Thần Y Độc Phi

Chương 145: Tâm đã động xuân rồi




Nói xong, nâng chân bước vào trong phủ môn, vừa đi vừa nói: “Định An vương phủ à, ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng ta cũng đến xem sau khi bị hôn phu của ta thiêu cháy biến thành dạng gì.”



Nàng không đề cập đến thì thôi, nhắc tới cái này trên mặt Thanh Nhạc càng không nhịn được, mắt thấy sắp xông lên liều mạng với Phượng Vũ Hành, lại nghe thấy Trầm Ngư nói nhỏ với nàng: “Xin quận chúa thứ lỗi, tính khí nhị muội muội này của ta, người trong nhà cũng không có biện pháp với nàng.”



Một câu này, ý nói cho Thanh Nhạc biết, người Phượng gia cũng không thích tính tình của Phượng Vũ Hành, cho nên nếu ngươi có chiêu gì thì cứ xuất ra, Phượng gia sẽ không vì nàng làm chỗ dựa.



Thanh Nhạc dĩ nhiên hiểu được, liếc mắt nhìn Trầm Ngư, gật đầu: “Vậy thì, đa tạ Phượng đại tiểu thư nhắc nhở.”



Nói xong, cũng theo bước chân Phượng Vũ Hành đi vào phủ. Còn để lại Trâm Ngư, cũng không có người tiếp đón, chỉ có thể phẫn nộ tự mình đi vào.



Một màn ở cửa làm Tưởng Dung sợ hãi, nàng đi nhanh hai bước đên bên người Phượng Vũ Hành, nhỏ giọng hỏi: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta hình như đã đắc tội với quận chúa của Định An vương phủ rồi.”



Phượng Vũ Hành gật đầu, “Đúng vậy! Đại tỷ tỷ của muội ăn mặc như tân nương tử, làm sao giống bộ dáng chúc thọ người ta.” 



Tưởng Dung vội vã hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?” Giống như nhị tỷ tỷ và quận chúa ồn ào hả?



“Bài ca rau trộn." (1) Phượng Vũ Hành cười hì hì nói với nàng, “Đừng sợ, trời có sụp xuống thì đã có đại tỷ tỷ chống đỡ, chúng ta chỉ là thứ nữ nho nhỏ, không có người cố ý cản trở chúng ta.”



(1) Bài ca rau trộn: mình không hiểu câu này lắm. Dù sao đừng để ý câu này không quan trọng lắm.



Có nha đầu vương phủ dẫn đường, mấy người nói xong một đường thì đi vào trong hoa viên của Định An vương phủ.



Lúc này đã có rất nhiều người đã tụ tập, bàn dưa và trái cây cũng đã xếp trong hoa viên. Đoán là, thọ yến hôm nay tổ chức ở trong này.



Phượng Vũ Hành nhìn mấy phu nhân và các tiểu thư cùng xúm lại một chỗ, chỉ thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng. Sau đó có lá gan lớn lại bắt đầu nghị luận: “Các ngươi nói thiên kim sơn dã có phải là vị kia không? Ta thấy bộ dạng đi đứng, không giống một đứa trẻ sơn thôn đồn đãi bên ngoài.”



“Đương nhiên là không giống rồi, tốt xấu gì trước kia người ta cũng là chính nữ của Phượng đại nhân.”



Phượng Vũ Hành vô tình nghe được những lời vô bổ này, lôi kéo Tưởng Dung đi dạo xung quanh. Dạo qua một vòng rồi, nàng phát hiện mấy vị tỷ muội cũng chưa tới, ngay cả phẩm gia thấp nhất là Bạch Phù Dung cũng chưa lộ diện. Nghĩ đến lời của Huyền Thiên Ca, khinh thường việc cho vương phủ khác họ này mặt mũi.



Lại đi dạo, nàng phát hiện một hiện tượng thú vị, hình như mọi người đến chúc thọ hôm nay có vẻ thân thiện.



Tỷ như một cô gái trang điểm xinh đẹp đi tới cùng chào hỏi với Tưởng Dung: “Không biết hai vị là tiểu thư nhà ai? Chúng ta chào hỏi chút đi, ta là con gái của Mai An phường trong kinh, tên là Lý Tâm.”



Phượng Vũ Hành nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra Mai An phường là nơi nào, Tưởng Dung thay nàng nói: “Hóa ra là con gái của Mai An phường, ta rất thích điểm tâm Mai An phường làm.” Sau đó lôi kéo Phượng Vũ Hành.




Phượng Vũ Hành hỏi lại, “Cửa tiệm điểm tâm sao?”



Tưởng Dung gật đầu, “Không quá lớn, điểm tâm làm ra ăn rất được.”



Không bao lâu, lại có một cô nương đi tới, “Hai vị tiểu thư của Phượng phủ? Trời ơi ta có thể nhìn thấy tiểu như nhà đại quan viên! Chào các ngươi, nhà ta là mở Bát bảo trai, tên là Bình An.”



Phượng Vũ Hành nhỏ giọng hỏi Tưởng Dung: “Bát bảo trai bán gì?



Tưởng Dung nói với nàng: “Một tiệm chuyên làm đồ ăn chay.” 



Phượng Vũ Hành không nói gì.




Gặp mặt vài người, hầu như đều là con gái phu nhân của người làm ăn, nếu không thì là gia quyến của quan viên tứ phẩm.



Cuối cùng hai người dừng chân tại nơi thanh tĩnh, Phượng Vũ Hành không khỏi cảm thán: “Tốt xấu gì cũng là vương phủ, sao đều mời những người mặt mũi còn không bằng mặt bàn vậy?” Lại cầm thân y phục này của



mình, “Ta thấy tổ mẫu làm cho chúng ta y phục hơi tốt quá, không xứng ở đây.”



Tưởng Dung cũng cảm thán, “Hôm qua Kim Trân di nương còn nói người đưa thiệp có nhắc tới thất hoàng tử.” Lúc nàng nói đến thất hoàng tử, mặt đỏ hồng lên, “Tình huống như thế này sao xứng để thất hoàng tử xuất hiện.”



Phượng Vũ Hành dùng khuỷu tay huých cánh tay Tưởng Dung, thăm dò: “Tiểu nha đầu, tâm đã động xuân rồi?"



Mặt Tưởng Dung càng đỏ hơn: “Nhị tỷ tỷ, tỷ nói cái gì vậy!” Rồi sau đó quay ra chỗ khác, giả bộ tức giận.



Phượng Vũ Hành nở nụ cười nhìn nàng một hồi, chỉ thấy đám người phía trước tụ tập lại đi đến chỗ nàng, loáng thoáng nghe có người nói: “Ở đâu, ở đâu! Con gái của nhà Phượng tướng. Tuy là thứ nữ, nhưng cũng là thứ nữ của đại quan nhất phẩm! Chúng ta mau đi qua tìm.”



Còn có người nói: “Đúng vậy. Vị chính nữ kia ăn mặc  như bàn chuyện cưới xin, lớn lên như thiên tiên, ta nhìn qua cảm thấy rất khó gần.”



Thế nên cứ như vậy, Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung lại bị vây quanh.