Thần Y Độc Phi

Chương 118




Phượng Vũ Hành liếc Trầm Ngư một cái, khóe môi mỉm cười.

Đây là khuôn mặt thật sự sao? “Đại tỷ tỷ, chúng ta cũng vậy.” Hai người tách nhau ra ở ngã rẽ, Phượng Vũ Hành

chỉ ngó vài cái c rầm thị ở, cũng không nhìn đến Hoàng Tuyền, rồi vội vàng đi qua chỗ lão thái thái.

Lúc nàng đến đó, lão thái thái đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nói chuyện cùng Diêu thị và An thị. Khi nàng đi vào, chỉ nghe thấy lão thái thái nói: “Nói đến Diệp gia ở Tiêu Châu, đúng là tự hào của Đại Thuận. Thiên Nhi, ngươi và Văn Tuyên vương phi có giao hảo, đây là chuyện rất tốt.”

Diêu thị nghe ra là lão thái thái cố ý muốn nàng nói tốt Phượng Tử Hạo, nhưng nàng không muốn quản chuyện này, nên chỉ cười cho có lệ, không nói gì.

Lão thái thái có chút xấu hổ, lại vừa ngẩng đầu, thấy Phượng Vũ Hành đi đến, lập tức khuôn mặt lại tươi cười vẫy tay gọi nàng: “Cháu gái ngoan, mau tới đây.”

Phượng Vũ Hành từ từ tiến lên, trong lúc đó nhận được ánh mắt yên tâm của Vong Xuyên đang đứng sau Diêu thị, lòng của nàng cuối cùng cũng buông xuống. Xem ra Diêu thị chạy vội tới chỗ lão thái thái, bên Hoàng Tuyền chắc không cần tốn sức.

“Thắt lưng đau của tổ mẫu có giảm bớt chút nào không?” Nàng mỉm cười đi lên, thấy điểm tâm trên bàn lão thái thái, “Đây là điểm tâm trong miếu sao? Đúng là khéo léo.”

Lão thái thái lắc đầu cười: “Trong miếu sao có thể có điểm tâm ngon như vậy, đây là do Diêu di nương của ngươi mang từ trong nhà đến.” Vừa nói vừa tự chuyển cho Phượng Vũ Hành, “Đến đây, nếm thử đi.”

Diêu thị cũng nói theo: “Vốn muốn mang cho đại phu nhân một ít, nhưng nghĩ tới tình trạng của nàng... Chỉ sợ sẽ không ăn điểm tâm ta làm, nên cũng không đi.”

Lão thái thái gật đầu: “Chỗ của nàng không cần ngươi lo, đói không chết là được.”

Phượng Vũ Hành cầm điểm tâm trong tay, khi đưa tới bên miệng, ngầm cắn hai miếng, nhưng chưa phát hiện ra khác thường.

Nàng vừa ăn điểm tâm vừa tính toán trong lòng, không lẽ nàng quá nhạy cảm?

Lại nhìn chỗ Tôn ma ma, chỉ thấy lão phụ nhân kia đứng bên người Diêu thị, cúi đầu, trên mặt không có khác thường rõ ràng, chỉ là hai bàn tay cứng đờ nắm lấy ống tay áo.

Phượng Vũ Hành biết, đây là biểu hiện của khẩn trương.

Trong phòng bắt đầu nói chuyện phiếm, An thị thuận 'Sao không thấy Tử Duệ? Tam tiểu thư rất thích Tử Duệ, cứ muốn dẫn Tử Duệ cùng đi chơi."

'Thần kinh của Phượng Vũ Hành chấn động, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: Trúng kế.

Điệu hổ ly sơn.

Nàng vội vàng đứng dậy, thi lễ với lão thái thái, nói: “Cháu gái nhớ còn một số việc nữa, nên cáo lui trước.”

Lão thái thái cũng không giữ lâu, chỉ nói với nàng ban đêm có gió núi lạnh, dùng nhiều chăn một chút.Vong Xuyên đi theo Phượng Vũ Hành, thấy nàng đi rất nhanh về phía trước, không khỏi hỏi: “Tiểu thư, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Phượng Vũ Hành vừa đi vừa nói: “Trước mắt vẫn chưa biết, ta chỉ có một dự cảm không tốt, chúng ta mau trở về nhìn Tử Duệ.”

Vong Xuyên cũng khẩn trương theo, khi các nàng đi ra, Tử Duệ một mình ngủ trong phòng, Hoàng Tuyền đi đến chỗ Trầm thị. Cho dù cố hết sức trở về nhanh, nhưng vẫn có một khoảng thời gian ngắn.

Hai người vội vã trở lại chỗ ở, mới vào sân, chỉ thấy Hoàng Tuyền lo lắng đi đi lại lại ở cửa, thấy các nàng đã trở về, nhanh chóng chạy lên, lôi Phượng Vũ Hành chạy. vào trong phòng.

'Tâm Phượng Vũ Hành “bùm bùm” nhảy dựng lên, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, đã xảy ra chuyện.

Ba người vào nhà, Hoàng Tuyền xoay tay đóng cửa lại, sau đó lại kéo người đến bên giường, nói: “Nô tỳ đến chỗ Trầm thị ở ngăn đón phu nhân, chờ một lát, phát hiện phu nhân không đi bên đó, nên vòng về. Nhưng đi về một lúc thì phát hiện, không thấy nhị thiếu gia nữa.” Vừa nói vừa cầm một tờ giấy trên gối đưa cho Phượng Vũ Hành, “Nhưng lại có thêm thứ này.”

Phượng Vũ Hành nhận lấy tờ giấy, vừa mở ra đã thấy trên đó viết: Muốn cứu đứa trẻ, đến canh bốn ra sau núi.

Chữ viết mạnh mẽ đanh thép, chắc chắn là từ tay của nam nhân.

Phượng Vũ Hành hít sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Rất rõ ràng, hiện tại Tử Duệ bị người ta bắt cóc, hơn nữa nàng có thể xác định được, người muốn bắt cóc Tử Duệ, đối phương tuyệt đối không phải vì cầu tài.

“Tiểu thư, có muốn nô tỳ ra ngoài tìm hay không?” Hoàng Tuyền có chút sốt ruột, “Có lẽ bây giờ vẫn chưa đi xa, nếu không để Ban Tẩu đi tìm đi?”

Phượng Vũ Hành lắc đầu, “Không cần. Trước tiên chuyện này không cần lộ ra, mục đích của đối phương là muốn dẫn ta đến sau núi, tạm thời Tử Duệ chắc là an toàn. Như vậy...” Nàng dặn dò hai nha đầu nói: “Ban đêm †a mang Hoàng Tuyền đến sau núi, Vong Xuyên ở lại trông nhà.” 

Vong Xuyên gật đầu, nàng biết trên người mình có thương tích, đi ra ngoài sợ thành phiền toái, nên cũng không thắc mắc. Huống chỉ trong tối còn có Ban Tẩu, nàng vẫn rất yên tâm.

Ba người lại thương lượng một lát, chợt nghe từ trong viện truyền đến tiếng nói chuyện.