tiếng thông thường nói đã hơn.

Đối với chuyện Trầm thị đánh nhau với người, người Phượng gia đã nhìn quen, căn bản không có người đi ra hòa giải. Trầm thị kia không tiện đứng, nhiều nhất cũng chỉ ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên mắng một trận rồi xong, mọi người đều chờ tại chỗ.