Thần Y Độc Phi

Chương 140




Lúc Phượng Vũ Hành đến đó, Tưởng Dung đang ngồi trên ghế ở chính đường, đầu cúi thấp, hai tay đan chéo. vào nhau, hơi khẩn trương, nhưng lại thấp thoáng niềm vui.

Lão thái thái híp mắt hồi ở chủ vị, Kim Trân nửa quỳ nửa ngồi bên chân nàng để bóp chân. Nàng vừa bóp, bỗng thấy lão thái thái vừa nói: “Ai, trước đây Thẩm thị đúng là được hưởng thụ, lại nuôi ngươi thành một nha đầu biết đấm bóp. Ngươi cũng thật là, có tay nghề này còn không sớm tìm đến trước mặt ta.”

Kim Trân mang dáng vẻ dịu ngoan, nửa ủy khuất nói: “Thiếp thân kính trọng lão thái thái đã lâu, nhưng vẫn không dám tiến lên. Thiếp thân xuất thân không tốt, sợ bẩn mắt lão thái thái.”

Lão thái thái đúng là biết dùng người nói ngọt đúng lúc, nghe Kim Trân nói như thế, nhanh chóng nói tiếp: “Nói đến xuất thân, ngươi là nha đầu được nuôi trong Phượng phủ chúng ta, ít nhất đã hiểu rõ. Không giống Hàn thị kia, xuất thân từ nghề diễn phong nguyệt, đó mới đúng là người đánh mất mặt mũi của Phượng phủ.”

Kim Trân nghe lão thái thái nói, vui mừng trong lòng, quay đầu, đúng lúc thấy Phượng Vũ Hành đi vào, nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an nhị tiểu thư.”

Lão thái thái vừa nghe là Phượng Vũ Hành đến, mắt không mở ra trước mà cười nói theo thói quen: “A Hành ! Cháu đã về rồi?”

Phượng Vũ Hành cười đi lên, “Vâng, đã phiền tổ mẫu lo lắng rồi.

“Tổ mẫu là lo lắng cho cháu, không lo cho cháu thì còn có thể lo cho ai hả! Mau tới đây ngồi.” Lão thái thái lôi kéo tay Phượng Vũ Hành, để nàng ngồi vào đệm ở tay ghế.

“Sao rồi, đi chơi của Thiên Ca quận chúa không tồi chứ?”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Cũng được, chúng ta đến 'Tiên Nhã lâu ăn cơm, còn gặp vài vị tỷ muội.”

“Ồ!" Lão thái thái vừa nghe còn có các tỷ muội khác, nhanh chóng hỏi: “Là cô nương nhà ai vậy?”

Phượng Vũ Hành cười đáp: “Có tiểu thư Bạch Phù Dung của Bạch xảo tượng (1), có tiểu thư dòng chính Phong Thiên Ngọc của hữu tướng đại nhân, còn có cả tiểu thư dòng chính Nhâm Tích Phong của Bình Nam tướng quân phủ.”

(1) Xảo tượng: thợ thủ công lành nghề. “Xảo” là kĩ thuật giỏi, “tượng” là thợ thủ công.

Lão thái thái gật đầu, “Ừ, bằng hữu của Thiên Ca quận chúa quả nhiên đều là người có gia cảnh tốt. Tiểu thư dòng chính của Bình Nam tướng quân phủ thì không cần phải nói, Hữu tướng Phong đại nhân tuy đối lập với phụ thân ngươi trong triều, nhưng gia thế kia cũng tương đương với Phượng phủ chúng ta. Về phần Bạch xảo tượng trong cung...” 

Lão thái thái ngừng một chút, Phượng Vũ Hành chờ lão thái thái đánh giá Bạch Phù Dung. Nàng vẫn luôn cho rằng Huyền Thiên Ca có thể trở thành tri kỉ của Bạch Phù Dung, nhất định không chỉ là về tính cách tốt. Nếu chỉ cần tính cách tốt, chỉ sợ một nữ nhi của thợ thủ công căn bản không có cơ hội gặp gỡ với quận chúa. Sở dĩ bây giờ có thể thân đến vậy, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.

Quả nhiên, ở lâu chỗ lão thái thái thì sẽ biết chút tin tức: “Bạch gia tuy chỉ là thợ thủ công, nhưng là thợ thủ công được Hoàng thượng coi trọng. Đặc biệt năm đó lúc lão Thái hậu còn tại thế, Bạch xảo tượng luôn được lão 'Thái hậu coi trọng mà chế tạo trang sức. Mấy năm nay, tất cả các nương nương mọi phẩm cấp đều được sở hữu đồ trang sức cho Bạch xảo tượng chế tạo, trong vương phủ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Chính nữ của Bạch gia kia Bạch Phù Dung, cung yến hàng năm đều có một phần của nàng, Hoàng thượng thưởng cho Thiên Ca quận chúa những thứ tốt dĩ nhiên cũng có không ít của nàng ta, giống như con gái nuôi mà cưng chiều, so với Thanh Nhạc quận chúa của vương gia khác họ kia thì được sủng ái hơn.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, chả trách, từ nhỏ Bạch Phù Dung đều chơi với những đứa trẻ hoàng thất, giao tình dĩ nhiên là tốt. Nghĩ đến việc hôm nay Thanh Nhạc làm khó dễ, hẳn là có liên quan đến chuyện Bạch Phù Dung được sủng ái.

“A Hành à”" Trong lời nói của lão thái thái có chứa ẩn ý sâu xa: “Có thể gặp gỡ các vị tiểu thư này, cháu cần phải nắm chắc cơ hội đi lại nhiều với các nàng. Cháu cũng là đứa trẻ của Phượng gia, vinh nhục của Phượng gia cũng liên quan chặt chẽ đến cháu.”

Phượng Vũ Hành chỉ cười nhưng không nói.

Lão thái thái thấy nàng căn bản không tiếp lời, phẫn nộ thu lại lời nói, ngược lại nói đến nguyên nhân gọi Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung đến Thư Nhã viên: “Vừa rồi Định An vương phủ sai người đưa tới thiếp mời, ba ngày sau mừng thị Định An vương phi, theo. thường lệ mời quý phủ chúng ta đến thêm náo nhiệt.”

Phượng Vũ Hành nhớ tới lời hôm nay Huyền Thiên Ca và nàng nói, vì thế hỏi lão thái thái: “Năm trước Phượng gia cũng có người đi sao?”

Lão thái thái nhún vai, Làm sao mà có người đi, đưa một ít lễ vật là được.”

Phượng Vũ Hành “à” một tiếng, “Vậy năm nay tổ mẫu muốn A Hành và Tưởng Dung đi một chuyến?”