Thần Y Độc Phi

Chương 142: Không nỡ bỏ ra dùng




Rốt cuộc Phượng Trầm Ngư nghe nói thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa cũng sẽ tham dự thọ yến của Định An vương phi, xấu hổ đáp ứng sẽ đi Định An vương phủ một chuyến.



Vẻ mặt thẹn thùng này của nàng không tránh được ánh mắt của Phượng Vũ Hành, còn nghĩ đến bộ dáng thản nhiên của Huyền Thiên Hoa giống như thần tiên, bất kể thế nào cũng không hợp với Phượng Trầm Ngư.



Cuối cùng chuyện tham gia thọ yến đã quyết định, Phượng Vũ Hành lại nhớ tới cung yến Trung thu mà Huyền Thiên Ca từng nhắc tới lúc ở trong chùa. Nên gọi Vong Xuyên: “Đi xem mấy xấp vải Huyên Thiên Minh đưa, nhìn xem cái nào thích hợp làm đồ mùa thu, làm cho ta một bộ để chuẩn bị Trung thu rồi mặc.”



'Vong Xuyên thấy rốt cuộc Phượng Vũ Hành cũng nhớ ra có vải để dùng, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nếu tiểu thư mà không dùng mấy tấm vải này, thì nô tỳ phải nhắc nhở ngài một chút.”



“Sao nào?” Phượng Vũ Hành khó hiểu, “Đây đều là vải dệt đắt tiền, ta thực sự không nỡ bỏ ra dùng.”



'Vong Xuyên nói với nàng: “Quý giá cũng chỉ là đối với người bên ngoài, thiên hạ này không có gì mà điện hạ muốn lại không có cả. Nếu điện hạ đem những thứ tốt nhất cho tiểu thư, vậy dĩ nhiên là hy vọng tiểu thư sẽ sử dụng mà mặc, chứ đừng lưu trữ đầy đáy hòm. Tiểu thư, ngài cứ yên tâm mà mặc, không còn vải dùng thì điện hạ vẫn có thể lấy ra.” 



Phượng Vũ Hành gật đầu, “Được, ta thấy tấm vải này cũng thật đẹp mắt, vậy ngươi chọn làm y phục mùa thu đi, làm hai bộ. À đúng rồi, đừng quên để lại vải thừa để làm khăn tay, ta đã đáp ứng cho Tưởng Dung và Phấn Đại rồi.”



'Vong Xuyên nhắc nhở Phượng Vũ Hành: “Tiểu thư, ngài còn đồng ý làm cho tam tiểu thư một đôi giày, nói là tặng nàng để đi lúc xuất giá.”



Phượng Vũ Hành không quên, “Nàng mới mười tuổi, chưa xuất giá đâu, bây giờ làm thì mất công, chờ đến khi mười tuổi, chân lại dài hơn, đến lúc đó đi không được. Nếu không thì như vậy, ngươi lại chọn kiểu vải nào đó để thay thế và phù hợp với Tưởng Dung, rồi cũng làm cho. nàng một bộ y phục.”



'Vong Xuyên bất giác đau lòng, dù sao mấy thứ này đúng là cửu hoàng tử đều có cách lấy ra, tiểu thư tặng lễ thì cứ việc tặng, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ mười hai +uồi, ở trong Phượng phủ ngột ngạt thì vẫn có người bạn tốt để chơi cùng.



“Ba ngày sau đi Định An vương phủ chúc thọ, tiểu thư có muốn chuẩn bị lễ vậy hay không?” Vong Xuyên rất cẩn thận.



Phượng Vũ Hành lại lắc đầu, “Mấy thứ này Phượng gia đã chuẩn bị rồi, chúng ta không cần quan tâm." Suy nghĩ tiếp rồi bổ sung: “Những thứ kia của ta đều không có cái gì để tặng cho người khác hết.”




'Vong Xuyên nghĩ lại cũng đúng, Thanh Nhạc quận chúa của Định An vương phủ kia cũng không phải là cô nương tốt, nhớ về năm đó, nàng đã biết rõ tình hình, cửu hoàng tử đã đính thân với nhị tiểu thư Phượng gia, còn mặt dày để phụ thân nàng đến thỉnh cầu Hoàng thượng †ứ hôn, một cô nương trong nhà, không biết da mặt đã dày đến mức nào. Nay tiểu thư nhà mình không cho nàng mặt mũi, vậy là sớm ba ngày sau, lão. thái thái sắp xếp đưa cho ba vị tiểu thư bộ đồ mới, phân phó cho các hạ nhân đưa tới các viện.



Phượng Vũ Hành nhìn năm bộ y phục mùa thu, hài lòng gật đầu, “Xem ra lão thái thái hẳn lại bị bớt đi chút tiền, nếu đổi lại Thẩm thị, không chừng còn lấy vải rách để lừa bịp ta.”



'Vong Xuyên vừa giúp nàng chọn y phục vừa nói: “Dù sao lão thái thái đã sống đến tuổi này, ai khinh ai trọng vẫn có thể phân chia rõ ràng. Chứ không thể giống Thẩm thị luôn ham món lợi nhỏ, thiệt thòi lớn.”



Hai người chọn đi chọn lại, lựa chọn một bộ y phục. màu xanh da trời, vải gấm mỏng vừa phải, phù hợp với lúc mới vào thu.




Lại từ những đồ trang sức mà Huyền Thiên Minh đưa tới lấy ra một bộ trang sức phù hợp với y phục, Phượng Vũ Hành để Vong Xuyên búi tóc, lại cài thêm cây trâm hoa mai, cả người thoạt nhìn cực kỳ thanh thuần đẹp mắt.



Chỉ là vấn đề trang điểm có hơi rắc rối một chút, Phượng Vũ Hành không quen dùng đồ trang điểm ở cổ đại, cứ cảm thấy trang điểm lên lại nhìn rất giả, nhưng tham gia yến hội lại không thể để mặt mộc.



Nàng suy nghĩ, rồi đuổi Vong Xuyên đi, tự mình vào trong không gian, từ ngăn kéo lấy ra túi đồ trang điểm, từ nước tẩy trang đến m út tán kem, lại đến kem CC, rồi tán phấn hồng tự nhiên, thế này mới từ không gian đi ra.



Về phần trang điểm màu mè, Phượng Vũ Hành rất ít khi trang điểm. Hơn nữa theo nàng, làn da mười hai tuổi, để ý một chút cũng không sai, nhưng căn bản không cần cố ý trang điểm. Trang điểm đậm, sẽ trông già đi, mất tuổi gốc.



Cho dù như vậy, từ phòng đi ra, Phượng Vũ Hành vẫn làm Vong Xuyên kinh ngạc một chút. Nàng đang không biết tiểu thư nhà nàng rốt cuộc dùng gì để trang điểm, vì sao thoạt nhìn như không trang điểm, nhưng thực sự đẹp hơn cho với ban đầu.