Thần Y Độc Phi

Chương 123




Nhưng Phượng Cẩn Nguyên lại lắc đầu, “Để Trầm thị ở lại trong am là chuyện bất đắc dĩ, nhưng vị trí chủ mẫu của nàng cũng không thể tháo xuống. Dù sao vẫn còn Phượng Trầm Ngư, đó mới là hy vọng chân chính của Phượng gia."Lão thái thái mắng hắn: “Vớ vẩn! Ai bảo ngươi gỡ đi vị trí chủ mẫu của Trầm thị, ta chỉ muốn ngươi thường xuyên đến phòng Diêu thị ngồi. Căn cơ của Diêu gia rất sâu, nay A Hành và cửu hoàng tử lại chắc chắn chuyện hôn nhân, ngươi không thể bỏ mặc mẹ của các nàng, Văn Tuyên vương phi bên kia và Diêu thị ra vào. nhiều mới tốt.”

Phượng Cẩn Nguyên bất đăc dĩ gật đầu, “Con sẽ hết sức.” 

Hai người mẫu tử trò chuyện trong phòng, lại không nghĩ rằng ở cửa sổ ngoài phòng, Trầm Ngư đang đi dạo vài bước, nghe được tiếng thì thào.

Trầm thị sẽ vĩnh viễn ở lại trong miếu, tuy trên danh nghĩa vẫn là chủ mẫu, nàng vẫn là chính nữ, nhưng dù sao không được ở trong phủ, danh bất chính ngôn bất thuận, sau này đại tiểu thư nàng còn thể diện gì trước mặt người bên ngoài?

Sắc mặt của Trâm Ngư tái nhợt, thất tha thất thểu về phòng của mình. Còn đang suy nghĩ, đi về một hướng, đi tìm Phượng Tử Hạo.

Dù sao sự tình liên quan đến mẫu thân của các. nàng, khi nàng tâm phiền ý loạn, dù sao ca ca này cũng phải đưa là một chủ ý.

Lịa không nghĩ rằng, mới đến cửa phòng Phượng Tử Hạo, đã gã sai vặt của hắn ngăn cản: “Đại tiểu thư không thể vào.”

Phượng Trầm Ngư nhíu mày: “Vì sao? Ta tìm ca ca có việc gấp."

Gã sai vặt vẫn lắc đầu, “Việc gấp cũng không được, hiện tại đại tiểu thư không có cách nào vào đâu.”

Phượng Trầm Ngư nổi giận, mạnh tay đẩy gã sai vặt ra: “Tránh rat”

Gã sai phặt không nghĩ rằng đại tiểu thư yêu kiều lại bỗng bột phát tính tình, bị đẩy mạnh một cái, mà Phượng Trầm Ngư đã đi vào trong phòng.

Người bên trong vạn lần không nghĩ tới có người kiên quyết đi vào, chợt nghe thấy Phượng Tử Hạo gào lên một tiếng: “Cút ngay cho lão tử!”

Phượng Trầm Ngư liếc mắt nhìn đến giường của Phượng Tử Hạo đang ôm một tiểu ni cô, không để ý tiểu ni cô kia rưng rưng giấy dụa, một đôi tay không an phận đang lay động.

Nàng sững sờ tại chỗ, tức giận đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Lão Thiên gia, vì sao lại cho nàng một ca ca và mẫu thân như vậy? Nói nàng có mệnh phượng hoàng, là mẫu nghỉ thiên hạ. Nhưng rốt cuộc muốn nàng dựa vào đâu làm mẫu nghỉ thiên hạ? Chỉ bằng khuôn mặt này? Chỉ bằng phụ thân nàng là thừa tướng?

Nhưng nàng không lên cùng mẫu thân và ca ca, có hai người kia, con đường mẫu nghỉ thiên hạ của nàng còn rất nhiều vất vả?

“Trầm, Trầm Ngư...” Phượng Tử Hạo không nghĩ người tới là thiên tiên muội muội của hắn, nhất thời xấu hổ không thôi, muốn buôn tiểu ni cô ra lại có điểm luyến tiếc. “Sao ngươi lại tới?”

Tiểu ni cô cầu xin nhìn Trầm Ngư, Phượng Trầm Ngư căn bản không có tâm tư quản người khác, thấy Phượng. Tử Hạo, càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng, chỉ bỏ lại một câu: “Phượng Tử Hạo, sao ta lại có ca ca như ngươi vậy?” Rồi xoay người bước đi.

Nha hoàn Ỷ Nguyệt theo sát phía sau Trầm Ngư, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Tử Hạo, hai tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo, răng trên căn môi dưới, trong lòng nghẹn uất một nỗi hờn dỗi.

Ý Nguyệt này năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn hai tuổi so với Trầm Ngư, nhưng không ai biết, lúc nàng mười hai tuổi trở thành người trong phòng đại thiếu gia Phượng Tử Hạo. Khi đó Phượng Tử Hạo không ra phủ đến trường, trong kinh thành nổi danh là đại thiếu gia quần áo lụa là, lại thích những vị tiểu cô nương nhỏ tiểu, Ý Nguyệt luôn mơ làm thiếu phu nhân, lại không nghĩ rằng, nhiều năm trôi qua như vậy, một nha đầu từng bị Phượng Tử Hạo thu vào phòng, nếu không phải nàng luôn hầu hạ bên người Phượng Trầm Ngư, ngay cả tên nàng là gì, Phượng Tử Hạo cũng đã quên.

Chủ tớ hai người tấm ự, ai cũng yên tĩnh qua một biểu chiều, thẳng đến bữa tối, Phượng Trầm Ngư đuổi Ỷ Nguyệt đi, tự mình vào phòng bếp làm một bát canh, tự mình bê qua.

Trên đùi Trâm thị đều có vết thương, trên thân cũng có vết thương bị Huyên Thiên Minh quật bằng roi, chỉ nằm trên giường không muốn động đậy. Ba nha đầu Ngọc Mãn Đường thay phiên nhau trông coi trong phòng, chỉ sợ cảm xúc nàng đột nhiên kích động muốn ra ngoài gây sự.

Lúc Trầm Ngư đến đõ, Trầm thị đang mắt Mãn HỈ vì rót nước quá nóng, ồn ào: “Sao ta lại là chủ mẫu Phượng gia, tiểu tiện chân các ngươi đừng cho rằng ta không còn quản việc trong nhà chính là thất thế. Hừ! Lão thái thái sống được đến vài năm? Ta chịu đựng cũng sẽ chịu đựng đến khi nàng chết! Việc nội bộ của Phượng gia sớm muốn gì cũng trở lại trong tay ta.”

Nếu trước đây Trầm thị nói như vậy, Trầm Ngư còn có thể khuyên nhủ nàng không nên cáu gắt linh tinh, nhưng hiện tại hoàn toàn không có tâm tư như vậy, chỉ cảm thấy vết sẹo trên mặt Trầm thị cực kỳ xấu cũng cực. kỳ ghê tởm. Còn một thân mập mạp này, vừa thấy có thể để nàng nhớ lại hôm qua Vũ Dương quận chúa mắng Trầm thị là heo.

Hiện tại nàng cũng hiểu Trầm thị là heo, heo vẫn không có đầu óc.

Có mẫu thân và ca ca như vậy, còn nói gì đến tiền đồ của nàng? Còn vọng tưởng mẫu nghỉ thiên hạ cái gì!

“Ơ kìa Trầm Ngư!” Trầm thị nói xong thì thấy Trầm Ngư mang một bát canh đi vào, mặt mày nở hoa mừng rỡ, “Trầm Ngư tới đâu! Mẫu thân nhớ ngươi.”

Phượng Trầm Ngư cưỡng chế khó chịu trong lòng, đi nhanh hai bước đến gần Trầm thị nói: “Thấy mẫu thân chưa ăn bữa tối, nữ nhi tự mình xuống bếp làm bát canh chay, mang tới cho mẫu thân nếm thử.”

Mãn Hỉ muốn bê canh, Trầm thị không cho, cảm động tự mình bê canh tới. “Con gái của ta tự làm canh cho ta, ta tự mình nhận.” 

Trong lòng Trầm Ngư run rẩy một hồi.

“Trầm Ngư của ta rất ngoan.” Trầm thị vừa cầm thìa vừa nhắc, “Từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có Trầm Ngư nghe lời nhất, ta nhớ rõ trước đây, mỗi lần ngươi bị bệnh, ta gấp đến nỗi chóng mặt. Khi đó phụ thân ngươi không phải là thừa tướng, trong nhà không có đại phu, ta không phải chủ mẫu, không có quyền nửa đêm phái hạ nhân ra phủ mời đại phu, đành vào vào viện của Diêu thị quỳ, xin phụ thân ngươi ra nhìn ngươi.”